Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 77: Chương 77




Edit: Họa

Beta: Miêu Nhi

Việc nữ chủ rối rắm không nằm ngoài dự đoán của Văn Khanh, nhưng nàng cũng không định làm gì mà chỉ ngồi chờ lựa chọn cuối cùng của Thẩm Văn Xu. Có đôi khi nghĩ sai thì hỏng hết, sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Đời trước của Thẩm Văn Xu quả thật là bi kịch, nhưng trước mắt mẹ con Lý thị cũng vô tội cực kì, các nàng không hề hay biết chuyện đời trước mình đã gây ra biết bao nhiêu tổn thương cho Thẩm Văn Xu. Tựa như Thẩm Văn Xu cũng không biết, nàng đã báo thù những người thương tổn nàng gấp trăm ngàn lần. Nếu mẹ con Lý thị vì chuyện chính mình không biết mà phải trả giá đại giới, vậy Thẩm Văn Xu cũng phải hoàn trả lại nhân quả một đời chính mình không biết kia không phải sao?

Văn Khanh hy vọng Thẩm Văn Xu có thể suy nghĩ thấu đáo, bởi vì chính nàng cũng không thích đấu tới đấu lui, nói đến cùng cũng đều là những kẻ đáng thương mà thôi. Đấu thua thì nhận được kết quả thảm hại, đấu thắng cũng chẳng có gì quá tốt đẹp. Đều là nữ tử, việc gì phải tổn thương lẫn nhau chứ?

Huống hồ, chấp niệm của người ủy thác cũng không phải ở đây.

Văn Khanh vừa nghĩ, vừa triệu hồi ra giao diện của hệ thống, hứng thú bừng bừng nghiên cứu. Cái gọi là hệ thống cung đấu, thật ra có vài cái cốt truyện, Lý Giai lúc trước mới hoàn thành một nửa cốt truyện sủng phi, lúc Văn Khanh mang về không gian vô tận thì nó cũng đã khởi động lại.

Thế nhưng bởi vì Văn Khanh là chủ nhân của nó, cho nên những vật phẩm khen thưởng vẫn giữ lại ở trong không gian của hệ thống, không bị thu hồi. Sau khi Văn Khanh khởi động lại, lần lượt xem xét từng cốt truyện trong hệ thống.

Tuyệt thế sủng phi —— hậu cung ba ngàn, độc sủng một người, tình cảm chân thành cả đời của đế vương.

Thịnh sủng Hoàng Hậu —— phượng vũ cửu thiên, đại quyền trong tay, sóng vai với đế vương, cùng hắn ngắm nhìn giang sơn như họa.

Mẫu nghi thiên hạ —— mẫu bằng tử quý, dù không được đế vương sủng ái, lại là người cười đến cuối cùng.

Họa quốc yêu phi —— dung mạo khuynh thành, băng tuyết chi tư, thiên hạ quần hùng cùng nổi dậy chỉ vì hy vọng nhìn thấy giai nhân mỉm cười.

Lãnh cung phế hậu —— vinh quang trở về, thiên hạ lại không người nào dám phụ.

Khất cái Hoàng Hậu —— từ ăn mày bên đường, trở thành Hoàng hậu truyền kỳ một nước.

Thanh lâu sủng phi —— danh kỹ Giang Hoài, lại được đế vương yêu thương cả đời.

......

Hoa hoè loè loẹt, đủ các loại hình thức cung đấu, cần cái gì có cái đó, chỉ có thứ ngươi không nghĩ tới, không có thứ hệ thống làm không được, nhưng mà thứ làm Văn Khanh cảm thấy hứng thú nhất lại là ——

Đồng tử đồng bào —— nữ giả nam trang, tư thế hào hùng rong ruổi khắp thiên hạ.

Cái này rất có cảm giác nha! Đấu đá ở bên trong hậu cung thì có nghĩa lí gì chứ? Rong ruổi sa trường, tung hoành thiên hạ, như vậy mới thống khoái. Văn Khanh nhìn trúng điểm này mới mang theo hệ thống cung đấu đến đây. Nhưng mà nàng cũng không muốn làm mưu sĩ của hoàng đế, đạt được độ hảo cảm hắn, mục đích của nàng chính là lớp ngụy trang hoàn hảo đến trăm phần trăm của hệ thống! Bởi vì phải tới bên trong quân doanh mới có thể hoàn thành được nguyện vọng của người ủy thác.

* Phiên ngoại kiếp trước *

Thẩm Văn Khanh ngơ ngơ ngác ngác nằm trên một tấm chiếu rơm, toàn thân trên dưới đều là dấu vết xanh xanh tím tím, nhơ nhuốc đến không thể chịu được, trên người có một tấm vải rách, miễn cưỡng che khuất thân thể trần trụi của nàng. Trong không khí có hòa lẫn mùi tinh dịch của nam tử, khiến người vô cùng buồn nôn.

Trên người nàng không ngừng có đám binh sĩ đầy mùi khó ngửi hò hét, rong ruổi, động tác thô lỗ, ngôn ngữ thô tục, hùng hùng hổ hổ chê nàng không biết phối hợp. Vô số người tới lại đi, Thẩm Văn Khanh đều không nhớ rõ chính mình bị bao nhiêu người đè nặng, thân thể sớm đã chết lặng không có cảm giác, ngay cả tim cũng phảng phất như ngừng đập.

"Thư sinh, cũng đừng nói các ca ca không thương ngươi, con đàn bà này chính là đứa đẹp nhất trong doanh rồi đấy, nghe nói là nữ nhi của một đại quan trong kinh thành, dáng người kia rất tuyệ! Tuy rằng hiện tại nửa chết nửa sống, nhưng tư vị cũng không tồi, ngươi mau chạy vào bên trong giao tấm thân xử nam ra đi! Chúng ta tham gia quân ngũ, có hôm nay chưa chắc đã có ngày mai, nếu là đến chết còn không được hưởng qua tư vị nữ nhân, vậy thì có bao nhiêu túng quẫn chứ!"

Một đám hán tử cao lớn thô kệch, cười ha hả, đẩy một thanh niên co quắp bất an tràn đầy vẻ văn nhược, nho nhã yếu ớt vào lều trại của Thẩm Văn Khanh.

Thư sinh bị đám người kia trêu ghẹo đến mặt đỏ tai hồng, sau khi tiến vào nhìn thấy Thẩm Văn Khanh tay chân lại càng luống cuống, cũng không biết nên thả hướng nào, cúi đầu cọ tới cọ lui, lề mà lề mề không dám lại đấy.

Thẩm Văn Khanh mở to mắt, ánh mắt trống rỗng, vô hồn, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không có phản ứng. Một lát sau, mới cảm giác có người xốc tấm vải rách trên người nàng lên, kèm theo là một trận tiếng hút khí.

Lại một lát sau, nàng lại nghe thấy thanh âm sột sột soạt soạt, sau đó có một đôi tay thô ráp đụng vào người nàng.

Không giống với những cái sờ soạn tràn đầy thô bạo, gấp gáp trong quá khứ, chủ nhân của đôi tay này lại rất ôn nhu, nhẹ nhàng chậm chạp, dường như sợ làm đau nàng. Trong không khí mơ hồ truyền đến mùi thuốc nhàn nhạt, hắn đang......bôi thuốc?

Thẩm Văn Khanh rốt cuộc có phản ứng, ánh mắt chuyển tới trên người thư sinh. Mặt của hắn trong nháy mắt liền đỏ lên, "Ta, ta......" Ấp a ấp úng nửa ngày, cũng không nói được một câu...

Lần đầu tiên, có nam nhân đụng đến người Thẩm Văn Khanh nhưng không phải muốn thượng nàng mà là bôi thuốc cho nàng, thật kì lạ. Nhưng cũng chỉ là ngạc nhiên thôi, nàng một lòng muốn chết, căn bản không để bụng vết thương trên người có đau hay không. Quả thật lãng phí tâm ý tốt bụng của người này rồi, lại còn lãng phí số thuốc trân quý của hắn. Nhìn rõ, hắn cũng chỉ là một tên binh lính nho nhỏ, ít thuốc trị thương ấy phỏng chừng vẫn là thuốc cứu mạng.

Thư sinh buồn bực, bôi thuốc cho nàng xong, một bình thuốc nhỏ hình như đã dùng hết, còn giúp nàng rửa sạch những ô vật bên người, ấp úng nói một câu: "Ngươi thật đẹp mắt." Sau đó liền chạy trối chết.

Quả nhiên là thư sinh, cũng chỉ có người đọc sách mới có tình thơ ý hoạ, tâm tư kiều diễm, đối với mỹ nhân có thể sinh ra chút lòng thương tiếc. Nếu là những tên hán tử cao lớn thô kệch kia thì chỉ có mỗi dục vọng mà thôi. Thẩm Văn Khanh bỗng dưng thấy cảm ơn những binh lính vì có thể làm thoải mái, mỗi ngày sẽ lau mặt, rửa mặt cho nàng, để bây giờ toàn thân từ trên xuống dưới của nàng, ít nhất vẫn có khuôn mặt có thể nhìn được.

Về sau, thư sinh lại tới vài lần nữa, lau mình, rửa mặt, lại chải đầu cho nàng, hoặc là quét tước gian phòng, cũng chưa từng chạm vào nàng. Hắn làm như vậy lại tiện nghi cho người tới sau. Ngẫu nhiên sẽ nói vài câu linh tinh, nói cho nàng biết hắn có một muội muội, còn có nương đang sinh bệnh ở nhà, hắn vừa qua sinh nhật mười chín tuổi......

Thân thể Thẩm Văn Khanh sớm đã rách nát, thế nhưng vẫn còn một hơi tàn chống chọi mãi mới không chết, sau đó vào một đêm bị người lăn lộn tàn nhẫn, giày vò hung ác đến chết. Người nọ một bên mắng đen đủi, một bên tìm người mang nàng ném tới bãi tha ma. Dù thế nào vẫn chỉ là một quân kỹ, ném vào bãi tha ma một cái là xong việc, còn có thể trông cậy vào người nào khác tìm nơi chôn thân cho nàng sao?

Sau khi Thẩm Văn Khanh chết, linh hồn không có bị Âm Sai câu đi, ở bên cạnh thi thể của chính mình hồi tưởng cảnh ngộ cả đời này đã trải qua, lại si lại oán, lại sân si lại giận dữ. Đã từng hận qua oán qua, bực qua ghét qua, chỉ là khoảng thời gian cuối cùng quá đau khổ quá mệt mỏi khiến nàng sớm đã ma diệt, phai nhạt đi những cừu hận thấu xương ngày đó, hiện giờ đã chết, chỉ cảm thấy được giải thoát, quá khứ hết thảy đều đã tan thành mây khói.

Nàng ở bên cạnh thi thể không chút bận lòng chờ Âm Sai tới câu đi, không nghĩ tới chờ không được Âm Sai mà lại chờ được vị thư sinh kia.

Thư sinh biểu tình vô cùng bi thương, từ bên trong bãi tha ma bới ra thi thể của nàng, cõng đến một mảnh rừng cách đó không xa, tìm cho nàng tìm một nơi có sơn có thủy, phong cảnh đẹp đẽ để táng thân.

Thẩm Văn Khanh có chút tự giễu, nàng rơi vào kết cục này, thân nhân không lui tới, vốn tưởng rằng đã chết cũng sẽ chẳng ai hay biết. Chưa từng nghĩ tới thế nhưng còn có một người khổ sở vì nàng, còn có một người vì nhặt xác cho nàng, không để nàng phơi thây nơi hoang dã.

Thư sinh chôn cất cho nàng, lúc rời đi, Thẩm Văn Khanh theo bản năng đuổi theo hắn. Nàng không biết chính mình khi nào sẽ rời xa nhân thế, ước nguyện cuối cùng chính là nhìn ân nhân nhiều thêm chút nữa.

Nửa tháng sau, thư sinh chết ở trên chiến trường, một khắc kia, Thẩm Văn Khanh đột nhiên nhớ tới những lời của đám quân lính từng nói: "Nếu là đến chết còn không được hưởng qua tư vị nữ nhân, vậy thì có bao nhiêu túng quẫn chứ......!"

Đúng là rất đáng thương đó, vẫn là một tên xử nam mà, tại sao lại chết sớm như vậy?

Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Văn Khanh bỗng đi tới một mảnh tiên địa, có một người hỏi nàng, còn có tâm nguyện gì chưa làm xong hay không. Thẩm Văn Khanh chợt nhớ tới, thời điểm lúc người thư sinh ấy kể về mẫu thân về muội muội của hắn, ánh mắt kia rất sáng, như chứa đựng cả bầu trời sao.

Nàng nói: "Ta muốn hắn sống, hắn không nên chết, người tốt hẳn phải có hảo báo......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.