Thư Yến Tả cảm thấy phía dưới của mình đã căng đến khó chịu, thở hổn hển... (lược bớt...)
Hoắc Nhĩ Phi lập tức cảm thấy một cơn đau tê tâm liệt phế, thật khó chịu,
đau chết! Trong tiểu thuyết ngôn tình đều nói khi đàn ông và phụ nữ làm
cái đó sẽ rất thoải mái, đều là gạt người! Đau chết, đặc biệt là cái đó
của người đàn ông này còn lớn như vậy, quá dọa người!
Đau chết!! Hoắc Nhĩ Phi đau đến nước mắt trào ra.
Cô khó chịu, càng thêm không thuận theo mà giãy giụa, đôi tay cào loạn lên lưng anh, từng vết máu chưa hoàn toàn tốt lại hiện ra, còn tăng thêm
không ít vết thương mới.
Nhưng hình như Thư Yến Tả không có cảm
giác, chỉ ra vào ở đó, thấy người phụ nữ này uốn éo không ngừng, khàn
giọng quát: “Đừng lộn xộn!” Nói xong nâng mông cô lên, để anh đi vào tốt hơn.
Hoắc Nhĩ Phi bị giọng nói khàn khàn của anh hù sợ, cô thật
sự không dám lộn xộn, cô cầu nguyện trong lòng nhanh kết thúc một chút,
sau đó người đàn ông này mau chóng rời đi, cô sợ mình lộn xộn sẽ chọc
người đàn ông này hết lần này đến lần khác, vậy cô còn không bằng chết
đi cho xong!
Thư Yến Tả chỉ cảm thấy Hoắc Nhĩ Phi quá chặt, chặt
quá mức, kẹp chặt anh hơi đau, không khỏi đưa tay... (bởi vì vấn đề mạng kiểm duyệt, chỗ này lược bỏ đi một số chữ, các bạn tha lỗi...)
Có lẽ thật sự bởi anh đột nhiên dịu dàng lây tới Hoắc Nhĩ Phi, khi anh
thuần thục vuốt ve, cô cũng dần tỉnh táo lại, Hoắc Nhĩ Phi rất mất thể
diện với phản ứng thành thục của thân thể mình, sao bị XXX lại còn có
phản ứng đó! Thật sự mắc cỡ gì đâu! Mắc cỡ chết người!!
Thư Yến
Tả chỉ cảm thấy cô buông lỏng... (chỗ này lược bỏ vài chữ...) rung động
mạnh mẽ, khi nghe Hoắc Nhĩ Phi phát ra tiếng nũng nịu khó nhịn thì chỉ
cảm thấy dường như cổ vũ càng thêm mãnh liệt mà ra vào.
Hoắc Nhĩ
Phi muốn cắn miệng mình, âm thanh như vậy mà cô cũng phát ra, sao lại
nũng nịu như vậy! Hơn nữa người đàn ông ác ma kia đụng trên người cô
nặng hơn, cô cảm thấy mình sắp đau chết, lần
đầu tiên không phải là một dạng khó chịu... Hơn nữa còn lấy phương thức
này, thật bi ai...
Mồ hôi hột lẫn máu từ vết cào lưng Thư Yến Tả
cùng chảy xuống, anh chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, cảm giác mang đến
cho anh hoàn toàn khác bất kỳ những người phụ nữ nào trước kia.
Sau khi xong chuyện, hai người đều mồ hôi đầm đìa, Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm
thấy xương toàn thân sắp tan ra, ngay lúc người đàn ông ác ma rời khỏi
thân thể cô thì cô mơ màng ngất đi.
Thư Yến Tả híp mắt nhìn vẻ
mặt khi ngủ của cô, chỉ cảm thấy rất thỏa mãn, tối hôm nay anh cũng quả
thật mệt mỏi, vì vậy ôm Hoắc Nhĩ Phi cứ ngủ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu vào gian phòng, chiếu lên thân thể hai người đang ôm nhau ngủ, rất ấm áp.
Đầu Hoắc Nhĩ Phi chôn trong ngực Thư Yến Tả, một chân vắt lên người Thư Yến Tả.
Còn Thư Yến Tả thì ôm chặt Hoắc Nhĩ Phi, giống như chỉ sợ cô chạy mất.
Khi Hoắc Nhĩ Phi mở mắt, cảm thấy cả người chua xót đau đớn, định lật
người, nhưng không được, giống như có người đang ôm chặt cô, cô không
khỏi nghiêng đầu sang.
Khi nhìn thấy Thư Yến Tả ngủ bên cạnh cô,
thét lên “A!” một tiếng, cô nghĩ tới hành vi man rợ tối hôm qua của
người đàn ông này, không khỏi tức giận khác thường. Đang chuẩn bị đấm
một cú sang.
Lại bị người bắt được, Thư Yến Tả vốn đang ngủ ngon
giấc, đột nhiên bị tiếng thét chói tai của người phụ nữ này đánh thức,
anh không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm người phụ nữ không thức thời
này.
Hoắc Nhĩ Phi phát hiện chân mình vắt lên người đàn ông ác ma kia, vội bỏ xuống, một cước đạp tới, một đạp này khiến cho cô thở dốc
vì kinh ngạc, đau quá! Quả nhiên lần đầu tiên chính là đau!