Cướp Sắc

Chương 12: Chương 12: Nam nhân tư sắc bình thường [ tam ]




Dưới ánh trăng là thân thể với đường cong linh lung, xinh đẹp động lòng người, một giọt sương đêm rớt xuống đọng trên cái cổ trắng noãn của ta, sau đó chậm rãi mà trượt xuống thâm nhập vào bên trong cơ thể đẫy đà quyến rũ không nói nên lời.

Hình ảnh khiêu khích như vậy làm cổ họng của hai nam nhân không hẹn mà cùng nhau run run di động lên xuống.

không để ý tới Phượng hồ ly đang nhìn ta với ánh mắt chờ mong, bàn tay nhỏ bé quàng qua cổ của Khi Vũ Hiên trước.

Ở trên người hắn ta ngửi thấy hương khí càng thêm đậm đặc hơn.

Trong lòng âm thầm khinh bỉ nam nhân này, xem ra hắn đã thật sự động sắc tâm rồi.

Trong mắt ta bắt đầu có làn sương mù thản nhiên tựa như nước hồ mùa thu làm mê hoặc lòng người.

“Khi công tử, muốn ta sao?”

Ba chữ “Khi công tử” ta kêu bao hàm tràn đầy nhu tình cùng mật ý.

Con ngươi đen nóng rực như lửa nhìn chằm chằm vào ta, tử y mĩ nam dường như đang kháng cự điều gì đó, nhưng đôi tay lại kìm lòng không được mà ôm chặt lấy thắt lưng của ta.

Cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi mà hôn lên đôi môi đỏ tươi của hắn, chiếc lưỡi đinh hương vươn ra liếm liếm miệng hắn, mùi rượu nồng đậm lại càng say lòng người.

Cố ý khiêu khích, Khi Vũ Hiên hô hấp nguyên bản đang rất bình tĩnh càng lúc càng trở lên dồn dập, đôi môi nhẹ nhàng ôn nhu mà hôn ta, Cái lưỡi khi mờ khi tỏ dần dần quấn quýt, ta lợi dụng lúc này hắn đang ý loạn tình mê mà đưa vào miệng hắn một viên thuốc.

Kinh ngạc khi thấy hành động của ta, khi vũ hiên mạnh mẽ thu lại cánh tay.

Con ngươi vừa rồi còn mê ly đắm đuối, chợt trở nên thanh minh.

Chậm rãi mà buông thắt lưng của ta ra, thanh âm mang theo chút tình dục chưa rút lui hoàn toàn nên còn run run.

“Long Đậu Khấu, ngươi thế nhưng sử dụng mị thuật đối phó ta? nói đi…… Ngươi rốt cuộc là đã cho ta ăn cái gì……”

Chỉnh lại quần áo ta lui ra phía sau vài bước.

“Yên tâm đi, thuốc này không có độc…… Có điều ta cảm thấy tay chân ngươi không được thành thật cho lắm nên mới giúp ngươi hảo hảo mà bình tĩnh một chút thôi……”

Dùng sức mà lắc lắc cái đầu, Khi Vũ Hiên muốn bảo trì sự thanh tỉnh, bất quá, độc tính của mạn đà la, lại có thêm hỗn hợp của vài loại dược thảo độc đáo khác, cho dù có là một cao thủ cường đại thế nào cũng không thể chống lại được uy lực của nó.

“Ta thật thực sự hoài nghi…… Ngươi thật sự…… Chỉ đơn giản là một cái tiểu quận chúa của Hầu phủ thôi sao……”

một đôi mắt đẹp tìm tòi nghiên cứu mà nhìn ta, Khi Vũ Hiên vừa đứt quãng nói xong, thân hình lảo đảo vài cái cuối cùng cũng không chống đỡ được mà ngã xuống……

Lấy chân đá đá vài cái lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, ngữ khí mang theo sự khinh thường mà nói:

“Khi Vũ Hiên…… không làm cho ngươi mất hết nội lực xem như ta đã nhân từ với ngươi lắm rồi ……”

Giải quyết xong một người nam nhân, ta cũng không có quên, bên cạnh ta còn đứng một cái đang xem diễn .

Nhìn sư đệ nhà mình chịu khổ, thế nhưng khuôn mặt của Phượng hồ ly vẫn còn cười vui vẻ như hoa.

Ta chưa động đậy thì Phượng hồ ly đã nhẹ nhàng tiến lại gần đây.

Ngón tay thon dài chưa được sự đồng ý của ta đã nâng lên mà xoa xoa thần cánh hoa của ta đang sưng lên vì bị Khi Vũ Hiên cắn.

“Đậu Đỏ Đậu…… Kế tiếp, ngươi tính đối phó với ta như thế nào đây, mị thuật của ngươi…… Ta rất thích nha……”

Mắt lạnh mà nhìn con hồ ly động dục trước mặt đối với nam nhân này ta cũng không cần sử dụng mị thuật thì chính bản thân của hắn cũng có thể tự phát tao rồi.

Nâng lên bàn tay trắng nõn, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn nửa thân trên trần trụi như ngọc của hắn……

Bàn tay hoạt động ta có thể cảm nhận rõ ràng được tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh hơn, sau đó nhìn thấy ánh mắt của hắn xuân tình nhộn nhạo, ta lúc này không lưu tình chút nào mà rút tay về.

“Phượng Vô Trần, nếu ngươi có được ta , hứng thú của ngươi đối với ta có thể duy trì được thời gian bao lâu đây…… Là một ngày…… một tháng…… một năm……hay là lâu hơn nữa……”

Thấy sắc mặt của hắn trở nên khó coi, ta biết bản thân mình ta nói trúng tâm sự của hắn, nên ta càng nghĩ muốn một dao chặt cho đứt nên ánh mắt càng trở nên lãnh mị mà đối với hắn nhoẻn miệng cười.

“Nữ nhân của ngươi, nghe nói là có rất nhiều……như là muội muội yêu quí của Hoàng Thượng…… ái nữ duy nhất của Hồ Thái y…… hòn ngọc quý trên tay của Bắc Tĩnh Vương…… Đúng rồi, thiếu chút nữa quên , Lục Oánh tỷ tỷ của ta nữa, xem ra nàng cũng đã đối với ngươi lưu luyến……sự phong lưu của ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu xem ra ngay cả chính bản thân ngươi cũng không đếm được đi…… Nam nhân không sạch sẽ giống như ngươi vậy liệu có thể xứng đôi với ta sao ……”

một cái danh sách thật dài được ta nêu lên làm cho Phượng Vô Trần á khẩu không trả lời được.

Phượng mâu lóe lên tia quang mang, khuôn mặt nổi lên một màu hồng phấn.

“Đậu Đỏ Đậu, ngươi ghen tị sao?”

Ta lắc đầu, ta lấy tay nhổ xuống trâm cài trên đầu, đặt ở trong tay tinh tế mà vuốt ve.

“Cho dù ngươi ngày mai có thê thiếp thành đàn, rồi có thêm vài đứa con, ta cũng tuyệt đối cũng không có một chút nhíu mày.”

Cúi đầu nhìn ta, Phượng hồ ly cầm lấy đôi tay nhỏ bé, ngón tay ái muội vỗ về lòng bàn tay của ta.

“Bảo bối, lời nói của ngươi thật sự là làm cho ta thương tâm……”

Mạnh mẽ mà rút bàn tay về, một tia sáng mũi nhọn dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lạnh.

“một nam nhân không đáng để cho ta chú ý thì cho dù hắn có thương tâm tới chết…… Cũng cùng ta không có quan hệ……”

Nhìn ta dùng cây trâm sắc nhọn một chút lại một chút cắt qua quần áo của hắn, phượng mâu trầm xuống, sắc mặt chuyển sang âm lãnh.

“Ngươi thật sự là rất ác tâm……”

Đầu vai của Phượng hồ ly, bắt đầu hiện ra vết máu.

“Nếu ngươi muốn xem đến cảnh ác hơn …… Ngươi có thể tiếp tục dây dưa với ta……”

Cố nén đau, Phượng Vô Trần nói với giọng sủng nịch.

“Độc nhất là tâm nữ nhân…… Quả nhiên đúng vậy……”

Tay dùng một chút lực, trò chơi này ta không có tính toán tiếp tục chơi với hắn.

“Đa tạ tán thưởng…… Phía trước quẹo trái chính là cửa ra, nếu không còn có việc gì nữa, thỉnh ngài mang theo sư đệ tốt lập tức cút ra ngoài cho ta……”

Phượng hồ ly trong đôi mắt phượng cuồn cuộn nước mắt dâng lên, còn có xu thế muốn rơi xuống.

“Đậu Đỏ Đậu, cho dù ngươi có hận đến nỗi không thể giết chết ta, cũng không tất yêu phải thô lỗ như vậy có được không?”

Mĩ nam rơi lệ ta không có gặp qua, bất quá hiện tại nhìn thấy cũng có thể biết được cái gì là thương hương tiếc ngọc, điềm đạm đáng yêu đi.

Cái trâm cài đang sáp nhập trên vai hắn lại được ta dùng thêm chút lực tiến sâu thêm vài phần.

“Phượng Vô Trần, ta nói rồi, ngươi không nên đến gây chuyện với ta. Ngươi yên tâm, đây là phủ Trung Liệt Hầu, ta còn không có đến mức sẽ giết chết ngươi. Bất quá, nhớ kỹ về sau đừng có ở trước mặt ta mà lộ ra một chút ít da của hồ ly …… Bởi vì làn da nhìn còn trắng còn nộn hơn so với cả nữ nhân, ta càng xem thì càng chán ghét……”

Lần đầu tiên, Phượng Vô Trần ở trước mặt ta mà thu hồi mị thái, phượng mâu híp lại, ánh mắt lạnh như băng.

“Long Đậu Khấu, ngươi chán ghét ta?”

“Đúng vậy!”

“Vì cái gì?”

“không vì cái gì cả, Chán ghét chính là chán ghét, ngươi cho rằng cần phải giải thích sao?”

Chậm rãi rút ra cây trâm, nhìn mặt trên còn dính nhè nhẹ vết máu, ta cười đến lạnh như băng.

“Phượng Vô Trần, ta muốn cái gì đó, ngươi vĩnh viễn cũng cho không được…… Hơn nữa, ở trong mắt của ngươi, ta cho tới bây giờ cũng không có nhìn thấy được là ngươi thích ta…… Ngươi chỉ là cảm thấy cuộc sống này vô vị nên muốn tìm người mà đùa đùa cho vui…… Đáng tiếc, ngươi tìm lầm người rồi, ta Long Đậu Khấu còn có việc phải làm, không muốn chơi cái trò nhàm chán này cùng ngươi……”

Yên lặng mà nghe ta nói xong, Phượng Vô Trần khóe miệng nhếch lên một tia cười khổ, vươn hai tay mà phủng trụ khuôn mặt của ta, hai mắt thẳng tắp nhìn ta.

Tiếng cười của hắn, chỉ có bi thương, tìm không ra được nửa phần vui vẻ trong đó.

“Nguyên lai ở trong lòng của ngươi, ta vốn chỉ là một cái tiểu nhân háo sắc…… Nguyên lai hết thảy những điều ta làm đối với ngươi, ngươi cho tới bây giờ đều có hoài nghi…… Tốt lắm, nếu như vậy, ta cũng sẽ không tiếp tục lại đến quấn quít lấy ngươi, bên ngoài nhiều loại hoa thơm ta cần gì phải đem tâm đặt lên một cái cây vô tâm chứ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.