Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 140: Chương 140: Thế Giới : Xuyên Không Công Lược Giả




Edit: Vee

Beta: Thiên Na + Miêu Nhi

Fans hâm mộ của Giang Tiểu Mãn đạt một ngàn vạn, ngay lúc mở vị diện thứ năm, Cố gia lại phát sinh chuyện lớn —— Nguyễn Mạnh bị lộ.

Nguyên nhân là Cố Thanh Thành bất mãn đám em trai ngấp nghé vị trí của hắn nên dùng thủ đoạn đào cho bọn họ một cái hố lớn xem như dạy dỗ một chút, khiến những người kia ngã nhào. Đám người đó sao lại không phẫn nộ cho được? Bọn họ không chờ Cố Thanh Thành có thời gian dưỡng khí, ngay lập tức tìm tới cửa đòi công đạo.

Bọn họ đầu tiên là đến công ty, nhân viên trong công ty nói hắn đã về nhà, cho nên bọn họ trực tiếp xông tới cửa.

Mà trùng hợp, Nguyễn Mạnh đang tắm rửa, nghe được động tĩnh bên ngoài, liền hô một tiếng: "Ai?" Cậu không ngụy trang thanh âm, người bên ngoài nghe được giọng nam, tưởng là Cố Thanh Thành, không chút cố kỵ nào mà kéo cửa ra...

Mà Cố Thanh Thành thì sao, hắn đang trên đường đi về, nhận được điện thoại của Nguyễn Mạnh, kêu hắn đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn. Cứ như vậy trễ nãi mất một lúc, để mấy người em của hắn chạy đến trước! Thế là xuất hiện một màn hết sức khó xử.

Mấy người em khi nhìn thấy Nguyễn Mạnh là đàn ông, trải qua một hồi kinh tâm động phách không thể tưởng tượng nổi, lập tức ý thức được đây là cơ hội tốt đối phó với Cố Thanh Thành. Vì thế bọn họ nhanh chóng rời đi, trở về thương nghị đối sách.

Gặp được việc kinh động như vậy, ngược lại không có ai thắc mắc tại sao Nguyễn Mạnh lại tắm rửa ban ngày, cũng không thèm đóng cửa.

Đợi đến lúc Cố Thanh Thành trở về, Nguyễn Mạnh đã thu thập xong, mặc quần áo tử tế, cười dịu dàng quan tâm hỏi: "Anh về rồi?"

Cậu vừa tắm rửa xong, da thịt trắng nõn bị hơi nước làm cho ửng đỏ, phá lệ lộ ra vẻ mê người. Cố Thanh Thành hầu kết bỗng nhúc nhích qua lại, ôm cậu vào trong lòng, hít sâu một hơi: "Honey, em thật là thơm."

Bên này hai người nhu tình mật ý, thì bên kia, sau khi mấy người em của Cố Thanh Thành thương nghị xong, quyết định nói chuyện này cho lão gia tử biết. Dù không muốn thừa nhận nhưng bọn họ biết rằng, cho dù thủ đoạn và lòng dạ của bọn họ có nhân đôi lên thì cũng không bao giờ chơi lại Cố Thanh Thành, biến khéo thành vụng, lãng phí cơ hội tốt như vậy, không bằng trực tiếp nói cho lão gia tử, chỉ cần lão gia tử biết người Cố Thanh Thành cưới là một người đàn ông, còn ngang nhiên lừa gạt người trong nhà, vậy thì vị trí kia chắc chắn hắn không ngồi được nữa!

Trở lại đại trạch Cố gia, mấy người họ kể ra hết mọi chuyên, lão gia tử quả nhiên nổi trận lôi đình, lúc này đám người kia lại làm bộ sám hối, nói: "Thực ra lúc đầu bọn cháu không dám nói là vì sợ ông cho là bọn cháu châm ngòi ly gián, nhưng lại sợ anh Thành cứ giấu diếm như vậy, lỡ mà có ngày truyền thông biết chuyện trước, vậy chúng ta sẽ ở thế bị động. Cho nên hôm nay mới nói cho ông để ông chuẩn bị trước."

Một người khác lại nói: "Đúng vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm hình tượng của Cố gia giảm mạnh. Mặc dù đồng tính luyến ái bây giờ không hiếm thấy, nhưng dù sao đại đa số mọi người vẫn bài xích, anh Thành có lẽ là cân nhắc đến chuyện đó, cho nên mới ... ừm, nam giả nữ trang..."

"Nhưng mà chỉ sợ đến lúc thật sự bị truyền thông biết, anh Thành không chỉ đồng tính luyến ái còn lừa gạt công chúng, vậy càng không chiếm được lợi ích gì."

Những chuyện này làm sao lão gia tử không nghĩ ra? Mấy người họ nhắc nhở nhiều lần, hết thảy đều là đổ thêm dầu vào lửa, lão gia tử suýt nữa thì thở không được, tay cũng run run: "Gọi nó về đây cho ông!"

Lúc lão gia tử nổi nóng, Cố Thanh Thành hiển nhiên không chiếm được chỗ tốt nào, nếu là ngày thường thì chỉ cần cha mẹ Cố Thanh Thành khuyên nhủ vài câu, nói không chừng có thể dập tắt lửa giận của lão gia tử. Nhưng mà ở đây có mấy tên tiểu nhân, cả đám không ngại Cố Thanh Thành gặp xui xẻo, thế là cực kỳ nghe lời gọi Cố Thanh Thành về. Thuận tiện còn gọi cha mẹ mình tới đổ thêm chút dầu.

Cố Thanh Thành mặc dù không biết lão gia tử tại sao lại đột nhiên gọi hắn về làm gì, nhưng khi em họ gọi điện cho hắn, ngữ khí cười trên nỗi đau của người khác kia thì tám phần không phải là chuyện gì tốt, hẳn là chuyện hắn đào hố mấy đứa em trai đã bị lão gia tử biết? Nghĩ vậy, hắn cũng không mấy để ý, Cố lão gia tử còn cổ vũ bọn họ làm đá mài đao (当磨刀石), tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà trách tội hắn. Cho nên bàn giao vài câu với Nguyễn Mạnh, hắn lập tức rời đi.

Từ đầu đến cuối Nguyễn Mạnh vẫn chưa nói cho hắn biết việc nhóm em họ của hắn tới.

Kết quả có thể nghĩ ra, Cố Thanh Thành không biết chút gì bị đánh tới trở tay không kịp, lão gia tử thịnh nộ trực tiếp rút chức vụ của hắn, để hắn về nhà cảnh tỉnh lại. Cố Thanh Thành biết, nếu hắn thật sự từ chức, vậy hắn không còn cơ hội nào để trở về nữa.

Hắn muốn biện hộ cho mình: "Ông nội, không phải như ông nghĩ đâu, lúc con gặp Nguyễn Mạnh là lúc cậu ta mặc nữ trang..."

Mấy người em họ trong nháy mắt phá vỡ ý đồ của hắn: "Anh cả đừng nói là ngay cả anh cũng bị lừa, "chị dâu" cố ý mặc nữ trang quyến rũ anh à?"

"Hai người kết hôn lâu như vậy, cũng chưa từng động phòng?"

"Anh không phát hiện "chị dâu" cũng có tiểu jj như anh?"

. . .

Mấy người em họ nhao nhao hoàn toàn không cho Cố Thanh Thành đường lui, lão gia tử cực kỳ thất vọng nhìn hắn một cái, lên lầu, mặc kệ hắn hô to thế nào cũng không để ý.

Cố Thanh Thành tức đến nổ phổi, hắn tới bây giờ còn không biết sự tình bị bại lộ như thế nào, Nguyễn Mạnh từ trước đến giờ vẫn luôn an phận, sau khi kết hôn ngoại trừ cùng một chỗ với hắn, nửa bước cũng không ra khỏi biệt thự, lão gia tử cũng không vô duyên vô cớ lại đi điều tra giới tính Nguyễn Mạnh được, như vậy, cũng chỉ có thể là mấy người này giở trò quỷ.

Cố Thanh Thành suy nghĩ rõ ràng, nhanh chóng tỉnh táo lại, khôi phục cơ trí quả quyết, cao quý lãnh diễm liếc xéo mấy người em họ: "Coi như mấy người các cậu có năng lực, lần này tôi nhận thua, nhưng mà không sao, coi như tôi mất đi thân phận thừa kế Cố gia, tôi còn có thủ hạ cùng sản nghiệp của mình, chắc chắn không đói chết. Sản nghiệp Cố gia tôi không thèm, tự mấy người chơi đi, tôi ngược lại muốn nhìn một chút, xem ai có thể là người cười đến cuối cùng."

Ném xong câu châm ngòi ly gián này, Cố Thanh Thành không lưu luyến mà rời đi, nhìn như bình thản tùy ý, nhưng nội tâm hắn thế nào cũng chỉ có mình hắn biết.

Việc hắn châm ngòi ly gián thì không đạt tới hiệu quả mong muốn, mà hoàn toàn ngược lại. Lúc đầu, bọn họ chỉ định kéo hắn xuống ngựa trước, sau đó tự dựa vào bản sự của mình, căn bản không cần hắn châm ngòi. Nhưng hắn chính là cố ý nói như vậy, cố ý nâng lên sản nghiệp của mình để nhắc nhở bọn họ, đặt vào đầu họ một suy nghĩ - nếu không triệt để chèn ép Cố Thanh Thành đến không thể xoay sở, thì mặc kệ cho dù ai là người thừa kế, đều không thể chống lại hắn. Thậm chí, Cố Thanh Thành chỉ dựa vào tài sản trong tay hắn cũng có thể chiếm đoạt Cố gia.

Cho nên, bọn họ lại tiếp tục thương nghị, không thể để Cố Thanh Thành lại lớn mạnh thêm, tìm được cơ hội ngóc đầu dậy.

Thế là, Cố Thanh Thành còn chưa suy nghĩ được nên làm thế nào để lão gia tử vui, một lần nữa lấy lại vị trí người thừa kế của mình, thì mấy người em họ lại liên thủ điên cuồng chèn ép. Tục ngữ nói, ba người thợ giày thành một Gia Cát Lượng(*), mấy người em họ khó được một lần thông minh, nhất trí đối phó hắn, còn dựa vào tài nguyên của Cố gia. Mà Cố Thanh Thành đang trong thời kì khổ sở nhất, trong tay lại không có quyền lợi gì, cho nên trong nhất thời khó mà chống đỡ được.

(*) 三个臭皮匠顶个诸葛亮: Ba người thợ giày thành một Gia Cát Lượng: Ý chỉ nếu đồng tâm hiệp lực sẽ tìm được biện pháp tốt. Giống như câu một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao của Việt Nam.

Chờ đến lúc fans hâm mộ Giang Tiểu Mãn đột phá đến một trăm triệu, Cố Thanh Thành đã bất lực phải hòa giải, công ty đứng trước bờ vực phá sản. Trận nội đấu Cố gia này, thời điểm vừa mới bắt đầu lão gia tử đã biết, nhưng ông lại bị tức thành bệnh, phải nhập viện, không có tinh lực ngăn cản. Mấy tiểu nhân cũng sợ sau khi lão gia tử khỏi bệnh sẽ thiên vị Cố Thanh Thành, cho nên chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, thừa thắng xông lên, đè chết Cố Thanh Thành. Cuối cùng, kết quả là gần như lưỡng bại câu thương, để người ngoài chế giễu, cũng không ít người bỏ đá xuống giếng. Vì mọi người đều biết, Cố gia đã không thể cứu vãn nữa rồi.

Cố Thanh Thành ở thời khắc cuối cùng chuyển toàn bộ tài chính sang nước ngoài, tốt xấu cũng lưu lại ít tiền dưỡng lão.

Hắn vẫn luôn là thiên chi kiêu tử, không thể chịu được người khác dùng ánh mắt nhìn chó nhà có tang để nhìn hắn, cho nên hắn muốn rời đi thật xa, làm lại từ đầu cũng được, mai danh ẩn tích cũng được, tuyệt đối không thể ở lại nơi này để người ta chế giễu được.

"Honey, chúng ta đi, rời khỏi nơi này, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lần này, anh muốn quang minh chính đại nói cho mọi người biết thân phận của em." Đến cuối cùng, thứ Cố Thanh Thành muốn mang đi nhất chỉ có Nguyễn Mạnh.

Nguyễn Mạnh chỉ mỉm cười, chậm rãi đẩy cánh tay Cố Thanh Thành đang nắm chặt tay cậu ra, vẫn là nụ cười dịu dàng yếu ớt: "Không, tôi không muốn rời đi."

Trong lòng Cố Thanh Thành bỗng nhiên có dự cảm không tốt, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười: "Đừng nháo, nghe lời."

"Tôi không nháo với anh, bởi vì anh có tiền có thế, cho nên lúc anh ép buộc, tôi chỉ có thể khuất phục." Nguyễn Mạnh chậm rãi vỗ vỗ quần áo vốn không có bụi trên người, hài lòng mà ngồi trên ghế salon, nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Thành, khóe miệng chậm rãi câu lên một nụ cười, nụ cười mị hoặc mà nguy hiểm. Cậu gằn từng chữ từng chữ: "Anh bây giờ... không có gì cả! Tôi dựa vào cái gì mà phải đi theo anh?"

Cố Thanh Thành không dám tin: "Em đi cùng anh là vì tiền?"

"Không phải chứ? Anh thật sự cho là tôi thích anh à? Sao có thể?" Nguyễn Mạnh cười nhạo một tiếng: "Tôi thích phụ nữ, chỉ thích phụ nữ, đàn ông đều là cặn bã, lúc tôi còn là phụ nữ..."

"Em nói cái gì?" Cố Thanh Thành lúc đầu còn ngây ngốc, nghe được câu này, một bước đi tới trước mặt cậu, nắm cổ áo, trong mắt chằng chịt tơ máu: "Lặp lại lần nữa!"

Nguyễn Mạnh không thèm để ý uy hiếp của hắn, thái độ khinh bỉ nói: "Nói mười lần cũng được, ngay lúc tôi còn là phụ nữ tôi đã thích con gái. Mà những cô gái đáng yêu đó không chấp nhận yêu đương cùng giới, cho nên tôi trong cơn tức giận đã đi làm phẫu thuật chuyển giới. Nhưng sau khi làm xong tôi lại thấy hối hận, bởi vì con gái đáng yêu như vậy, tôi không muốn lừa gạt bọn họ, tâm hồn phụ nữ trong thể xác đàn ông. Cho nên tôi chỉ qua lại với đàn ông, chẳng qua tôi cũng không dụ dỗ những người trung thực nhà lành mà chỉ kiếm mấy người có tâm can cặn bã..."

Cố Thanh Thành sắc mặt tái xanh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mắt đỏ ngầu phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống Nguyễn Mạnh: "Con mẹ nó mày gạt tao!"

Nguyễn Mạnh không quan tâm cười khẽ một tiếng: "Lừa gạt? Anh cũng đâu hỏi tôi! Nếu anh hỏi tôi tôi chắc chắn sẽ nói cho anh biết tôi là người chuyển giới. Nhưng mà, ngay từ đầu không phải anh cưỡng ép lôi tôi ra ngoài quán bar, còn không để ý tôi phản kháng cưỡng hôn tôi à? Nếu tôi là người đàn ông bình thường, chẳng phải bị anh cưỡng ép uốn cong luôn?"

"Mình cặn bã còn không cho người khác cặn bã, muốn cả thế giới đều quỳ xuống liếm chân anh đúng không?" Nguyễn Mạnh liếc mắt: "Được thôi, đi nhanh lên, nhìn vào việc mấy năm nay anh đã cho tôi không ít tiền, tôi hảo tâm nhắc nhở anh một câu, sau này rửa mắt cho sáng ra, ở nước ngoài, người chuyển giới nhiều lắm!"

Cổ họng Cố Thanh Thành ngai ngái, một tia máu từ khóe miệng tràn ra, sau đó hắn hôn mê bất tỉnh.

Lúc này Nguyễn Mạnh từ trên ghế salon đứng dậy, nhấc chân bước qua Cố Thanh Thành, từ trên bức tường đối diện lấy ra một chiếc camera nho nhỏ, nói với ống kính: "Thế nào baby, có hài lòng với lễ vật này không? Xin lỗi tôi tự tiện thêm chút kịch, nhưng mà đàn ông cặn bã bắt nạt mấy cô gái nhỏ thì không nên nương tay. Mặc dù chúng ta trước giờ chưa từng gặp mặt, nhưng trực giác nói cho tôi biết, cô chắc chắn là một cô gái đáng yêu. Tôi cũng muốn rời đi, ở nước ngoài phóng đãng một thời gian, gặp lại sau."

Nguyễn Mạnh liếc mắt đưa tình, hướng về phía ống kính hôn gió một cái, sau đó cậu truyền đoạn video này cho Văn Khanh, không lưu lại vết tích nào ở hiện trường rồi quay đầu đi không một chút lưu luyến.

Sau khi Văn Khanh nhìn thấy, cũng không biết nên có phản ứng gì. Nguyễn Mạnh thật làm người ta cảm thấy buồn nôn, cố ý đâm vào vết thương của Cố Thanh Thành, chắc là trong thời gian chung sống, cậu phát hiện ra dường như trong tiềm thức Cố Thanh Thành có bệnh ghét phụ nữ, cho nên mới cố ý nói vậy. Thật ra cậu không phải người chuyển giới, chỉ là lãng tử hoa tâm chuyên nghiệp trong giới gay mà thôi, Văn Khanh mời cậu tới là vì muốn phòng ngừa Cố Thanh Thành gây tai họa cho những người đàn ông khác, không nghĩ tới cậu ta lại chơi ác như vậy.

Nhưng mà, những thứ này giờ không còn quan trọng nữa rồi, cô mới nhận được một tin mới, Cố Thanh Thành mang theo một khoản tiền định chạy trốn nhưng vì hôn mê trong nhà, chưa kịp xuất ngoại nên đã bị tạm giữ theo pháp luật, đoán chừng tương lai phải ăn cơm tù qua ngày!

Giang Tiểu Mãn nhìn thấy tin tức Cố gia phá sản, còn hít hà một chút: "Công ty lớn như vậy lại đóng cửa, không biết sẽ có bao nhiêu người phải thất nghiệp đây?"

Văn Khanh khẽ cười nói: "Không sao, công ty chúng ta bây giờ mở rộng, thu lưu những người này cũng không thành vấn đề."

Giang Tiểu Mãn mặt mũi tràn đầy sùng bái: "Chị Văn Khanh thật lợi hại, có thể quản lí công ty lớn thành thạo điêu luyện như vậy!"

"Cậu cũng rất lợi hại, có thể tạo ra nhiều tư liệu tiên tiến như vậy."

Giang Tiểu Mãn mặt đỏ hồng, không biết nên nói gì, chần chừ một lúc, cậu giống như hạ quyết tâm, nói với Văn Khanh: "Chị Văn Khanh, em nói cho chị biết, những thứ này là từ đâu mà ra, em có..."

Bỗng dưng, trên môi cậu có một xúc cảm mềm mại, lời muốn nói đều bị ngăn lại trong miệng.

Tác giả có lời muốn nói: Đừng nghĩ đen tối, là ngón tay...

[Ngón tay đó nha, trong sáng lên nào~~ ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.