Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 148: Chương 148




Edit: Vee Chimte.

Beta: Thiên Na + Miêu Nhi

Không lâu sau, Văn Khanh liền mang Trình Phong đang hôn mê bất tỉnh đi vào, ném người lên mặt đất, đồng thời lấy ra một tờ giấy, trên đó viết: "Hệ thống đã bị phong ấn, đây là phần thưởng siêu vũ khí hiện đại mà hắn hoàn thành nhiệm vụ lần thứ nhất."

Cô vừa nói vừa ném đồ xuống.

Tiêu Lận kìm nén tâm trạng sửng sốt xuống, gật đầu ra hiệu Lăng Thất thu đồ lại, hắn hướng về phía Văn Khanh nói: "Cảm ơn, sau này nếu có tình huống tương tự, có thể nhờ ngài giúp một tay không?"

Lại một tờ giấy trắng xuất hiện, bên trên viết: "Không từ chối."

Đám người Lăng Thất lập tức nhẹ nhàng thở ra, không phải bọn họ lười hay là trốn tránh trách nhiệm, để người khác phải gánh vác những thứ mà bản thân vốn phải làm, mà bởi vì có một số sự tình vượt qua năng lực của bọn họ, bọn họ cũng bất lực. Nếu có người cũng có siêu năng lực chịu giúp bọn họ, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Mặc dù bọn họ bây giờ còn chưa biết rõ lai lịch của đối phương.

Cùng ngày, Tiêu Lận báo cáo chuyện của Văn Khanh lên phía trên, không có gì bất ngờ xảy ra, cấp trên có cùng suy nghĩ với hắn, mặc kệ đối phương có mục đích gì, chỉ cần trợ giúp bọn hắn, chỉ cần đứng cùng chiến tuyến với bọn hắn, bọn hắn sẽ không cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt.

Mà cái siêu vũ khí hiện đại kia cũng bị bộ ngành liên quan cầm đi nghiên cứu, tạm thời chưa có tin tức truyền tới.

Sau khi Văn Khanh biết rõ thái độ của cấp trên, cô liền đưa hết tin tức của tổng cộng tám mươi mốt bàn tay vàng trên cả nước lên tay Tiêu Lận. Bao gồm cả Đường Tiểu Phi có cường độ nguy hiểm cực cao, nữ sinh trọng sinh tìm cách phát tài, mặc kệ bọn họ có nguy hại không, Văn Khanh cảm thấy đều cần quốc gia đề cao cảnh giác. Ai biết nữ sinh trọng sinh có thể làm chuyện kinh thiên động địa gì ảnh hưởng đến quỹ đạo quốc gia phát triển hay không?

Có thể tưởng tượng, mỗi tài liệu được đưa tới sẽ mang đến bao nhiêu chấn kinh. Bên trên tổ chức hội nghị khẩn cấp, mấy ngày liên tiếp đều đang thương thảo chuyện này.

Văn Khanh không tham dự, cho nên không biết cụ thể quá trình, chỉ biết kết quả cuối cùng là, Tiêu Lận lấy ra một tờ danh sách, trịnh trọng xin nhờ cô: "Xin nhờ ngài trợ giúp chúng tôi quét sạch những người trong danh sách! Trong lúc đó có bất kỳ yêu cầu gì ngài cứ nói thẳng, chúng tôi chỉ có một yêu cầu, không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ những người này!"

Văn Khanh cầm danh sách, tùy ý quét mắt một chút liền biết, những người bọn họ chọn cũng không khác cô phỏng đoán là bao, đều là những kẻ sẽ tạo thành mối nguy hiểm cực lớn cho xã hội. Nhưng nữ sinh trọng sinh, hệ thống ảnh hậu, hệ thống trù thần đều không có. Chẳng qua việc âm thầm giám sát là chắc chắn không thể thiếu được.

Cô đưa một tờ giấy cho Tiêu Lận: "Tôi không giết người, nhưng tôi có thể giúp các người phong ấn năng lực của bọn họ, xóa trí nhớ bọn họ, sau đó xử lý như thế nào, giao cho các người."

Tiêu Lận gật đầu đồng ý: "Cái này là tốt nhất."

Văn Khanh dựa theo trình tự trên danh sách, một lần giải quyết hết các phần tử nguy hiểm. Cô chỉ phụ trách giải trừ những người có tính nguy hiểm, phía sau tự có người giải quyết tốt hậu quả. Mà cô lại phát hiện, bên trên xác định những người này không thể tạo ra nguy hại gì cho xã hội nữa liền thả bọn họ ra, để bọn họ trở về cuộc sống của người bình thường.

Ví dụ như Trần Hồng, trước kia làm nhiều việc ác, nguy hại tới xã hội, phải xử lý theo pháp luật.

Văn Khanh cảm thấy như này rất tốt, quốc gia rất nhân tính hóa, không một gậy đánh chết tất cả, cũng không buông tha người xấu, ở mức độ lớn nhất, giữ lại quyền lợi của đại đa số người.

Hơn một tháng, Văn Khanh xử lý xong toàn bộ danh sách năm mươi bốn người, đám người Tiêu Lận biểu thị vạn phần cảm tạ cô.

Lăng Thất một đấng nam nhi cao bảy thước thậm chí còn đỏ cả vành mắt: "Cảm ơn ngài, ngài tuyệt đối không biết ngài đã giúp chúng tôi nhiều thế nào đâu! Nếu như có thể gặp ngài sớm hơn thì tốt rồi, gặp ngài sớm một chút, chúng tôi cũng không hi sinh nhiều chiến hữu như vậy, chỉ riêng một mình Trần Văn Thanh thôi chúng tôi cũng đã hi sinh hơn bảy trăm người, nhưng cuối cùng vẫn để hắn chạy trốn..."

Hắn nói đến Trần Văn Thanh, Văn Khanh cũng biết, là một linh hồn tương lai xuyên không, trước đó là đầu lĩnh hải tặc vũ trụ, là một nhân vật ngang ngược có dã tâm, hắn nắm giữ rất nhiều tư liệu vũ khí tương lai, dự định ở đất nước này xưng bá một phương lần nữa.

Nhưng quốc gia sao cho phép nhân vật như vậy tồn tại? Thế là hai phe đàm phán không thành, Trần Văn Thanh dựa vào vũ khí cường đại trong tay làm quốc gia bị thiệt hại lớn, rất nhiều chiến hữu của Lăng Thất cũng vì vậy mà hi sinh. Sau đó Trần Văn Thanh lông tóc không tổn hao gì mà chạy trốn về phía Trung Đông, tiếp tục sự nghiệp bá chủ.

Về sau còn hợp tác cùng Mỹ, bán ra vũ khí tiên tiến trong tay cho Mỹ, chỉ vì nước Z bên này ra giá không bằng nước Mỹ tài đại khí thô...

Đám người Lăng Thất trước đó không biết hắn là linh hồn bên ngoài, không có quan niệm gì là đất nước, cho nên thuyết phục hắn bằng cách lấy lý tưởng dân tộc đại nghĩa, nhưng lại bị đối phương châm chọc khiêu khích. Hắn chỉ là đầu lĩnh hải tặc, nơi nào có lợi ích thì hắn đi hướng đó. Dân tộc quốc gia? Những thứ đó không tồn tại.

Cũng bởi vì như thế, quốc gia cảm thấy hắn là "người một nhà", đóng cửa lại sẽ dễ nói chuyện hơn, cũng không nghĩ tới sự khoan hồng của quốc gia lại làm cho đối phương chui lỗ hổng, trong lúc chạy trốn hại chết nhiều người như vậy.

Lúc trước Văn Khanh tập kích nơi ở của hắn, ngay cả hạng mục vũ khí đang tiến hành nghiên cứu cũng giao cho bọn Tiêu Lận, về phần Trần Văn Thanh, sau khi bị mất ký ức bị xử ký thế nào, Văn Khanh không quá quan tâm.

Đoán chừng những nhân tố không ổn định đã bị diệt trừ, cũng không cần đến cô nữa.

Cho nên Văn Khanh không nói gì, trực tiếp tạm biệt đám người Tiêu Lận rồi biến mất, không tranh công mang thưởng, không để lại danh tính, bọn Tiêu Lận ngay cả cô là nam hay nữ, cao thấp thế nào cũng không biết.

"Nói chung vị đó đi như vậy đấy." Lăng Thất nói.

Xong chuyện phủi áo ra đi, không màng công danh lợi lộc.

Văn Khanh không phải phủi tay triệt để, mà kéo hết hai mươi bảy bàn tay vàng tương đối vô hại vào bao đen không gian của mình.

Từ lúc Vu Văn Tĩnh trọng sinh đến nay, vẫn luôn vội vàng lập kế hoạch phát tài, đời trước sau khi trải qua tra nam tiện nữ phản bội, cô liền hiểu một đạo lý, yêu đương còn không bằng kiếm tiền, cho dù đàn ông có tốt bao nhiêu cũng không bằng tiền tài có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô ta. Phú bà tám mươi tuổi cũng có thể tìm tiểu thịt tươi, không có tiền, bạn trai nói chuyện yêu đương tám năm đều có thể ngoại tình, cho nên sau khi trọng sinh cô ta vẫn đi tìm phương pháp để phát tài.

Thành tích đời trước của cô ta không tốt, chỉ thi đậu khoa chính thức một trường đại học loại hai, sau khi tốt nghiệp làm nhân viên trong một công ty nhỏ, mỗi ngày ngoại trừ đi làm thì là tính toán tiền mua quần áo túi xách đồ trang điểm từ ba ngàn đồng tiền lương mỗi tháng. Mấy cái tài chính với kinh tế tài chính cách cô quá xa, cô tự nhận mình trọng sinh cũng không có khả năng làm người giàu có nhất, cho nên cô chỉ nghĩ kiếm chút tiền, cả một đời không lo ăn uống còn có thể chơi đùa. Mà theo kinh nghiệm cuộc sống đời trước của cô là phải mua nhà sớm! Đầu tư bất động sản chắc chắn kiếm được nhiều lại không lỗ!

Cho nên sau khi sống lại ý niệm đầu tiên là mua tám, chín căn nhà rồi ngồi đợi chúng tăng giá trị. Nhưng cha mẹ sẽ không nghe theo cô ta "nói bậy", cho nên cô ta vắt hết óc nhớ tới dãy số xổ số đời trước, sau đó quả quyết xuất thủ đi mua.

Kết quả cùng kiếp trước giống nhau, không ngoài ý muốn, cô ta trúng giải năm trăm vạn, nhưng làm người ta bi thương là, cô lại làm mất tờ vé số! Cái gì gọi là buồn vui lẫn lộn chính là đây!

Về sau cô ta cẩn thận suy nghĩ, có phải trọng sinh không thể cướp đoạt cơ duyên của người khác hay không, cho nên cô ta mới bỏ lỡ cơ hội trúng thưởng?

Có ý nghĩ như vậy, cô ta thu liễm lại rất nhiều, cũng không dám đánh suy nghĩ lên những ngôi nhà bị phá mà là cứng rắn quấn lấy cha mẹ, lôi kéo họ đặt hết tất cả tích súc lên bất động sản. Là một tòa nhà mới xây, hiện tại gần như không có ai ở, nhưng qua mấy năm chính phủ nâng đỡ nơi mới xây này, tòa nhà này trở thành trung tâm, giá phòng một đường thăng tiến, nâng lên hơn ba mươi lần! Tiền tiết kiệm ba mẹ cô bây giờ có thể đưa được tiền đặt cọc hai ba phòng, nhưng mười năm sau cho dù bán cả nhà cũng không trả nổi tiền đặt cọc!

Có mấy căn phòng này làm cơ sở, trong lòng Vu Văn Tĩnh mới an tâm một chút. Đời này cô ta sẽ không vì không có nhà ở mà bị người ta hắt hủi nữa! Thật buồn cười, kiếp trước cô ta quen một người bạn trai tám năm, bởi vì bạn thân cô ta có phòng ở nên hắn chia tay mới với cô, cô ta mắt bị mù rồi mới nhìn lầm một đôi cẩu nam nữ như vậy!

Đúng lúc này, Vu Văn Tĩnh lại bị kéo vào một nhóm chat, có tên —— làm thế nào để sử dụng bàn tay vàng đúng cách?

Bên trong có tất cả hai mươi tám người tính cả cô ta, chủ nhóm là Tử Thần. Không hiểu từ đâu có thêm một nhóm người, Văn Tĩnh quyết định quan sát một chút trước rồi nói chuyện, chắc những người này đều có chung ý nghĩ như cô ta, cho nên trong nhóm vô cùng yên tĩnh.

Mà lúc này, chủ nhóm Tử Thần có động tĩnh.

[Tử Thần]: Quy định nhóm —— phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, yêu nước, kính nghề, thành tín, thân thiện.

[Tử Thần]: Thông cáo nhóm —— làm người khiêm tốn, dùng bug cẩn thận.

[Tử Thần]: Trong nhóm sẽ không lộ thân phận thật của mọi người, chỉ dùng khả năng bug của mình làm biệt danh.

Các thành viên kể cả Vu Văn Tĩnh, trong lòng giật mình, vội vàng đi nhìn xem biệt danh của mình.

Sau khi Vu Văn tĩnh ấn vào, nhịp tim xém chút ngừng đập! Cô ta thấy cái gì? Người trọng sinh! Biệt danh của cô ta là người trọng sinh!

Cô ta thề, việc cô ta trọng sinh chưa từng nói qua với bất kì ai, thế mà có người lại biết cô ta là người trọng sinh! Người này là ai? Có mục đích gì? Trong đầu Vu Văn Tĩnh trống rỗng, trong lòng tràn đầy sợ hãi khi biết chuyện người khác đã phát hiện bí mật mình là người trọng sinh. Cô ta vô ý thức bấm vào cột thành viên, khi nhìn rõ nội dung bên trong, qua một lúc lâu, Văn Tĩnh mới dần bình tĩnh lại.

Thuật Đọc Tâm, Mắt Âm Dương, Hệ Thống Mỹ Thực, Wechat đoán mệnh, Hệ Thống Ảnh Hậu, Thần Côn Thiên Nhãn, Bao lì xì Game... Đủ loại bàn tay vàng, chỉ có thứ cô ta không nghĩ tới, chứ không có cái cô ta không nhìn thấy! So sánh mà nói, người trọng sinh như cô ta mới là người bình thường!

Văn Tĩnh thở dài một hơi, lúc mới đầu biết bí mật trọng sinh bị người khác phát hiện, phản ứng đầu tiên của cô ta là có phải bị bắt đi nghiên cứu hay không, nhưng bây giờ thấy đồng loại nhiều như vậy, không hiểu sao cô ta lại có chút an tâm. Dù sao thì pháp luật không trách số đông mà!

Trong nhóm người có ý nghĩ như cô ta không ít, dù sao việc có bàn tay vàng, người bình thường đều sống chết che dấu, sẽ không nói cho bất kì ai, thế nên thấy có người biết, phản ứng đầu tiên của bọn họ là khủng hoảng, cho là phát sinh chuyện ngoài khống chế của bản thân.

Mà sau khi đám người bình tĩnh lại, đại đa số người đều có chút thất vọng, dù sao ngay từ đầu bọn họ đều cho rằng mình là "nhân vật chính" duy nhất, bây giờ lại phát hiện ra là không phải, còn có rất nhiều người có bug như bọn họ, thậm chí còn trâu(*) hơn mình.

(*) Ý là bug ghê hơn, trâu bò hơn.

Từ sợ hãi chuyển sang thất vọng, chỉ là chuyện mấy phút ngắn ngủi, chờ sau khi tiếp nhận sự thật, trong nhóm rốt cục náo nhiệt lên.

[Thần Côn Thiên Nhãn]: Wechat đoán mệnh, cậu đoán mệnh người khác như thế nào? Rảnh rỗi chúng ta trao đổi một chút đi!

[Wechat Đoán Mệnh]: Được được, tôi sau khi có năng lực này vẫn luôn ù ù cạc cạc, còn chưa gặp được nhân sĩ chuyên nghiệp nữa!

[Thần Côn Thiên Nhãn]: Ha ha, vậy cậu tìm đúng người rồi, đoán mệnh là tuyệt kỹ gia truyền nhà tôi, tôi không bao giờ nói cho người bình thường!

[Hệ Thống Mỹ Thực]: Thuật Đọc Tâm soái ca giúp tôi một chút! Tôi gần đây có người theo đuổi, tôi có hảo cảm với anh ta, cậu có thể nghe một chút xem anh ta đối với tôi là thật lòng hay thích đồ ăn của tôi được không?

[Thuật Đọc Tâm]: Có thể.

...

Vu Văn Tĩnh cũng kích động, gửi đi một tin nhắn:

[Người Trọng Sinh]: Hệ Thống Ảnh Hậu nữ thần là chị sao? Chắc chắn là chị! Đời trước điên cuồng nhận các giải thưởng lớn, coi như không biết tên, tôi cũng biết người kia nhất định là chị!

[Hệ Thống Ảnh Hậu]: Ách? Thật à? Cảm ơn bạn đã cổ vũ, tôi sẽ cố gắng!

...

Sự thật chứng minh, lo lắng ban đầu của Văn Khanh là bọn họ bàn luận các loại âm mưu không hề xuất hiện, trong nhóm vậy mà hài hoà ngoài ý muốn, bọn họ còn nói đã tìm được tri âm trong nhóm này! Cảm ơn chủ nhóm đã cung cấp một nhóm chat như vậy!

Văn Khanh:.... Mọi người vui vẻ là được.

Sau đó, Văn Khanh kéo cả Tiêu Lận vào. Hắn phụ trách việc giám sát những người này, cho nên kéo hắn vào cũng không tính là đột ngột. Sau đó trong nhóm lại thay đổi phong cách mới.

[Tiêu Lận]: Cương Trảo phạm tội giết người liên hoàn, sống chết không chịu giao ra nơi dấu xác nạn nhân, có ai giúp đỡ không?

[Thuật Đọc Tâm]: Để tôi.

[Tiêu Lận]: Tiểu ** (*) gần đây không thành thật, ai có thể dự đoán một chút xem bước tiếp theo bọn họ chuẩn bị làm gì được không?

(*) Tác giả để **

[Thần Côn Thiên Nhãn]: Tôi tới tôi tới, Wechat Đoán Mệnh cần nghỉ ngơi, việc nặng thế này để tôi làm là được!

[Tiêu Lận]: Cả đời dốc sức nghiên cứu khoa học, đã có những cống hiến nghiên cứu khoa học to lớn cho đất nước. Ông X không còn bao nhiêu tuổi thọ, trước khi lâm chung mong muốn ăn một thứ gì đó mà thời còn nhỏ đã ăn qua, Hệ Thống Mỹ Thực có thể giúp đỡ không?

[Hệ Thống Mỹ Thực]: Tôi thử một chút.

...

Văn Khanh tỏ vẻ, được đó, cô không cần làm gì, nhóm phú cường văn minh dân chủ bị bọn họ quán triệt rất tốt, bọn họ lấy bàn tay vàng ra chơi một trò chơi mới, chơi ra một độ cao mới! Cảnh giới mới!

Văn Khanh tin tưởng, coi như lúc cô rời đi cũng sẽ không xảy ra chuyện loạn xạ gì! Chẳng qua, cô không đi mà vẫn đợi ở chỗ này, bởi vì cô cần tiêu hủy đi những bàn tay vàng hại người, cứu vớt thế nhân.

Công đức không ngừng chuyển động về phía Văn Khanh, đến mức công đức trên người cô cũng chuẩn bị tràn ra ngoài.

Mãi cho đến khi người có bàn tay vàng cuối cùng rời xa nhân thế, thế giới rốt cục khôi phục diện mạo nguyên bản của nó, Văn Khanh mới không bị khống chế, thoát ly khỏi thế giới này.

Công đức viên mãn.

[Hoàn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.