Người đầu tiên phản ứng là Mậu Tử Kỳ, y liên tiếp nói mười mấy lần “không được“.
Bạch Dịch giơ tay ra hiệu cho mọi người đừng nóng nảy: “Phòng đúng chuẩn hai giường nhé, tôi với Tiểu Điền nằm chung, hai ông nằm với nhau, có ý kiến gì không?”
Mậu Tử Kỳ có ý kiến, nhưng ý kiến ấy không nằm trong phạm vi suy xét của Bạch Dịch. Phạm Tiểu Điền và Kinh Qua đã sớm ôm nhau hít hà, đồng nghĩa với việc không có ý kiến. Thực lòng Phạm Tiểu Điền buồn bực lắm, trước đây không phải cậu chưa từng ngửi thấy pheromone Alpha, nhưng mùi hương của Kinh Qua lại khiến cậu nảy sinh một loại cảm xúc không khác gì chấp niệm.
Nó huyền ảo kỳ bí làm sao, Phạm Tiểu Điền bình tĩnh trước kia đã bị bản tính trời sinh bắt giữ, cậu nhăn mũi rúc vào lòng Kinh Qua.
Lúc đi thang máy lên lầu, Mậu Tử Kỳ lạnh lùng nói: “Anh cảm thấy hai người họ sắp đến kỳ.”
Nào ngờ Bạch Dịch tiện tay lấy một túi đầy ba con sói ra: “Lo trước khỏi họa.”
Alpha không nhịn được chửi bậy: “Cả người em có thứ gì bớt dở hơi không?”
“Nếu em không mang theo thì lần trước bị anh đánh dấu, bụng to là cái chắc.”
Đing đing. Cửa thang máy đã mở, nhưng không ai ra ngoài.
Phạm Tiểu Điền tạm thời tách khỏi pheromone, cắn tai Kinh Qua mà nói nhỏ: “Hình như em nghe được chuyện quá trớn nào đó.”
“Ừa.” Kinh Qua liếm dấu răng trên cổ cậu.
Phạm Tiểu Điền rụt cổ, dẫn đầu nhóm người chạy ra khỏi thang máy, ngay sau cậu là Kinh Qua, cuối cùng mới là Bạch Dịch với Mậu Tử Kỳ.
Phòng ốc ở nhà nghỉ này không rộng, hai giường để sát cạnh nhau, vươn tay là có thể chạm vào giường kia. Hai Omega tắm trước, ngồi chung giường xem TV. Phạm Tiểu Điền mặc áo sơ mi rộng thùng thình, Bạch Dịch cũng cởi áo gió, mặc áo ba lỗ nằm nghiêng hít gió máy lạnh.
TV đang phát tiết mục xem mắt[1], giai đoạn đầu là mô tả mùi pheromone của mình.
[1] Như kiểu Bạn Muốn Hẹn Hò.
Bạch Dịch khịt mũi coi thường: “Ngửi mùi mà giải quyết xong, cần gì phải tốn nước bọt ngồi giải thích? Đúng là rảnh quá.”
Hiếm khi Phạm Tiểu Điền thấy Bạch Dịch nói năng có lý, cậu cũng đồng cảm với hắn: “Đúng rồi.”
“Có phải cậu sắp sửa đến kỳ không?”
Cái mông tự dưng bị đá, Phạm Tiểu Điền ấm ức nhìn Bạch Dịch: “Chưa, kỳ phát tình của tôi là mùa đông.”
Bạch Dịch vừa đá mông cậu, nghe vậy bèn lăn lóc bò dậy: “Ủa sao hồi nãy cậu ngửi Kinh Qua?”
“Mùi của ảnh thơm.” Phạm Tiểu Điền chọt chọt lòng bàn tay.
“À há!” Bạch Dịch lại nằm xuống, gối lên cánh tay mà trêu cậu: “Tiểu Điền, cậu biết không? Vừa gặp đã thích một người tương đương với “vừa gặp đã yêu“... Không đúng, phải gọi là vừa ngửi đã yêu.” Nói xong, hắn tỏ vẻ thần bí: “Không phải ổng muốn cắn cậu đâu, muốn cậu cắn ổng thì có.”
Omega thong thả tổng kết: “Tóm lại hai người sắp thành kết.”
Phạm Tiểu Điền không phụ sự mong đợi của mọi người, cả người ửng hồng vì thẹn thùng. Cậu ôm gối đầu màu trắng, dựa vào cạnh Bạch Dịch: “Thật hả?”
Không hề phản bác, mà là kích động muốn thử.
Bạch Dịch vỗ ngực đảm bảo: “Thật mà, tôi coi nhiều phim như vậy, lừa cậu làm gì? Nội dung toàn theo hướng như thế.”
Giường kế bên vang lên tiếng hầm hừ.
Mậu Tử Kỳ nằm đưa lưng về phía họ mà cười khẩy: “Ăn nói hàm hồ.”
“Chậc chậc, bác sĩ Mâu, lúc anh ngủ với em cũng giống tình tiết trong phim lắm nhá.” Quả nhiên ý chí chiến đấu của Bạch Dịch bị khơi mào, hắn đạp mạnh đôi chân thon dài rồi bật dậy, nhảy phóc qua giường Alpha: “Cần em giúp anh nhớ lại không?”
Phạm Tiểu Điền ôm gối đầu chớp mắt, kích động vểnh tai nghe ngóng.
“Xui tám kiếp mới gặp một đứa gây họa như em.” Alpha nghiến răng nghiến lợi.
“Ờ hớ, nghe anh nói kìa, làm như đêm đó người phê không phải là anh.” Bạch Dịch vẫn nói năng thong thả, bất kể nói gì cũng từ tốn, mặt mũi không hề đỏ lên: “Đâm thốn thấy bà.”
Rầm! Kinh Qua tắm xong và bước ra khỏi nhà tắm, đúng lúc giải cứu Phạm Tiểu Điền đang xấu hổ gần chết.
Không có thuốc cản mùi, pheromone ập ngay vào mặt, Phạm Tiểu Điền biến thành quả cà chua chín mọng, nghiêng người uốn éo cọ vào lòng Alpha. Cậu nhón chân hít hà, thoải mái nhắm mắt. Mậu Tử Kỳ đen mặt vọt vào nhà tắm, đóng cửa cực kỳ mãnh liệt, mạnh đến nỗi cả tầng lầu đều nghe thấy.
Phạm Tiểu Điền và Kinh Qua sóng vai ngồi ở đầu giường xem TV. Thật ra là Phạm Tiểu Điền nhìn Kinh Qua, Kinh Qua cũng nhìn Phạm Tiểu Điền, nhưng hai người đều nhìn lén nhau.
Alpha trên TV đang liều mạng phơi mày điểm tốt điểm xấu của mình, Omega ngồi đối diện dập tắt từ ngọn đèn này đến ngọn đèn kia.
“Ngu bỏ bà, khai tiền lương của mình ra là gom được cả đám Omega chứ gì.” Bạch Dịch chán ghét nói nhỏ, cầm remote điều chỉnh âm thanh TV lớn hơn.
“Lương tháng của anh...” Kinh Qua không kìm được nói nhỏ vào tai Phạm Tiểu Điền, nào ngờ con số anh nói bị giọng khàn của Alpha trên TV lấn át.
Phạm Tiểu Điền nghe thiếu một số 0, cậu lo lắng sốt ruột: “Vậy ông nội anh bệnh thì phải làm sao?”
Theo như cậu biết, Kinh Qua là Alpha nghèo khó phải bán dưa hấu nhằm tiết kiệm tiền chữa bệnh cho ông nội.
“Đã... đã khỏe hơn nhiều.” Kinh Qua ấp úng huơ chân múa tay: “Có thể xuống giường chạy bộ.”
“Oh.” Phạm Tiểu Điền hơi thả lỏng: “Ngày mai em giúp anh bán dưa nhé.” Nói xong cậu bèn đưa đầu vào cổ Alpha.
“Muốn ngửi à?”
Bị bắt quả tang, gương mặt cậu ửng đỏ, cằm hơi ngước lên.
Kinh Qua hào phóng kéo cổ áo cho Phạm Tiểu Điền ngửi thỏa thích, cậu men theo dấu răng mình để lại, không chờ được mà ngửi tới tấp. Không có thuốc cản mùi nên hương Bạch Trà nồng hơn, Phạm Tiểu Điền nhũn hết tứ chi, suýt nữa ngã vào lồng ngực ấm áp của Alpha.
Mậu Tử Kỳ vừa tắm xong đã trông thấy cảnh này, y vứt khăn lông, trợn trắng mắt: “Kìm chế giùm cái!”
Phạm Tiểu Điền nghe vậy bèn nhanh nhẹn rúc vào chăn ủ ấm, chờ Bạch Dịch về nằm, cậu mới tắt đèn. Bóng đêm bao trùm bọn họ, tiếng hít thở càng thêm rõ ràng. Cậu chưa kịp thích nghi với bóng tối thì tự dưng bị đôi tay nào đó chạm vào hông.
“Tiểu Điền, eo cậu thon ghê.” Bạch Dịch bất chợt thốt ra câu đấy.
Đèn trong phòng lập tức sáng lên, Kinh Qua xụ mặt đứng dậy, kéo Bạch Dịch ra khỏi chăn rồi ném vào người Mậu Tử Kỳ, sau đó anh chui vào chăn của Phạm Tiểu Điền mà chẳng thèm nói câu nào, tắt đèn đi ngủ.
Được hương Bạch Trà ủ ấm, Phạm Tiểu Điền hạnh phúc muốn ngất. Cậu ôm Alpha ngửi đến thỏa mãn, đồng thời phát ra tiếng rên rỉ kỳ quái: “Ưm... a... ưm... a...”
Đèn phòng lại sáng lên, bây giờ người bật đèn chính là Mậu Tử Kỳ. Y hung dữ đá Bạch Dịch xuống giường, đứng dậy đổi chỗ với Kinh Qua.
Trong bóng đêm quen thuộc, bầu không khí xấu hổ kỳ quặc tràn ngập hai giường. Phạm Tiểu Điền dán mông sát mép giường, ôm chăn nhỏ mà ấm ức, vươn tay chạm vào Kinh Qua đang nằm bên giường kia.
Cậu không thích mùi bạc hà.
Đương nhiên Kinh Qua cũng chẳng thích mùi mơ chua, thế là đèn phòng lại sáng. Phạm Tiểu Điền mệt mỏi trùm chăn ấm, ủn lên giường Kinh Qua ngay trước mắt bao người.
“Được roài, chỉ cần hai người nằm yên, tôi không có ý kiến.” Bạch Dịch giơ tay đầu hàng, tự giác nhường chỗ cho cặp gà bông.
Phạm Tiểu Điền gật đầu thiệt mạnh, ngồi cạnh Kinh Qua mà cười khúc khích: “Em không kêu đâu.” Nói xong, cậu còn giơ ngón tay lên: “Thề đó.”
Kinh Qua đành phải đẩy ngón tay cậu xuống: “Ngủ đi, không còn sớm nữa.”
Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh, đáng tiếc cảnh đẹp chóng tàn. Ngay khi bốn người lim dim sắp ngủ, cửa phòng đột ngột bị người bên ngoài đá văng.
“Kiểm... kiểm kiểm kiểm... kiểm tra nhà nghỉ?” Trưởng phòng lớn tuổi cầm đèn pin mà trợn mắt há mồm.
Truy quét mại râm mà bắt gặp đồng chí cảnh sát đi mướn phòng, khỏi nói xấu hổ cỡ nào.
Phạm Tiểu Điền sắp chìm vào giấc ngủ thì bị đánh thức, chạy ra cửa còn vác cả chăn theo, cả người cậu ngã vào lòng Alpha, hai tay quấn lấy anh: “Kinh Ca...”
Kinh Qua sờ cánh tay ôm eo mình, anh họ nhẹ: “Khéo làm sao, mình gặp nhau ở đây.”
Trưởng phòng muốn nói lại thôi, cuối cùng nghẹn ngào thốt ra một câu: “Tuổi trẻ thiệt là tuyệt vời.” Trước khi đi, ông còn lén hỏi: “Cách của tôi dùng được không?”
Alpha bế Phạm Tiểu Điền đứng không vững lên, cười nhẹ: “Được ạ.”
Về phần Mậu Tử Kỳ, từ lúc Trưởng phòng bước vào, y đều nằm trên giường giả chết, dù bị Bạch Dịch đá mấy cú cũng thề sống chết không chịu ngồi dậy. Bây giờ khó khăn lắm mới thoát thân, y ngồi trên giường thở hổn hển.
“Nguy hiểm thiệt, nguy hiểm thiệt.”
“Chúng ta đâu có làm chuyện trái pháp luật, sợ gì chứ?” Bạch Dịch bị đánh thức nên tâm trạng không tốt, vừa nhấc chân đã sút Mậu Tử Kỳ đang ngồi đó ôm ngực như thể sống sót sau tai nạn.
Mậu Tử Kỳ lười nói, cướp gần hết cái chăn, đưa lưng về phía Bạch Dịch mà ngủ.
Phạm Tiểu Điền rúc vào lòng Kinh Qua ngửi mùi, sống mũi ươn ướt trượt từ hầu kết xuống cổ, từ cổ đến cằm, cơn buồn ngủ tan đi, cảm giác ngượng ngùng cứ thế mà đến.
“Kinh Ca, trước đây em không có như vậy đâu.” Phạm Tiểu Điền ấp úng giải thích: “Nhưng mùi của anh... mùi của anh...”
Kinh Qua ấn đầu cậu vào cổ mình, lặng lẽ mỉm cười: “Không sao, em thích pheromone của anh, anh vui lắm.”
Omega lại bị hương Bạch Trà thơm ngát làm cho mơ hồ, nghe một hồi mới nhớ Kinh Qua nhắc đến chữ “thích.” Phạm Tiểu Điền lập tức níu góc chăn, nhận ra sự say mê khác thường của mình rất có thể là thích.
Hay là... hay là mình nhầm rồi chăng?
Sáng hôm sau, Phạm Tiểu Điền bị tiếng còi cảnh sát đánh thức. Cậu trở mình, mơ mơ màng màng trông thấy hai Alpha đứng trước cửa sổ, Bạch Dịch đang rửa mặt trong nhà tắm.
“Sao vậy anh?” Phạm Tiểu Điền ngáp một cái.
“Không có gì.” Kinh Qua quay đầu cười với cậu: “Tối hôm qua có vài kẻ phạm pháp bị bắt ở nhà nghỉ.”
Phạm Tiểu Điền chớp mắt: “Ghê quá.” Nói xong, cậu xỏ giày chạy tới xem với họ.
Bốn năm chiếc xe cảnh sát đỗ dưới lầu nhà nghỉ, nhân viên của 168 rầu rĩ nghe cảnh sát giáo dục tư tưởng, một số Alpha mặc đồ không nghiêm chỉnh ngồi xổm cả lũ, trông rất hài hước.
“Sao không xuống xem?” Bạch Dịch vừa lấy khăn lau mặt, vừa ngó xuống dưới lầu: “Lát nữa người bên đài truyền hình cũng sẽ tới, xuống xem cho vui.”
“Tôi đi rửa mặt trước đây.” Phạm Tiểu Điền vừa nghe nói ghi hình, cậu vọt vào nhà tắm xối nước ào ào.
Bầu không khí “hiểu mà đíu dám nói” tràn ngập khắp phòng, Bạch Dịch lau mặt xong, nhìn hai Alpha không chớp mắt: “Hổng dám xuống hả?”
“Sợ bị quay trúng sẽ ảnh hưởng không tốt, hay là sợ ai đó biết?” Bạch Dịch chỉ tay vào cánh cửa nhà tắm đóng kín: “Kinh Qua, anh theo đuổi người ta đến nỗi đi bán dưa luôn hả?”
Kinh Qua nói: “Cậu không hiểu đâu.”
“Ok, tôi không hiểu, nhưng tôi hiểu anh đang lừa cậu ấy.” Bạch Dịch nhăn mày: “Anh tuyệt đối đừng học theo Alpha nào đó nhé, lừa gạt đổi lấy tình cảm chỉ toàn giả dối.” Nói thì nói với Kinh Qua, nhưng ánh mắt rét lạnh của Bạch Dịch lại dồn vào Mậu Tử Kỳ.
Dừa: Thực ra trong câu chuyện riêng về mình, cá nhân tôi thấy cặp phụ cũng thương nhau dữ lắm, nhưng nếu với góc nhìn của cặp chính thì đúng là hơi bị chí chóe, sau này đến góc nhìn của con cái còn chí chóe hơn. Bạch Dịch với Tử Kỳ đều là cảnh sát, cãi nhau lao vào đấm với chả vật lộn. Nhóc Mơ của họ từng than thở mấy câu kiểu, hôm nay cha với ba đã ly hôn chưa...