Edit: Su Hằng
Beta: Miêu Nhi
Mạc Dao: Hôm nay nhóm mình thật là vắng vẻ! Các đại thần đều đang bận rộn tu luyện hả?
Hoa Âm đại thần: Đúng vậy, bọn họ đều đang bế quan.
Mạc Dao: Có vẻ tu luyện rất thú vị, nếu tôi cũng có thể tu luyện thì tốt rồi.
Hoa Âm đương nhiên hiểu ý tứ của cô, không biết nên trả lời ra sao, do dự nhìn Mạc Dao.
Mạc Dao gợi ý: Hoa Âm đại thần dạy tôi tu luyện đi.
“Không phải là tôi không muốn dạy cho cô, mà bởi vì cô là người phàm trần, có năng lực thần kì hay không tạm thời tôi không nói. Nếu tôi chỉ giáo cho cô, thực chất mà nói sẽ phá tan sự cân bằng, vì vậy tuyệt đối không được phép.” Thấy Mạc Dao chủ động làm rõ, Hoa Âm cũng thẳng thắn nói với cô.
Tu sĩ so ra không bằng tiên nhân, nhưng lại có được năng lực dời núi chuyển mây, hô mưa gọi gió, người trần chống lại bọn họ là điều không thể. Nói chung thế giới đột nhiên xuất người một người tu luyện. Họ giỏi hơn đám người phàm trần, tất nhiên nó sẽ phá tan sự cân bằng. Trời đất tuyệt đối không cho phép.
Cái thứ gọi là tu luyện, thực chất tất cả mọi người đều biết. Ban đầu bọn họ không biết Mạc Dao là người phàm trần cho nên dạy cô ta tu đạo, nghe nói linh khí thế giới của cô ta bị loãng nên cung cấp không ít đan dược để tu luyện. Mà lúc này đây, Văn Khanh ngay từ đầu đã nói cho họ Mạc Dao là người phàm, bọn họ tự biết cái gì nên và không nên làm.
Cũng bởi vậy, bọn họ gặp gỡ, giao du, qua lại với Mạc Dao vẫn giữ chút khoảng cách, ngay cả đan dược cũng không dám cho một cách tùy tiện. Thế nên lúc Mạc Dao nhắc đến đồ ăn, bọn họ tự động lảng tránh. Không phải vì đồ ăn của Mạc Dao quá tệ mà bởi vì 7 người sợ phải gánh vác hậu quả.
Lần này, Mạc Dao đích thân đưa ra đề nghị tu luyện, Hoa Âm mới nói rõ cho cô hiểu. Mạc Dao sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới điều này, cô nghĩ nếu được tu luyện sẽ trở nên kiên cường, khiến những người đã từng bắt nạt mình phải trả một cái giá thật đắt, lại không nghĩ rằng cô hoàn toàn không thể tu luyện.
Nghĩ đến từng bị người khác mắng nhiếc nhưng lại chỉ có thể nén giận không dám phản bác, nghĩ đến bị người ta đánh nhưng không thể đánh trả, nghĩ đến mình đã từng bất lực đến tuyệt vọng... Cô cắn môi, ánh mắt hiện lên một ý chí kiên quyết, không thể dao động.
Mạc Dao: Ồ? Tôi không được tu luyện sao? Thế giới của tôi đã từng có tiên nhân, còn có người tu đạo, chẳng qua đạo chính thống đã sa sút, hiện tại rất ít thấy!
Hoa Âm đại thần: Cái gì? Thế giới của cô đã từng có tiên nhân?
Hoa Âm kinh hoàng, mặc dù là linh khí dồi dào tài nguyên phong phú như Thương Lan Giới cũng không có mấy ai có thể thăng thiên, thế giới của Mạc Dao cằn cỗi đến độ chưa từng nghe thấy mỹ dung đan lại có tiên nhân xuất hiện? Hắn không khiếp sợ sao được.
Mạc Dao: Ừ, Lão Trương, Hà Tiên Cô, Hòa Lam thần, còn có Hồ Ly Tô Đát Kỷ, Xà Tiên Bạch Tố Trinh...
Cô nói ra vẻ thông thạo, Hoa Âm thiếu chút nữa tin những người mà cô kể là có thật, rõ ràng là thế giới của cô phải có một thời đại tu đạo đã trở nên hưng thịnh, nếu không thì không thể có nhiều tiên nhân như vậy! Hay nơi đó là đích đến của tu hành?
Thế giới? Đang nghĩ ngợi, Hoa Âm bỗng nhiên nhận được một tin nhắn riêng từ Tử Thần.
“Ha ha, nói nhân vật trong thần thoại thôi cũng có thể lừa gạt được ngươi! Tự đi mà kiểm tra đi.”
Hoa Âm:....
Về lời nói của Văn Khanh, Hoa Âm vẫn nhớ như in, bởi vì cô không cần lừa gạt hắn lam gì cả. Tự nói với mình những điều này là tốt cho bản thân. Trong trường hợp hắn thật sự dạy Mạc Dao tu luyện, mà cô lại là người phàm, vậy thì nguyên nhân và hậu quả của việc này đều đổ lên đầu của hắn.
Suy nghĩ cẩn thận lại từ đầu đến cuối lời nói của Mạc Dao vừa nãy, chuyển biến rất không tự nhiên, đúng là nói dối. Nếu là người khác sớm đã hiểu rõ tường tận, nhưng đó lại là Hoa Âm - người đơn giản nhất trong số 7 người, và không có gì lạ khi Mạc Dao lựa chọn hắn để bắt đầu hành động.
Nghĩ kĩ điều đó, Hoa Âm không kìm được tức giận vì Mạc Dao đã lừa gạt hắn.
Hoa Âm đại thần: Mạc Dao, cô rõ ràng là người phàm trần nhưng lại đi gạt tôi nói thế giới đó là tu đạo, thiếu chút nữa tôi đã phải gánh chịu hậu quả. Quá bỉ ổi! Sau này cô đừng có nói chuyện với tôi nưa!
Hoa Âm muốn mắng cô một trận nhưng lại cảm thấy không đáng khi đi tính toán với những loại người như vậy. Hắn chỉ thể hiện thái độ của mình rồi lờ đi. Hơn nữa, hắn lại bị lừa bởi một người phàm trần. Hoa Âm cảm thấy xấu hổ! Sau đó hắn cũng đi bế quan. Trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không vào nhóm nữa.
Bị Hoa Âm vạch trần, Mạc Dao nhất thời luống cuống, tuy không biết Hoa Âm làm thế nào mà biết cô nói dối, nhưng cô tuyệt đối không thể nhận! Nếu không tương lai cô phải làm thế nào để có thể hòa nhập với nhóm?
Mạc Dao: Hoa Âm đại thần, anh nghe tôi giải thích đi, tôi không biết những chuyện thần thoại đó xem như không tính, bởi vì khi tiếp xúc với các đại thần, tôi nghĩ rằng những chuyện thần thoại đó cũng là thật, tôi không muốn nói dối anh.
Mạc Dao: Xin lỗi, tôi đã làm sai, nhưng tôi không cố ý.
Mạc Dao: Hoa Âm đại thần còn ở đó không?
*******
Cô giải thích cả nửa ngày trời nhưng không một ai trả lời, bởi vì tất cả mọi người đều đã bế quan.
Dù Văn Khanh nhìn thấy nhưng cũng không có ý định trả lời, lúc này cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Văn Khanh quẹo vào một ngõ nhỏ tối tăm, vì mới mưa xong nên mặt đường đầy những vũng nước, vỏ trái cây, rác thải ngâm trong nước tỏa ra mùi khó chịu, lũ ruồi bọ bay loạn xạ. Văn Khanh bình tĩnh bước qua đống rác, tiến thẳng vào trong.
Một người đàn ông người dính đầy máu nằm trên mặt đất, sống chết không biết. Mùi hôi thối của rác thải còn lấn át cả mùi máu trên cơ thể của anh ta. Văn Khanh có chút ghê tởm, chau lại mày.
Chỗ hẻo lánh, bẩn thỉu như thế này không biết Mạc Dao tại sao lại tới nữa. Thật trùng hợp khi cứu người đàn ông này. Càng trùng hợp là hắn có thân phận không bình thường, có thể nói là nhân tài.
Phàm là nhân vật chính, lúc nào cũng có một chút may mắn hơn người bình thường, và không có gì ngạc nhiên khi hắn có vẻ ngoài phi phường! Ngoài ra người này còn mất trí nhớ, hai người lâu ngày ở bên nhau sinh ra tình cảm dẫn đến yêu thương, sự thật rõ ràng, hai người sẽ hạnh phúc mãi mãi, kết thúc.
Văn Khanh nhấc chân đá vào người đang nằm dưới đất.
“Này? Còn sống không?”
Văn Khanh so với Mạc Dao thì kinh nghiệm hơn nhiều, không thể xác định người nọ có thật sự bất tỉnh hay không, thử xem xét một chút. Quan trọng là nam chủ Diệp Thiên là một người có khả năng phi phàm, đặc biệt tính cảnh giác rất cao, nếu như hắn theo bản năng kề dao bên cổ thì cô cũng không được khóc.
Thấy người nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, Văn Khanh liền ngồi xổm xuống, lật người hắn ta dậy, mở miệng và nhét cho hắn một viên Hồi Xuân Đan, đó là một viên thuốc màu đỏ nhóm lì xì đã gửi cho cô từ trước.
Nuốt xuống, vết thương trên người Diệp Thiên được chữa lành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Theo cốt truyện ban đầu, Mạc Dao cũng lấy một viên Hồi Xuân Đan để trị cho Diệp Thiên, nhưng phương pháp chữa trị này không hiệu quả, chấn thương thần kinh không thể phục hồi, vì vậy đã mất đi một phần trí nhớ. Anh ta được Mạc Dao đưa về nhà, chăm sóc chu đáo, lâu ngày thì nảy sinh tình cảm.
Sau khi biết Diệp Thiên là người thừa kế của gia tộc Diệp Thị, Mạc Dao trở nên mạnh mẽ hơn, đi đến đỉnh cao, cưới cao phú soái, được làm phu nhân nhà giàu, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Lần này, Văn Khanh sẽ không cho cô có được cơ hội như thế nữa. Cô chỉ sợ vướng vào rắc rối. Mạc Dao có sự hậu thuẫn của Diệp Thiên chắc chắn rất khó chơi, làm suy yếu đối thủ chính là tăng sức mạnh cho mình, cô không ngốc đi tiếp thêm sức mạnh cho Mạc Dao.
Diệp Thiên tỉnh dậy, mặc dù hơi bẩn nhưng khuôn mặt hết sức tuấn tú, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng căng tràn, nhận xét chung là giống như một thanh kiếm sắc bén và hung dữ. Nhưng đôi mắt sắc bén ấy có vẻ đang bối rối, nhưng sự bối rối chỉ thoáng qua rồi biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác và phòng thủ.
“Cô là ai?”
Văn Khanh trừng mắt, liếc anh ta một cái.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng anh là ai?”
Diệp Thiên nghe vậy, sự cảnh giác trong đôi mắt anh ta ngày càng tăng, nguyên nhân là do trong đầu hắn hiện giờ đang trống rỗng, hắn không biết mình là ai. Hắn cả người đầy máu, quần áo rách tung tóe, có vẻ bị thương rất nặng nhưng trên người lại không có một vết thương nào, thậm chí còn tràn đầy năng lượng, như thể hắn có một sức mạnh vô tận. Mà cô gái đối diện lại vô cùng quyến rũ và xinh đẹp, không giống như người bình thường.
Không đợi hắn trả lời, Văn Khanh nói tiếp:
“Ê, không quan trọng anh là ai. Dù sao tôi cũng đã cứu anh, từ nay anh là người của tôi.”
“Đi thôi!”
Văn Khanh đứng lên, sau đó quay người bước ra ngoài, đi được vài bước mới phát hiện hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn hắn, nhíu mày.
“Không đi sao?”
Diệp Thiên do dự một lát rồi chậm rãi đứng dậy đuổi theo cô, đầu óc hắn trống rỗng, không biết chính mình là ai, cũng không biết nên đi đâu, nếu cô gái này giúp hắn, nói vậy cô đối với mình cũng không có ác ý gì đúng không.
Thực ra mặc kệ cô có ác ý hay là không, trước mắt hắn, cô là lựa chọn duy nhất.
Cứu được Diệp Thiên, trong lòng Văn Khanh rất vui sướng, và niềm vui còn tăng lên khi nhìn thấy Diệp Thiên tắm rửa sạch sẽ, quả nhiên rất soái.
“Anh thực sự không nhớ bất kì điều gì sao? Từ nay gọi anh là Đại Soái. Làm vệ sĩ cho tôi, khi nào trí nhớ hồi phục, anh có thể rời đi. “
Khuôn mặt Diệp Thiên không có biểu cảm gì, gật đầu rồi im lặng. Công việc này không hề nguy hiểm, hắn không có lí do gì để từ chối.