Cút Đi Alpha

Chương 13: Chương 13: Bạch Dịch cảm nhận sâu sắc: Alpha toàn là mấy gã ngu




Kinh Qua bị ông nội gọi về Cục Cảnh sát, vừa vào cửa đã gặp một đám nhóc miệng còn hôi sữa đang kêu gào ồn ào trong sân, người nào người nấy đều là Alpha sục sôi ý chí chiến đấu.

“Mậu Tử Kỳ không nghe máy, cháu dẫn dắt đám nhãi ranh này thay cậu ấy đi.” Ông cụ Kinh nhỏ giọng dặn dò: “À đúng rồi, nhớ dặn tụi nó xịt thuốc cản mùi, bằng không Omega trong phạm vi một trăm tám mươi dặm đều bị dọa chạy hết.”

Kinh Qua đáp dạ, xoay người vào sân thì bị ông nội níu lại. Ông đột ngột mở toang cổ áo anh, nhìn dấu răng xinh xinh kia mà nín cười: “Chậc chậc, Omega này được lắm nhá, dám cắn cháu luôn.”

“Dạ.” Nghĩ đến Phạm Tiểu Điền, Kinh Qua không kìm được nhoẻn miệng, anh nói nhỏ: “Tiểu Điền rất thích mùi hương của cháu.”

Ông cụ nghe vậy, không thèm nói gì mà cầm gậy đánh mông cháu trai: “Thích mùi hương có ích gì đâu? Phải khiến nó thích cháu cơ.”

“Cháu biết rồi ạ.” Alpha che mông vọt vào sân, sợ ông nội tiếp tục đánh mình trước mặt người khác: “Ông mau vào đi, ngoài trời nóng lắm, đừng để mình bị cảm nắng.”

Hai ngày qua thật sự oi bức, đứng dưới nắng vài giây sẽ ướt đẫm mồ hôi, thậm chí dẫn đến khó thở. Thời tiết nóng nực là thử thách lớn đối với Alpha trong Cục Cảnh sát, Kinh Qua chà xát cánh tay mướt mồ hôi, cảm thấy nắng nóng cháy da như đang cạo sạch khuỷu tay mình, vừa đau vừa ngứa.

Những người được phân phối về Cục đều là học sinh mới tốt nghiệp trường cảnh sát, mấy năm trước Kinh Qua cũng là một người giống họ, trước khi nhận chức bị ông nội huấn luyện đến nỗi mất sức, suýt nữa đi tong nửa cái mạng. Đương nhiên nhờ đó mà hiệu quả cực tốt, anh luôn cầm cờ dẫn đầu thành tích huấn luyện các hạng mục thể chất, nhanh chóng trở thành Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự.

Tạm thời gác lại chuyện của anh, bây giờ Kinh Qua đang quan sát hai Alpha đứng trước mặt mình, thầm nghĩ làm sao giải thích với Phạm Tiểu Điền về chuyện mình không thể đến cửa hàng tiện lợi vài hôm.

Lấy ông nội ra làm cái cớ cũng được, Kinh Qua chột dạ mà quyết định.

May mà Phạm Tiểu Điền không hề nghi ngờ, cậu chỉ hồi âm một chữ “ò”, Alpha có thể cảm nhận được khuôn mặt tủi thân của cậu qua con chữ đó, quai hàm cậu hơi phồng lên, ngồi ghế nhỏ trước quầy hàng mà hờn dỗi; đương nhiên cũng có khả năng là cậu “ò” từng hơi dài, mi mắt cụp xuống, lông mi không ngừng run rẩy, ngay cả tạp dề hình chú gấu cũng bị vò nhăn nhúm.

Kinh Qua mất hồn khiến các Alpha vừa tốt nghiệp phải đứng dưới nắng gắt hơn năm mươi phút.

Những ngày kế tiếp, Kinh Qua đều ở Cục Cảnh sát. Do Bạch Dịch đến kỳ phát tình nên Mậu Tử Kỳ hoàn toàn mất liên lạc, còn anh thì mãi chẳng tìm được cớ bỏ trốn, phải huấn luyện nhóm người mới xong xuôi rồi mới có thể thoát thân.

Thời tiết nóng nực duy trì suốt cả tháng, kết lại bằng cơn mưa lớn. Kinh Qua vốn có thể về nhà lấy dù trước rồi đến tiệm hột rang tìm Phạm Tiểu Điền, nhưng anh thật sự chờ không kịp nữa, chạy như điên dưới bầu trời mây đen nghìn nghịt, kết quả chưa chạy được mấy bước, hạt mưa đã nện lộp bộp vào lưng, cảm giác lạnh lẽo lan tràn. Chỉ trong chốc lát, anh đã bị mưa to cản đường. Đất trời mịt mù trong màn mưa, Alpha đứng trú trước cửa tiệm trà sữa ven đường, chưa đứng được mấy phút thì nghe tiếng vang nặng nề gần đó. Kinh Qua nhìn ra thì thấy hình như có người ngã xuống cạnh lề đường, anh vội vàng đội mưa chạy đến, hóa ra là một ông chú ngồi xe lăn.

“Chú không sao chứ?” Kinh Qua đỡ xe lăn: “Có cần cháu giúp chú gọi xe cứu thương không?”

“Không sao.” Ông chú mỉm cười rất hiền lành.

Kinh Qua hơi do dự, anh đẩy xe lăn đến trước tiệm trà sữa, đồng thời đưa cho ông chú vài tờ khăn giấy.

“Ầy... nhìn cậu mà tôi nhớ đến con trai.”

Alpha mỉm cười: “Sao con trai chú không ra ngoài với chú?”

Ông chú dùng ống tay áo lau nước mưa trên mặt: “Con trai tôi phải coi tiệm, cuối tuần mới về nhà.”

Câu này hơi quen quen.

“Nhưng mỗi khi đến cuối tuần về nhà, nó thường xuyên trò chuyện với tôi lắm.” Ông chú trở nên buồn bã: “Thật ra tôi rất có lỗi với nó, nếu chân tôi không bị thương, nó sẽ không phải đến nơi khác canh chừng tiệm hột rang nhỏ như vậy.”

Kinh Qua cân nhắc giây lát, anh không kìm được dò hỏi: “Chân của chú...”

“À, chuyện này hả?” Ông chú vô cùng cởi mở, vừa xoa cái chân bị thương, vừa giải thích: “Tai nạn giao thông.” Ánh mắt ông dần trở nên ảm đạm: “Chuyện xảy ra lâu lắm rồi, hôm đó tôi đón con trai tan học, bị chiếc xe hơi chạy ngược chiều tông ngay trước cổng trường, hơn nữa còn bị nó bắt gặp.”

“... Kể từ ngày đó, Tiểu Điền bắt đầu thay đổi. Trước đây nó luôn vừa phải, làm chuyện gì cũng từ tốn, nhưng từ khi thấy tôi bị xe đụng, tính cách nó trở nên nóng vội, nhìn thấy cái gì, hễ thích là sẽ bất chấp tranh thủ.”

“Con trai tôi ấy, nó vốn không rõ trong lòng mình muốn gì đâu.”

Quả nhiên ông chú này chính là ba của Phạm Tiểu Điền.

Trong lòng Kinh Qua gợn sóng chua xót, nghĩ đến Omega thường hay nhảy nhót trước mặt mình, tim anh bỗng chốc tê rần: “Chú à, thật ra tính tình nóng vội cũng chưa chắc không tốt.” Huồng hồ anh đâu có cảm thấy Phạm Tiểu Điền gấp gáp vội vã.

“Ầy da, cậu không hiểu đâu.” Ba của Phạm Tiểu Điền vui vẻ xoay bánh xe lăn, xác nhận không có vấn đề gì nữa, ông mới bung dù tạm biệt Kinh Qua: “Phiền cậu rồi.”

Alpha còn muốn đuổi theo, ông chú đã di chuyển xe lăn biến mất giữa làn mưa bụi mông lung mịt mờ. Một đợt gió thoảng qua, hình như mưa to hơn trước, quần áo Kinh Qua chưa khô hẳn nhưng không chờ nổi nữa, vội và lao vào cơn mưa tầm tã.

Có lẽ đây là cơ hội, hay đúng hơn là vận mệnh đã khiến Kinh Qua tình cờ gặp ba của Phạm Tiểu Điền, biết được biến cố hồi nhỏ của cậu. Anh không biết cách an ủi, chỉ cảm thấy giờ phút này cậu cần một bờ vai, một cái ôm và một lồng ngực ấm áp.

Kinh Qua thật sự làm như vậy. Trời vừa sẩm tối, anh đã chạy đến cửa hàng tiện lợi, vào đó lấy khăn lau vệt nước dính trên quần áo, trước khi rời khỏi thì chợt nhìn thấy gói Bạch Trà trên quầy hàng.

Trong chốc lát, câu nói kia nảy lên trong đầu anh - Phạm Tiểu Điền vốn không biết rốt cuộc cậu muốn cái gì.

Tia chớp chói mắt rạch ngang trời, nét mặt Kinh Qua trở nên suy tư, tự dưng anh phát hiện trước giờ Omega chỉ thích mùi pheromone.

Vì vậy khi Phạm Tiểu Điền hỏi bao giờ tỏ tình, anh mới ngẩn ngơ.

...

Phạm Tiểu Điền chưa từng nổi giận như vậy, cậu ôm nửa túi hột dưa mà cắn tới tấp, dù giọng nói sắp khàn đến đâu cũng nhất quyết không chạm vào dưa hấu, giống như đang cố chấp ganh đua với Kinh Qua vậy, cậu bực mình trợn đôi mắt tròn xoe.

Trái lại Bạch Dịch cầm dưa hấu ăn ngon lành, sung sướng hít gió.

“Ái da.” Omega sặc sụa, cầm túi hột dưa mà đong đầy nước mắt, có vẻ như đang khóc ấm ức.

“Mần gì kích động dữ vậy?”

“Không có.” Phạm Tiểu Điền lẩm bẩm uống hớp nước, khàn khàn oán giận: “Tôi chỉ thèm ăn hột dưa thôi.”

Bạch Dịch ném vỏ dưa vào thùng rác, ngồi chéo quẩy hầm hừ: “Suốt ngày cậu ở tiệm mà thèm ăn hột dưa hả?”

Sau đó rảnh rang nói tiếp: “Được rồi, cãi nhau với Kinh Qua chứ gì?”

Phạm Tiểu Điền ném hột dưa, thở hổn hển ngồi trước mặt Bạch Dịch: “Hổng có cãi.”

“Không cãi hả?”

“Ảnh nói tôi thích mùi hương chứ không phải con người của ảnh.” Nói đến đây, đôi mắt Phạm Tiểu Điền lại ầng ậng nước: “Hức, ảnh nói sự yêu thích của tôi không phải là thật.”

Bạch Dịch nghe xong mà cười phụt: “Gì dẫy chời?”

Phạm Tiểu Điền càng ấm ức: “Ảnh muốn tôi suy xét kĩ càng, không suy xét kĩ sẽ không đánh dấu tôi, hu hu.”

Cậu ấm ức khó chịu như vậy, Bạch Dịch lại nín cười muốn chết. Hắn véo quai hàm cậu, cảm thấy đáng yêu quá trời nên chọc ghẹo: “Vậy sao cậu thích mùi của ổng?”

“Tôi đâu có biết...” Phạm Tiểu Điền khịt mũi dụi mắt rồi hỏi: “Thích còn cần lý do sao?”

“Không cần, không cần.” Bạch Dịch nín cười dỗ cậu.

“Vậy sao Kinh Qua không đánh dấu tôi?”

“Alpha ngu lắm.”

Phạm Tiểu Điền nghe vậy thì vui vẻ hơn một xíu, cậu ôm túi hột dưa ngồi lại chỗ cũ, trong lòng rối bời: “Bạch Dịch anh nói xem, nếu bây giờ tôi đi tìm Kinh Qua, ảnh sẽ cắn tôi chứ?”

“Cắn đó.”

“Vậy tôi đi tìm ảnh ngay!” Phạm Tiểu Điền lập tức sáng mắt, nói là làm. Cậu vươn tay mở ngăn tủ, lấy mũ lưỡi trai ra đội lên đầu: “Bạch Dịch, anh canh quầy giúp tôi xíu nha.” Chưa nói dứt câu đã bỏ chạy, may mà Bạch Dịch kịp níu lấy cậu.

“Cậu đi đâu thế?” Omega dở khóc dở cười: “Cậu biết Kinh Qua ở đâu không?”

Phạm Tiểu Điền bỗng chốc ỉu xìu lắc đầu.

“Không biết còn chạy làm gì?”

Phạm Tiểu Điền càng thêm héo mòn, rúc vào ghế dài, mơ mơ màng màng.

Bạch Dịch cảm thấy mình trêu ghẹo đủ rồi, hắn trở mình, véo nhẹ quai hàm mềm như bông của đối phương: “Tôi chỉ cho cậu một cách.”

“Cách gì?” Quả nhiên Phạm Tiểu Điền lập tức sà tới.

“Trước đây Mậu Tử Kỳ nói với tôi rằng nhà Kinh Qua ở nơi này.” Omega lấy di động ra, điền địa chỉ vào đó: “Tôi nhắn qua WeChat cho cậu.”

Phạm Tiểu Điền như có được báu vật, chưa kịp nhìn kỹ đã vọt ra ngoài như mũi tên, biến mất ngay tức thì dưới thời tiết nắng nóng cháy da. Cậu thật sự muốn gặp Kinh Qua, muốn nói với anh rằng mình không những thích mùi hương...

Bạch Dịch gửi địa chỉ cửa hàng KFC cho Phạm Tiểu Điền, cậu chạy đến nỗi mồ hôi đầy người, vừa bước vào đã bị máy lạnh thổi gió rùng mình. Kinh Qua không có ở đây, cậu mua một hamburger và ngồi ở vị trí sát cửa sổ, gặm lấy gặm để, chốc chốc lại nhìn quanh quất trong cửa hàng, thỉnh thoảng nhìn ra đường phố đông nghịt bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt.

Đối diện cửa hàng KFC là Cục Cảnh sát, ngoài cổng có Alpha đứng gác, thường xuyên có xe cảnh sát ra vào. Phạm Tiểu Điền không rõ vì sao Bạch Dịch bảo mình đến đây, nhưng cậu không thể từ bỏ bất kỳ manh mối nào, thế là ngồi từ giữa trưa đến hoàng hôn, ăn thêm hai cái đùi gà chiên giòn, đồng thời gọi thêm một hộp gà viên của KFC. Chờ đến khi mí mắt run rẩy, cậu không chịu nổi mà ghé vào bàn nghỉ ngơi, đầu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ bỏ lỡ hình bóng Kinh Qua.

Nào ngờ chưa chờ được Kinh Qua, ăn trộm đã tới đây trước, cũng do cậu quá sơ suất. Phạm Tiểu Điền mệt mỏi nằm bò một lát, đang mơ màng buồn ngủ thì cảm thấy vai mình nhẹ hẫng, ngay sau đó cậu nhìn thấy bóng đen vọt ra khỏi cửa hàng.

Phạm Tiểu Điền chớp mắt, nghi ngờ sờ bả vai trống rỗng, cuối cùng mới phản ứng kịp: “Bắt ăn trộm!”

Ba lô của cậu bị trộm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.