Cướp Tân Lang

Chương 5: Chương 5: Động tâm




Khẽ thở dài nhìn cảnh vật xung quanh qua cửa sổ, theo như Thần hồi báo thì hẳn là quan binh triều đình đã tạm thời sẽ không tấn công lên sơn trại. Nhưng đó hẳn không thể là biện pháp lâu dài, hắn chỉ có hai con đường để chọn cho lúc này. Đó chính là đứng nhìn bọn họ và triều đình đối đầu cùng nhau hoặc phải can thiệp vào chuyện này. Chỉ nghĩ đến bờ vực kia sẽ nuốt mất hình dáng nhỏ bé của nàng khiến hắn hô hấp dường như khó khăn hơn hẳn, lẽ nào hắn đã thực sự động tâm với nàng.

Hắn sẽ không để việc đó xảy ra cho dù phải đối dầu với toàn bộ người trong thiên hạ hắn cũng không muốn mất nàng. Nhưng phải làm thế nào để triều đình hạ lệnh rút quân mà không gặp cản trở từ đám quan lại đó. Vũ Tường đưa tay ra phía của sổ một chú bướm nhỏ bay ra từ ống tay áo của hắn, một lúc sâu một kẻ xuất hiện trước mặt hắn.

- Chủ nhân. - Tuyền cảm thấy thật sự kinh ngạc khi chủ nhân gọi mình, đã rất nhiều năm nài không sai bảo hắn.

- Tìm tất cả các chứng cứ phạm tội của 4 vị quan lớn vừa bị giết kia. Tốt nhất là càng nghiêm trọng càng tốt. Giá họa cho Trầm Tướng hẳn là có lý do, chỉ cần lôi bí mật đó của chúng ra được ánh sáng hẳn Hắc Phong Trại sẽ được an toàn. Bọn họ có khi còn được giải hàm oan năm ấy cũng nên.

Tuyền nhíu mày không phải hắn không có cách tra ra chuyện này thế nhưng muốn điều tra cũng cần thời gian.

- Chủ nhân ta cần chút hời gian.

- Ngươi cần thời gian bao lâu?

- Một tháng.

- Trở về trước, bên Ảo có tin tức gì chưa?

- Đã tra ra nơi cuối cùng nàng ta và hài tử mất tích. Hiện đang tra xem là sơn tặc nơi nào thực hiện cướp thương đoàn năm ấy.

- Tra cũng đã 10 năm, ngươi trở về nói với hắn ta cho hắn thời gian 10 ngày, nếu còn không tìm ra nàng ta cùng tiểu hài tử kia thì mang đầu đến gặp ta. - Từ gương mặt lạnh như băng của Vũ Tường toát ra một khí thế bức người đến khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy run sợ. Tuyền khẽ run rồi thầm thở dài thay cho Ảo, hắn ta mười năm cũng không tra ra, mười ngày thời gian hẳn là lần này hắn ta chết chắc.

Dùng thời gian mười năm để truy tìm tung tích bọn họ hắn là muốn chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Nhưng hiện giờ tung tích của bọn họ không chừng sẽ đổi được an toàn cho toàn bộ Hắc Phong Trại.

Nhìn trời đã dần về chiều thế nhưng vẫn không thấy Bảo Bảo tới làm phiền hắn như mọi khi chợt cảm thấy thật nhớ nàng. (akiaki: huynh nhớ tỷ kìa)

- Trương bá, lão có thấy Bảo Đương gia đâu không? - Một kẻ chạy vội vào sân hỏi quản sự.

- Ngươi tìm nàng làm gì?

- Có thứ ta không thể quyết định nên đến hỏi.

- Hôm nay là mồng bảy, chắc tiểu nha đầu đó lại chạy đến chỗ Thất tiểu tử. Nàng mỗi lần đến chỗ hắn thì phải mấy ngày mới về. Ngươi hay là sang hỏi trại chủ.

- Được, mà Trương bá ta nghe nói Thất đương gia yêu Bảo Đương gia phải không? Và cứ mỗi tháng vì ngài ấy mà lại xảy ra náo loạn một lần.

- Náo loạn? - Lão nhíu mày nhìn tiểu tử kia. Nhưng lão không trả lời hiếu kỳ kia của hắn mà chỉ thở dài bỏ đi.

Ngồi trong gian phòng nghiên cứu các thế cờ hay trong kỳ phổ hắn không thể tập trung được. Những gì hắn nghe được hôm trước cứ luẩn quẩn trong đầu hắn. Nàng thực sự đã mấy ngày rồi không có đến tìm hắn. Thất Đương gia kia và nàng thực sự là cái quan hệ gì, vì sao đến chỗ hắn ta thì phải mấy ngày như thế. Càng nghĩ hắn càng không thể tập trung được nữa. Hắn xem ra là quá yêu nàng mất rồi. Nhếch môi cười nhẹ như tự giễu cợt bản thân mình, hắn bị tiếng huyên náo bên ngoài khiến cho chú ý.

Mở cửa bước ra thì hắn bị một cảnh tượng đập ngay vào mắt. Một kẻ chứng hơn ba mươi tuổi, dấp dánh thư sinh thế nhưng trên vai hắn là vác Trầm Bảo Bảo đang say khướt nhưng cố vùng khỏi tay kẻ kia. Lệ rơi đầy mặt nàng khiến hắn có chút khẩn trương muốn tiến đến ngăn kẻ kia lại thì nghe những người kia gọi ông ta là trại chủ.

- Cha, thả con ra, con muốn ở lại trong đó... - Ba... một cái tát tai thanh thúy vang lên khiến cho không khí như ngưng trọng lại

- Con náo đủ chưa? Nếu thấy khó sống đến vậy thì đâm đầu vào vách đá đi cho xong, đừng để người khác suốt ngày chạy theo con như vậy nữa. - Không khí ồn ào trở nên im lặng, lệ lại rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia nàng không nói gì chỉ ôm mặt bỏ về phòng đóng sầm cửa lại, còn kẻ kia cũng nhíu mày phất tay áo rời đi.

Thì ra ông ta chính là Trầm Kỳ trại chủ Hắc Phong trại này, thật không thể tưởng nổi hắn cứ nghĩ có lẽ nàng là giống cha nên mới có bộ dáng thế kia nhưng hắn đã lầm, nàng có khi giống nương của nàng chăng? Dù xuất thân nhà tướng thế như nhìn Trầm trại chủ như một thư sinh văn nhã tài hoa không một chút nào giống bộ dáng của kẻ thảo khấu.

Sau khi sự việc đi qua hắn trở về phòng tình cờ nghe hai kẻ xầm xì bàn tán.

- Chẳng phải Bảo Đương gia nói sẽ không uống rượu nữa sao, nàng còn dặn ta rượu hợp cẩn ngày hôn lễ của nàng toàn bộ thay bằng trà hết. Sao nay lại say khướt thế kia?

- Ngươi không biết sao hôm nay là sinh thần của Thất đương gia nàng ta say cũng có gì lạ.

- Nhưng những lần trước nào có say, chỉ khóc nháo thôi không có say a. Có phải vì hôn sự kia?

- Thôi đi cũng không phải chuyện mà ta và ngươi có thể hỏi tới.

Trong gian phòng của mình Nha Vũ Tường ngồi trầm mặc sắc mặt không chút vui buồn thế nhưng chén trà trong tay hắn chẳng biết vỡ nát từ lúc nào. Nghĩ đến Trầm Bảo Bảo hắn lại nhớ đến khuôn mặt không một chút sắc sảo động lòng người kia đã khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn. Đôi mắt trong veo có chút u buồn tĩnh mịch của nàng khiến hắn như muốn hút sâu vào mỗi khi nhìn ngắm. Ánh mắt đó lại lóe lên sự tinh xào gian manh khi bày trận đánh cướp một món hàng béo bở. Cũng bi thương đẫm lệ nhưng lại rơi vì một nam nhân khác. Khẽ gia tăng lực tại đầu các ngón tay, những mảnh vỡ trong tay hắn lúc này bỗng chốc trở thành bột vụn. Nàng đã khiến hắn điên cuồng yêu nàng như thế hẳn phải có trách nhiệm Phụng bồi bên hắn cả đời. Nếu Tâm nàng không thuộc về hắn hắn sẽ đoạt lại bằng mọi giá. Đời này hắn muốn cột chặt nàng,không cho phép nàng nhìn bất kỳ kẻ nào khác trừ hắn. (akiaki:oa, huynh thực bá đạo, thế nhưng ta thích)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.