Cút Đi Alpha

Chương 4: Chương 4: Cân nhắc chuyện giao phối




Hỏi xong lập tức hối hận, chủ yếu không phải cậu thẹn thùng mà là không được lễ phép.

Lần nào Kinh Qua đi chung với cậu cũng nhớ xịt thuốc ngăn mùi cơ thể, vậy mà cậu còn hỏi tận mặt người ta.

Phạm Tiểu Điền xấu hổ muốn chết, siết tay lái không dám ngẩng đầu. Cậu nhìn chằm chằm đoạn đường sáng lên dưới ánh đèn, nơm nớp lo sợ mà xin lỗi: “Kinh Ca, tôi không... không cố ý.”

Kinh Qua không hé răng, mải miết đạp pedan như muốn cách xa Phạm Tiểu Điền. Phạm Tiểu Điền vội vàng rượt theo, đạp xe lướt qua nửa người Alpha. Thừa dịp trước mặt không có xe chạy đến, cậu vội vã quan sát Kinh Qua.

Đáng tiếc bóng cây che khuất mặt anh, cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng nửa mặt.

Đến khi tiếng ve kêu râm ran kết thúc tự bao giờ, Phạm Tiểu Điền mới kinh hồn bạt vía đạp xe, cứ cảm thấy giờ phút này yên lặng thật đáng sợ. Thấy mình sắp phải rẽ vào khúc quanh, cậu không nhịn được mở miệng.

“Kinh Ca.”

Bấy giờ Kinh Qua mới trả lời cậu, đồng thời dừng xe bên vệ đường.

Phạm Tiểu Điền vội vàng xuống xe xin lỗi: “Tôi không cố ý.”

“Không sao.” Alpha mỉm cười, quan sát cậu dưới ánh đèn đường: “Em sắp đến nhà à?”

“Rẽ trái ở giao lộ trước mặt là đến.” Phạm Tiểu Điền không hề giấu diếm, chỉ đường cho Kinh Qua: “Nhà anh cũng không xa, anh mua mì lạnh cho ông nội à?”

Kinh Qua gật đầu, sau đó hỏi dồn: “Em muốn biết pheromone của tôi có mùi gì ư?”

Phạm Tiểu Điền đỏ mặt ấp úng: “Vừa rồi không phản ứng kịp nên... tôi mới thuận miệng hỏi, Kinh Ca đừng để bụng.”

“Đừng lo, em là Omega.”

Omega chưa đến kỳ thường không xịt thuốc cản mùi, bởi vì pheromone của họ êm dịu; nhưng Alpha thì khác, bất kể trong thời kỳ nào, pheromone của Alpha đều ảnh hưởng rất lớn đến Omega, vì vậy mỗi khi ra cửa họ sẽ xịt thuốc cản mùi.

Phạm Tiểu Điền thở phào: “Làm tôi sợ muốn chết.”

“Sao vậy em?” Kinh Qua dựng xe bên vệ đường, dù đứng đâu cũng ưỡn thẳng sống lưng.

“Sợ anh giận.” Cậu gãi đầu.

Kinh Qua bật cười: “Vậy em có muốn biết pheromone của tôi mùi gì không?”

“Tôi...”

“Nói thật.”

Không biết vì sao, Kinh Qua vừa hạ giọng, Phạm Tiểu Điền đã trở nên luống cuống, đành phải ăn ngay nói thật: “Xíu xíu.”

“Vậy em ngửi đi.” Kinh Qua càng dứt khoát hơn, dang tay ra hiệu cho cậu.

Phạm Tiểu Điền thật sự đến gần hít hà, chóp mũi hơi cọ vào cổ Alpha, nhưng chỉ ngửi thấy thuốc cản mùi quen thuộc.

Kinh Qua vờ như đột ngột nhớ ra: “Tôi quên mất, lúc ra ngoài đã xịt thuốc rồi, em không ngửi được đâu.”

“Hả?” Phạm Tiểu Điền ngơ ngác, sau đó lùi bước: “Ồ.”

Kinh Qua nhìn cậu ngơ ngác mà buồn cười, anh không dám ôm Omega, đành chỉ vào chiếc xe đạp leo núi của mình: “Đi nhé?”

Phạm Tiểu Điền gật đầu rồi đuổi kịp anh, đạp xe mà suy nghĩ cứ trôi đi đâu. Cậu kể chuyện chó nhà mình bị chó hàng xóm cào mặt, mấy chuyện lặt vặt như vậy mà cậu cũng có thể tám với Kinh Qua, thật ra chỉ có cậu nói năng không ngừng, Alpha vẫn luôn yên tĩnh lắng nghe.

“Ầy, rõ ràng là chó A, sao có thể bị chó B ăn hiếp chứ?” Phạm Tiểu Điền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngày mai còn phải đưa nó đến phòng khám thú y để khám mặt.”

“Tôi biết một phòng khám thú ý, em có muốn đi chung không?” Gần đến giao lộ, Kinh Qua đột nhiên lên tiếng: “Vừa khéo Oscar nhà tôi cũng cần khám bệnh.”

Phạm Tiểu Điền nghe vậy mà hứng thú: “Oscar?”

“Ừa, chó Labrador nhà tôi.”

“Chó nhà tôi cũng là giống Labrador!” Suýt nữa cậu vung tay lái: “Tên là Đại...” Phạm Tiểu Điền đột nhiên nghẹn họng.

Chó nhà Kinh Qua là Oscar, chó nhà cậu là Đại Hắc. Trước đây so sánh tên nó với chó hàng xóm không thấy gì lạ, bây giờ nói ra trước mặt Alpha hơi cạn lời.

“Tên gì thế?”

Phạm Tiểu Điền bĩu môi nghiêng đầu.

Cậu nói: “Tên là Grammy.”

“Grammy?” Alpha nín cười: “Tên hay đấy.”

Chẳng lẽ không hay à? Oscar phối với Grammy, vừa nhảy vừa hát vô cùng náo nhiệt.

Đèn giao thông chuyển màu đỏ, Phạm Tiểu Điền và Kinh Qua cùng dừng ở giao lộ. Lưng cậu đổ mồ hôi, gió thổi qua càng thêm lạnh lẽo, không khí tràn ngập mùi hương quen thuộc. Đã đến lúc tạm biệt rồi.

Kinh Qua chống chân dưới đất, chân còn lại ghì pedan. Anh lấy di động trong túi ra: “Thêm WeChat đi.”

“Được.” Phạm Tiểu Điền chớp mắt, sảng khoái lấy di động ra trao đổi cách liên lạc với Alpha.

Ảnh đại diện của Kinh Qua là chó Labrador, có lẽ là Oscar. Ảnh đại diện của Phạm Tiểu Điền cũng là bé chó nhà cậu, nhưng nhìn hơi ngố, miệng nó còn ngậm món đồ chơi hình con chuột, nước bọt chảy ròng ròng.

Cậu cầm di động mà chán đời, sao Đại Hắc ngố vậy...

Đèn giao thông chuyển màu xanh, Phạm Tiểu Điền rẽ vào khúc quanh rồi ngoảnh đầu cười với Kinh Qua, sau đó chăm chú đạp xe, dù sao quý bà Diệp An còn chờ ăn mì lạnh đó.

Hình như ngọn đèn ở đầu phố đã tắt rất lâu, Phạm Tiểu Điền dắt xe về đến hẻm nhỏ, ngọn đèn kia mới chịu sáng lên. Cậu quay đầu nhìn, mơ hồ trông thấy chó B nhà hàng xóm liếm lông dưới ánh đèn, tự dưng nhớ đến Đại Hắc nhà mình. Phạm Tiểu Điền vội vàng nhảy chân sáo về nhà, phát hiện bé chó đang ỉu xìu nằm bò dưới đất.

Quý bà Diệp An thong thả nói mình vừa dạy dỗ nó một trận.

“Bằng không chẳng chịu nhớ lâu.”

Phạm Tiểu Điền để mì lạnh lên chiếc bàn nhỏ đặt ngoài sân, ngồi xổm xoa đầu Đại Hắc: “Từ ngày mai sẽ sửa tên cho mày nhé.”

“Grammy.” Cậu thử kêu nó.

Đại Hắc không nghe, nằm bò dưới đất mà liếm móng vuốt.

“Grammy.” Phạm Tiểu Điền nói to hơn.

Đại Hắc nghiêng đầu, xòe móng vuốt vào lòng bàn tay cậu.

Phạm Tiểu Điền đành từ bỏ, cầm bát mì lạnh xì xà xì xụp trong sân. Cậu đã qua cơn đói, đồ ăn vào miệng thì dạ dày mới chịu phản ứng.

“Sao đi lâu vậy bây?” Quý bà Diệp An ngồi cạnh con trai, vui vẻ ăn mì lạnh.

Phạm Tiểu Điền thuận miệng nói: “Con gặp được một người bạn ạ.”

“Bạn gì cơ?”

Cậu vừa nhai mì lạnh, vừa ngồm ngoàm nói: “Một Alpha.”

Quý bà Diệp An đột nhiên căng thẳng, không ăn mì lạnh nữa, đặt mạnh bát xuống: “Alpha?”

Phạm Tiểu Điền hoảng sợ, vội vàng phồng má nhai nuốt rồi giải thích: “Thì... thì anh ấy cũng nuôi một bé Labrador.”

Quý bà Diệp An lập tức dồn mọi sự chú ý vào bé chó: “Có thể giao phối không?”

Phạm Tiểu Điền bị sặc ớt đến nỗi ho sù sụ, nước sốt đặc quánh bắn đầy ngón tay cậu: “Mẹ... mẹ nói gì vậy?”

“Mẹ hỏi con, chó Labrador nhà người ta có thể giao phối không?”

Phạm Tiểu Điền lau giọt mồ hôi trên sống mũi: “Làm con sợ hết hồn.”

“Sao vậy?” Quý bà Diệp An cầm đũa đảo mì, xém đâm thủng lớp nilon lót dưới đáy bát: “Chứ hổng lẽ là bây?”

Phạm Tiểu Điền đỏ bừng cả mặt, giả vờ bị cay rồi chạy xuống bếp trốn, rót hai ly nước lạnh. Vòi nước chảy ồ ạt xuống bồn, cậu nhìn dòng xoáy nho nhỏ dưới đáy bồn mà nhớ đến Kinh Qua. Vừa rồi cậu cọ mũi vào cổ người ta dưới đèn đường, tự dưng bây giờ cảm thấy ngượng ngùng.

Chủ động quá rồi, Phạm Tiểu Điền ôm mặt xoay tới xoay lui.

Chẳng biết từ bao giờ, Đại Hắc đã chạy xuống bếp gâu gâu.

“Khỏe rồi hả?” Omega ngồi xổm xuống ôm bé chó: “Mặt bị cào như vậy mà còn kêu vui vẻ thế à?”

Đại Hắc không hiểu tình cảm con người, được chủ ôm vào lòng nên nó rất vui. Phạm Tiểu Điền cũng bình tĩnh lại, cậu ra sân ngồi, ngẩng đầu ngắm bầu trời đen như mực.

Nếu như ở tiệm hột rang, chắc chắn sẽ không nhìn thấy ngôi sao. Chỉ có ở khu phố cũ này, cậu mới tìm được cảnh vật thời thơ ấu. Ban đầu không rõ ràng, Phạm Tiểu Điền tập trung nhìn một lát. Khi tất cả ngôi sao sáng lên, cậu không còn phân biệt được sao nào là chấm nào, chỉ cảm thấy thời gian êm đềm chảy xuôi như dòng suối ấm áp giữa ngày hè, chầm chậm xuyên qua từng ngón tay cậu.

Di động đột nhiên vang lên.

Phạm Tiểu Điền nhìn thông báo tin nhắn, thì ra là Kinh Qua, bấy giờ cậu mới phát hiện Alpha tên là “Qua“.

Kinh Qua hỏi cậu ngày mai mấy giờ gặp mặt.

Phạm Tiểu Điền nhìn Đại Hắc đang vẫy đuôi, cậu ôm di động hồi đáp: “Hai giờ chiều, anh thấy được không?”

- - Vậy mình ăn trưa với nhau đi.

Cậu nhìn tin nhắn của Alpha mà sững sờ, trước hết báo cho quý bà Diệp An rằng trưa mai mình không về ăn cơm.

“Dẫn Đại Hắc đi khám mặt đúng không?” Diệp An không suy nghĩ nhiều, bà còn đang thèm bát mì lạnh: “Đi sớm về sớm.”

Phạm Tiểu Điền lén lút nhét di động vào túi, nhét xong lại cảm thấy kỳ cục. Rõ ràng tin nhắn đâu có nội dung gì lạ, tại sao mình không thể cho người khác xem? Cậu siết chặt di động, dứt khoát đứng dậy về phòng ngủ.

Phòng cậu vẫn luôn để trống, cuối tuần mới có người ở nên bày biện rất gọn gàng, trên bàn cũng không để đồ gì. Phạm Tiểu Điền bật quạt điện ở góc tường, cậu ngồi ngay ngắn trước bàn, ôm di động nghiêm túc trả lời tin nhắn của Alpha.

- - Ăn gì vậy?

- - Em thích ăn gì?

- - Lẩu.

- - Hè ăn lẩu à?

Ngốc quá đi mất, Phạm Tiểu Điền gục xuống bàn thở dài. Kinh Qua hỏi cậu thích ăn gì, cậu không nhịn được khai luôn, nói rồi mới cảm thấy không ổn, tiếc rằng đã quá muộn.

Vài phút sau, hình như không thấy cậu hồi đáp, Kinh Qua gửi thêm một tin: “Không đưa chó vào quán lẩu được.”

“Đúng vậy!” Phạm Tiểu Điền vỗ đùi rồi sầu não, trái lo phải nghĩ, quyết định trước hết cứ gác chuyện cơm nước sang một bên.

Chuyện lớn cả đời của Đại Hắc quan trọng hơn.

- - Kinh Ca, hỏi anh chuyện này nha.

Ở đầu dây bên kia, Kinh Qua đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, nhìu mày nhìn khung chat trên màn hình. Đây là lần đầu Alpha như anh phát triển với Omega đến mức trao đổi cách liên lạc, đừng thấy ngoài mặt anh bình tĩnh, thật ra lòng bàn tay đầy mồ hôi cả rồi.

Ông cụ nhà anh bưng chậu nước mà khinh thường hầm hừ, sau đó vừa gặm dưa hấu vừa múa quyền.

- -?

Phạm Tiểu Điền bĩu môi, nhìn dấu chấm hỏi mà ngẩn người. Cậu cảm thấy Kinh Qua không muốn đi sâu vào chủ đề này lắm, nhưng nhớ lời dặn của quý bà Diệp An, cộng thêm Đại Hắc vật vờ trong sân, cậu quyết định sắp xếp câu từ.

- - Kinh Ca, anh có cân nhắc đến chuyện giao phối không?

- -...

Năm phút sau, di động lại vang lên.

- - Có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.