Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 45: Chương 45: Em gái Thư Tử Nhiễm




Sau khi Thư Phiến Hữu trở lại nhà trọ, cởi âu phục ra, nới lỏng cà vạt, cởi ai nút áo sơ mi, lộ ra lồng ngực thon gầy, nhìn căn phòng trống trải, chỉ cảm thấy rất tịch mịch, lạnh lẽo, không có chút sức sống nào.

Anh thở dài một hơi, chán nản té trên ghế sa lon, ngước đầu nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ Á Ninh chỉ mới vào quỹ đạo, rất nhiều chuyện còn cần hao tâm tổn sức đi xử lý, lần này hợp tác với giải trí Âu Kỳ, quả thật có trợ giúp rất lớn cho công ty, trong nước là thị trường rất lớn, rất có triển vọng phát triển, anh hy vọng lần này có thể làm cho Á Ninh triệt để phấn chấn lên.

Á Ninh để tiếp diễn ước mơ của mẹ, dù mẹ không có ở đây, làm con anh hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện lúc còn sinh thời của mẹ.

Đột nhiên, tiếng chuông “baby” quen thuộc vang lên, Thư Phiến Hữu đang nhắm mắt dưỡng thần nhếch miệng lên nụ cười ấm áp, ấn nút nghe, đây là tiếng chuông dành riêng cho một người.

(Đại ca, chừng nào anh trở lại, Nhiễm Nhiễm rất nhớ anh.) Đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ hoạt bát ngọt ngào.

“Em trở về Hongkong không được sao.” Thư Phiến Hữu trêu ghẹo, cô em gái này của anh, tính cách cực kỳ tinh quái, là bảo bối trong nhà, cũng là của quý báu nhất của anh, anh đã đồng ý die.end anl.equ,ydon với cha nhất định để Nhiễm Nhiễm vui vui vẻ vẻ lớn lên, không chịu bất cứ ảnh hưởng gì của gia đình.

(Đại ca, người ta còn chưa được nghỉ đâu, anh quyết định thật sao?” Thư Tử Nhiễm bĩu môi, rất không đồng ý với ý nghĩ của đại ca.

“Ừ, anh muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ, cũng coi như chia sẻ một phần nhỏ cho tiểu Tả.” Thư Phiến Hữu nói thật bình tĩnh.

(Nhị ca quả thật rất vất vả, nhưng em hy vọng hai anh có thể...)

“Nhiễm Nhiễm, đại ca hiểu. Xuân năm nay anh hy vọng ba anh em chúng ta có thể ở cùng nhau, sau khi nghỉ em trở về Hongkong đi.”

(Vâng, được, auntie và uncle đều rất nhớ anh.)

“Anh cũng nhớ bọn họ, em thay anh gửi lời chào hỏi hai người.”

(Vâng, đại ca, anh...) Thư Tử Nhiễm ở đầu điện thoại bên kia muốn nói lại thôi.

“Được rồi, còn nhỏ tuổi mà cứ nói lảm nhảm như vậy, về sau ai dám lấy em!” Thư Phiến Hữu trêu ghẹo.

(Đại ca, anh còn biết nói giỡn, em đã có bạn trai!) Thư Tử Nhiễm gắt giọng.

“Cái gì? Em có bạn trai? Người nước ngoài?” Thư Phiến Hữu đột nhiên cảm thấy bảo bối của mình bị người khác cướp.

(Đại ca, anh phân biệt chủng tộc, không phải uncle cũng là người Anh sao? Hơn nữa anh không cảm thấy ánh mắt die nda nle equ ydo n của bọn họ rất đẹp sao? Em đặc biệt thích.) Thư Tử Nhiễm nói lầm bầm, cô cũng không nên nghe đại ca, chuyện tình cảm nhất định phải do mình làm chủ, hơn nữa auntie và uncle cũng không phản đối.

“Vậy mùa xuân dẫn về xem một chút, đại ca nhất định phải nghiêm ngặt cửa ải, em gái bảo bối của anh cũng không thể tùy tùy tiện tiện giao cho người khác.” Thư Phiến Hữu giả bộ nghiêm túc nói.

(Chúng em còn chưa đến mức kia! Anh ấy là một học trưởng năm hai đại học chúng em, có cơ hội em sẽ dẫn đến cho anh xem.) Thư Tử Nhiễm ngọt ngào nói, với người đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, đương nhiên hết sức ngọt ngào.

“Nhiễm Nhiễm à, mặc dù tập tục ở nước ngoài tướng đối cởi mở, nhưng đại ca vẫn hy vọng em có thể nắm chặt chừng mực nhất định.” Thư Phiến Hữu “Khụ” một tiếng.

(Đại ca, có vài người nói anh là hoa hoa công tử, em thấy anh chính là ông già cổ hủ!) Thư Tử Nhiễm cáu giận nói.

“Ha ha... Bây giờ bên đó là buổi sáng, em còn chưa đi học.”

(Ưmh, lập tức đi ngay! Vậy em cúp đây.)

Sau khi cúp điện thoại, Thư Phiến Hữu nằm ngửa trên ghế sa lon, tự nhủ trong lòng: kiên trì một chút, chờ sau khi Á Ninh chính thức lên quỹ đạo tất cả đều tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.