Khi hắn tỉnh lại toàn thân đau đớn vô cùng, hắn thấy nhị ca thở phào nhẹ nhõm cũng thấy đại ca đưa lưng về phía mình. Hắn mở miệng có nhiều rất nhiều điều muốn nói cùng hắn nhưng thốt ra cũng chỉ vỏn vẹn hai chữ
- Thật xin lỗi. - Năm đó hắn khiến đại ca cùng thê tử mình thất lạc nhau hắn vẫn luôn bứt rứt không thôi. Triệu Thức nhìn hắn, ánh mắt lóe lên sự thương cảm.
- Ta không trách đệ, là đệ làm theo chức trách. Với lại lần này mất thê tử đâu chỉ có ta, đệ cũng vậy không phải sao.
- Không, nàng sẽ không chết. Nếu tìm cách xuống được phía dưới, ta nhất định sẽ đi. Không tận mắt thấy xác nàng ta sẽ không tim. - Hắn bỗng dưng nhớ lại tình cảnh ngày đó trái tim thắt chặt đau đớn. Hắn không muốn tin, không thể tin hay nói đúng hơn là sợ, sợ thật sự mất đi nàng.
- Là vực Diêm La, đệ nghĩ sẽ xuống được đến phía dưới sao. Chưa xuống đến nơi đệ đã chết rồi, có biết ta vất vả cỡ nào mới kéo đệ từ quỷ môn quan trở về không? - Quý Thanh Dã hét lên giận dữ.
- Nếu muốn chết cứ để hắn chết, xuống dưới đó sẵn tiện chăm sóc thê nhi dùm ta luôn. - Triệu Thức phất tay áo đùng đùng nổi giận, quăng lại trên bàn một viên dược màu đỏ như màu của máu rồi rời đi. Thanh Dã thở dài rồi vột đuổi theo phía sau Triệu Thức. Vũ Tường nhặt lên viên thuốc đỏ tươi trong mắt lóe lên tia sáng quỷ dị, nâng lên khóe môi nụ cười tự đắc rồi thật nhanh tay hắn bỏ viên thuốc vào miệng nuốt mất.
Tại một nơi hẻo lánh khuất sau núi trong trang viên nhỏ nhắn một nữ nhân tuyệt sắc nằm trên giường mở to hai mắt nhưng không chút phản ứng nào. Cứ như thể xung quanh dẫu có xảy ra việc gì cũng không liên quan đến nàng.
- Không hay... Không hay, triều đình phát tang yến vương qua đời. Nghe đâu là trúng độc không qua khỏi. - Một lão nhân vẻ mặt hớt hải vừa vào liền hổn hển thông báo.
- Không thể nào, chàng sẽ không chết. - Nữ nhân trên giường ngồi bật dậy, lê đôi chân không thể đi được nữa đến bên cạnh nắm lấy gáu áo của lão hét lớn lệ lan tràn đầy mặt.
- Sư phụ người nói đi, là người gạt con phải không. - Nhị ca hắn là thần y, là đệ tử của Diệu Thủ Thần y. Không lý nào không thể giải độc khí từ Hạc Hồng Liên. Đôi tay nàng run rẩy, nắm lấy gấu áo của Lãnh Diêu Diêu.
- Đúng ra thì đã giải hết độc. Thế nhưng hình như quá thương tâm vì mất thê tử nên uống... uống độc dược tự vẫn.
Đôi tay nhỏ bé đang bám trên áo lão khẽ run rẩy rồi buông lão ra khiến toàn thân nàng té nhào trên đất.
Khi vạch ra kế hoạch này nàngđịnh sẽ không trở về tìm hắn vì sợ phải đối mặt với giận dữ cùng oán trách của hắn. Nhưng khi thấy hắn không chút do dự lao xuống bờ vực kia, nàng đã hạ quyết tâm nếu còn sống sẽ chạy đến bên hắn dù hắn có oán có trách có hận nàng cũng không sợ. Nhưng hiện tại với đôi chân không thể đi lại được lại muốn hắn nghĩ nàng đã chết ngày đó. Thế nhưng nàng thực không thể tưởng rằng quyết định đó lại khiến hắn thương tâm đến tự vẫn.
Nước mắt tràn mi nàng có phải đã sai rồi hay không, rời xa hắn nàng không hạnh phúc. Những tưởng làm thế sẽ khiến hắn hạnh phúc hơn thế nhưng... thế nhưng... nước mắt rơi tim đau đớn. Nắm chặt thủy thủ trong tay nàng muốn đi tìm hắn, chỉ cần ở bên hắn hẳn là hạnh phúc.
Lãnh Diêu Diêu thấy hành động kia của nàng cũng không có hành động ngăn lại nhưng lão chỉ than một câu.
- Nha Vũ Tường cũng thật có phước vừa chết liền được đón luôn cả thê nhi xuống đoàn viên. - Khẽ thở dài lão quay người bước ra khỏi phòng mà khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong khó thấy được bỏ lại sau lưng đệ tử yêu với khuôn mặt đẫm lệ mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn theo.
Xa xa nhìn đoàn người ngựa hộ tống xác của Nha Vũ Tường sẽ đi qua địa phận mà bọn họ đã bài trí Bảo Bảo hít sâu một hơi siết chặt nắm tay. Dù đã vạch kế hoạch khá tỷ mỉ cho vụ đánh cướp hôm nay thế nhưng nàng cũng không ngăn được hồi hộp lo lắng. Nếu thất bại xác của hắn sẽ được đưa đền hoàng lăng nàng đến cơ hội nhìn hắn lần cuối cũng không còn. Nhi tử của nàng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội bái tế phụ thân. Lần cướp này sẽ là lần cuối cùng và là điều duy nhất nàng vì ích kỷ của bản thân mà thực hiện. Như nhìn ra tâm tư của nữ nhi mình Trầm Kỳ vuốt đầu Bảo Bảo dịu dàng. Vì lão quá cố chấp với oan khuất năn xưa cướp đi thê tử hắn mọi tâm tư chỉ dồn cho việc trả thù thậm chí biết rằng việc trả thù kia kiến nữ nhi duy nhất của hắn không hạnh phúc. Việc đánh cướp diễn ra đúng như kế hoạch, bọn họ thuận lợi như Bảo Bảo vạch ra. Đến bên cạnh thi thể của phu quân nước mắt Bảo Bảo đã rơi đầy mặt.
- Xin lỗi, là thiếp không tốt, nếu biết sẽ như hôm nay thiếp sẽ không chặn đường cướp tân lang hôm đó. - Khẽ nấc nhẹ, nước mắt nàng lại tuôn rơi trên khuôn mặt tái nhợt kia của hắn. Ôm lấy thân thể lạnh băng kia Trầm Bảo Bảo gần như ngất lịm vì đau đớn xé nát tâm can. Bảo Bảo nghẹn ngào nâng lên tay hắn đặt lên bụng nàng, chưa kịp mở miệng thì bàn tay kia bỗng nhiên kép chặt nàng vào lòng hắn kiến nàng hết sức kinh ngạc. Vũ tường vừa trở về từ quỷ môn quan liền tham lam hít lấy hương vị mà hắn quyến luyến lâu nay. Để thực sự diễn tốt vở kịch giả chết này hắn đã thực sự lần nữa quay trở lại nơi đó một lần nữa.
- Chàng... - Nàng kinh ngạc ngay sau đó như nhớ ra diều gì đó nàng định vàng khỏi vòng tay hắn nhưng vòng ôm kia của hắn quá chặt nàng không sao thoát khỏi.
- Ta lần này nhất định sẽ không để vuột mất nàng một lần nữa. - Hắn nói hết sức kiên định.
- Đừng ôm chặt quá nếu như làm bị thương hài tử sẽ không hay... - nàng ở trong ngực hắn lý nhí với đôi má ửng hồng hạnh phúc. Nhìn khuôn mặt há hốc miệng kinh ngạc của hắn mà phì cười. Đôi tay nàng đặt lên đôi chân nghẹn ngào....
- Ta sẽ không đi được...
- Vậy ta sẽ bế nàng cho đến cuối đời. Nàng muốn đi đâu ta sẽ đi cùng nàng... - Hắn thâm tình nhìn nàng...
- Hừm... ưm... thật ngại quá xen vào ngay khi ngọt ngào đến mức khiến ta nổi hết cả da gà lên rồi nhưng mà ta nghĩ ta có cách trị chân cho Đại sư tỷ... Nha tỷ phu, huynh coi bộ không có phúc ẵm tỷ tỷ nhà ta đến nửa đời còn lại rồi... bất quá chân tỷ khỏi rồi mà huynh vẫn muốn bế thì ta không cản... Mĩ Khiết Ngọc ở một bên làm bộ dáng như người lớn nói chuyện.
- Muội trị được sao? - Bảo Bảo vẻ mặt khó tin nhìn tiểu sư muội mười lăm tuổi.
- Ta đảm bảo. Nhưng chi phí sẽ mắc... hắc... hắc... - nàng bày ra bộ dáng mê tiền cười híp mắt.
- Nha đầu chết bầm nói bao nhiêu lần rồi... xưng ta với ai hả... sao dạy hoài không khá... Lãnh Diêu Diêu không biết từ đâu nhảy ra gõ đầu Khiết Ngọc.
- Sư phụ... ngài còn bắt nạt ta nữa ta sẽ không truyền thụ cách chữa trị lại cho ngài... - Khiết Ngọc bộ dáng ăn đau kêu oai oái...
- Lại ta... - Lãnh Diêu Diêu ở một bên nhận chào thua việc dạy dỗ tiểu nha đầu này. Dù lão là Thánh y thì sao, mọi việc có thể sắp xếp trong lòng bàn tay của lão cũng không giúp lão có cách cải tạo nha đầu ngang bướng kia... Nhìn đôi trẻ đang chìm đắm trong ngọt ngào kia. Hướng đôi mày rậm về biên cương của Triệu Quốc, đưa tay lên bấm bấm gì đó Lãnh Diêu Diêu nhếch môi lộ ra một nụ cười có chút gian xảo. - Trầm Thiên và Khiết Ngọc cũng có, sắp đến lúc phải tính toán một chút cho tương lai của bọn trẻ rồi.