Thuốc ức chế của cậu cất ở ngăn thứ ba của chiếc tủ duy nhất trong tiệm, nhưng Kinh Qua đang ở ngay đây mà mình xịt thì không lịch sự cho lắm.
Người ta không dùng pheromone kích thích cậu, nếu cậu cứ công khai xịt thuốc ức chế thì chẳng còn gì để nói. Vì vậy ý định kia vừa loanh quanh luẩn quẩn trong đầu Phạm Tiểu Điền, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Cậu xê dịch vài sọt trên quầy, lấy chiếc ghế nhỏ ra, tiện thể vốc một nắm hột rang bơ rồi nhét vào lòng bàn tay Kinh Qua: “Đợi tôi một lát.” Phạm Tiểu Điền vội vã chạy sang nhà hàng xóm, xác nhận đám trẻ đang chổng mông chơi bắn bi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em quen bọn nó à?” Kinh Qua siết chặt nắm hột trong lòng bàn tay mà không ăn.
Phạm Tiểu Điền quay lại, nhìn năm quả dưa mà sầu não. Mua cũng mua rồi, nhưng ăn thế nào lại là chuyện khác. Cậu mải mê suy nghĩ nên không nghe thấy câu hỏi của Alpha, chờ phản ứng kịp thì Kinh Qua đã hỏi lần ba.
“À... không quen.” Phạm Tiểu Điền ngượng ngùng cười: “Không yên tâm ấy mà, bây giờ trông bọn trẻ ngoan ngoãn nhưng thật ra lì lắm.” Cậu càng nói càng cười rạng rỡ.
Kinh Qua bị nụ cười lóa mắt ấy làm cho đứng hình, lực sát thương còn mạnh hơn nắng chói gay gắt ngoài sạp dưa, Alpha vội vàng dời mắt rồi hỏi chuyện khác.
“Việc làm ăn thế nào?”
“Em tên gì? Bao nhiêu tuổi?”
“Nhà em có những ai?”
Hỏng rồi, một khi kích động là anh hỏi người ta như đang thẩm vấn.
Phạm Tiểu Điền cũng nhận ra điều không ổn, cậu chớp mắt nghìn Alpha đang ngồi nghiêm chỉnh: “Tôi...”
“Ông nội đi đứng không tiện, tôi muốn hỏi em là quanh đây có cửa hàng cho thuê nào không.” Cái khó ló cái khôn, Kinh Qua miễn cưỡng nói láo: “Người già mà, dù sao cũng không thể dãi nắng dầm mưa...” Nửa câu sau là lời thật lòng.
“Hóa ra là vậy.” Phạm Tiểu Điền rất dễ lừa, thế mà cậu tin ngay, hơn nữa còn mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền: “Kế bên tiệm tôi mới mua mặt bằng năm nay, họ mở cửa hàng tiện lợi, làm ăn ổn lắm. Anh định mở tiệm hoa quả cho ông cụ ư?”
Cậu nói: “Mở tiệm hoa quả gần trường chắc chắn ăn nên làm ra, nhưng bận lắm ấy.”
“Tôi sẽ đến giúp mà.”
“Phải ha.” Phạm Tiểu Điền cũng nghĩ vậy, cậu chợt nghĩ ra cách giải quyết mấy quả dưa hấu, vội vàng đứng dậy bê mấy quả dưa đã cắt lát: “À phải, tôi đã giới thiệu về mình rồi, anh vẫn chưa cho tôi biết anh tên gì đấy.”
“Kinh Qua.” Tim Alpha đập thình thịch, sợ mình dọa Omega.
“Kinh... Ca ư?” Phạm Tiểu Điền mơ hồ lặp lại, thầm nghĩ người gì mà thích chiếm hời vậy, thẳng thắn bảo mình gọi “anh” luôn.[1]
[1] Qua với Ca có cùng phiên âm là gē.
Nhưng nhìn tuổi tác, quả thực đối phương lớn hơn mình, vì vậy cậu cũng vô tư gọi: “Kinh Ca à, tiết trời nóng bức, anh phải cười nhiều lên thì mới bán dưa nhanh.”
Phạm Tiểu Điền vừa nói chuyện liên miên với Kinh Qua, vừa đặt mấy lát dưa hấu vào mâm đựng hoa quả. Chờ đám trẻ mồ hôi đầy đầu ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cậu lập tức vẫy tay gọi bọn nó đến ăn.
Ban đầu các bạn nhỏ còn không vui, một mực trốn tránh Kinh Qua.
“Không sao đâu.” Phạm Tiểu Điền bê mâm hoa quả mà nhịn cười: “Có anh ở đây, bọn em còn sợ sao?”
Bé trai từng nói bảo vệ cậu lấy hết can đảm chạy tới ăn một miếng dưa, sau đó cả đám ùa đến như vỡ tổ ong. Phạm Tiểu Điền dọn hết ghế trong tiệm ra, đám trẻ xếp hàng ngồi ăn dưa hấu trước tiệm. Kinh Qua dứt khoát ngồi ở hàng cuối cùng, uống ly sôi để nguội mà Phạm Tiểu Điền rót cho anh.
Ấm áp lạ thường.
Phạm Tiểu Điền rất hài lòng về kết quả này, cậu chia một quả dưa cho đôi vợ chồng hàng xóm, sau đó ăn nửa quả còn lại với Kinh Qua, số còn dư thì dùng màng bọc thực phẩm gói kỹ rồi cất vào tủ lạnh, định bụng ngày mai mang về nhà. . truyện teen hay
Ngày thường cậu đều ở lầu hai của tiệm hột rang, cuối tuần mới về nhà ở khu phố cũ với cha mẹ và bà ngoại.
Kinh Qua chẳng cần tốn hơi sức đã moi được mấy chuyện này của Phạm Tiểu Điền, vậy mà cậu còn chưa biết gì, các bạn nhỏ đã tám hăng say với Alpha. “Anh không nói thì suýt nữa tôi quên mất, lần trước có cửa hàng dán quảng cáo cho thuê, anh chờ tôi dọn quán rồi xem lại sau nhé.”
Kinh Qua nhìn chằm chằm Phạm Tiểu Điền dịu dàng lau miệng cho đứa trẻ kia, anh nghĩ chắc hẳn cậu sẽ trở thành một người cha rất tuyệt, nhưng ngoài miệng lại nói: “Phiền em rồi.”
“Có gì phiền đâu anh?” Phạm Tiểu Điền cười tủm tỉm rồi ngẩng đầu lên, nụ cười tươi tắn khiến Alpha rung động.
“Anh ơi, ôm em.” Bạn nhỏ ăn no rồi, bắt đầu vươn tay làm nũng.
Đấy là một bé Alpha.
Phạm Tiểu Điền không từ chối bé nào, cậu dịu dàng ôm đứa trẻ: “Em muốn ăn gì?”
Bạn nhỏ chớp mắt, cất giọng ê a: “Khoai lang khô ạ.”
Phạm Tiểu Điền bén lấy một nắm khoai lang khô.
Bé Alpha vừa ăn khoai lang ngọt ngào vừa liếc nhìn Kinh Qua bằng ánh mắt hả hê, rõ ràng khiêu khích anh.
Kinh Qua lập tức nhướng mày, chưa kịp trợn mắt thì bạn nhỏ đã khóc òa lên. Phạm Tiểu Điền không rõ chuyện gì xảy ra, cậu ôm lấy đứa trẻ: “Đừng khóc, nói anh nghe nè, em bị sao vậy?”
“Chú ấy hung dữ... hu hu hu.”
Phạm Tiểu Điền nhìn Kinh Qua đang xị mặt: “Anh ấy không hung dữ đâu, đừng sợ.”
Bạn nhỏ vừa nghe đã khóc dữ dội hơn: “Hu hu hu!”
“Kinh Ca.” Phạm Tiểu Điền tưởng Alpha cố ý hù dọa đứa trẻ, nhìn tới nhìn lui thì nhận ra một chuyện quen thuộc: “Anh đừng...”
Kinh Qua vô tội nhún vai: “Tôi không có thả pheromone.” Ý anh là một Omega như em cũng chưa cảm thấy bất ổn, trẻ con càng không cảm nhận được.
Bé Alpha thấy không giả vờ được nữa, lập tức nín khóc sửa miệng: “Muốn anh ôm cơ.”
Phạm Tiểu Điền hoang mang quay đầu, thấy đứa trẻ không khóc nữa cậu mới yên tâm, dỗ dành chốc lát rồi ôm bé khác, cuối cùng đổ mồ hôi đầy người, màu trời cũng sẩm tối. Đám trẻ chờ phụ huynh đón về nhà, còn Kinh Qua vẫn chỉ bán được năm quả dưa hấu.
“Vậy phải làm sao đây...” Phạm Tiểu Điền lo lắng thay Alpha.
Phố vừa lên đèn, nên dọn tiệm thôi.
Thật ra Phạm Tiểu Điền có thể bày hàng thêm một lát, bán vài món cho học sinh cấp hai có tiết tự học buổi tối, nhưng hôm nay có Kinh Qua ở đây nên cậu không rề rà, dọn hết mớ sọt về tiệm, cởi tạp dề rồi nói tôi giúp anh kéo dưa hấu về nhà.
Kinh Qua nào dám chứ? Nếu anh thật sự đưa Phạm Tiểu Điền về nhà thì sẽ lộ chuyện mình sống ở Khu tập thể Quân đội; lỡ ông cụ nhà anh vùng dậy nổi cơn, không chừng sẽ nhốt Omega trong nhà rồi ép cậu sinh con các kiểu.
Kinh Qua suy nghĩ mà đổ mồ hôi lạnh: “Không sao đâu, tôi còn phải đến nơi khác bán dưa, em nghỉ ngơi đi.”
“Vậy anh nhớ cười nhiều hơn đó.” Phạm Tiểu Điền sốt ruột dặn dò: “Dọa người ta thì bán không được đâu.”
“Tôi... dọa người lắm ư?”
“Không phải.” Phạm Tiểu Điền vội vàng xua tay: “Chẳng qua nhìn anh không giống người bán dưa hấu.”
Người nói vô tình, người nghe có ý. Kinh Qua kéo xe ba bánh sang bên kia đường, lỡ mất giờ cao điểm tan trường, trên đường phố đã không còn xe qua lại. Anh đến trước cổng nhà trẻ rồi ngoảnh đầu, Omega đeo tạp dề hình con gấu không còn bận rộn trước quầy hàng nữa, trái lại lầu hai có ánh đèn ấm áp.
Ánh đèn màu vàng cam như điểm xuyết vào màn đêm bộn bề, đồng thời cũng thắp sáng trái tim Kinh Qua.
Cả tuần sau, hôm nào Alpha cũng đến bán dưa.
Đôi vợ chồng hàng xóm lãi được ít tiền, dự định tháng tám này trường học kết thúc luyện thi, họ sẽ ra ngoài du lịch, thế là suốt ngày lôi kéo Phạm Tiểu Điền bàn bạc.
“Mùa này đi Tam Á nóng chết đó em!” Nam Beta run rẩy xem báo: “Anh thấy mình ra Bắc chơi đi.”
“Sợ nóng thì còn du lịch gì nữa?” Nữ Beta không chịu, cô ấy cầm di động lướt xem tin tức về các công ty du lịch: “Tiểu Điền, em nói xem?”
Phạm Tiểu Điền uống Coca ướp lạnh, cậu ngẩn ra: “Đều... đều ok ạ.”
Hai vợ chồng thấy hỏi cũng như không, thế là họ bắt đầu bàn bạc luyên thuyên. Phạm Tiểu Điền bỏ lon Coca xuống, ngước mắt nhìn Kinh Qua bán dưa dưới tán du già. Có lẽ do quen thuộc nên đám trẻ không đi đường vòng tránh né Alpha nữa, việc buôn bán cũng tốt hơn trước nhiều. Hôm nọ Phạm Tiểu Điền dọn quán rồi lên phố lượn mấy vòng, tờ quảng cáo cho thuê kia giống như giấc mộng, vừa tỉnh dậy đã không thấy tăm hơi.
Cậu xấu hổ xin lỗi Kinh Qua: “Thật ngại quá, tôi... tôi không tìm được cửa hàng cho thuê.”
Kinh Qua thừa dịp bổ dưa mà lén ngắm Omega đỏ bừng mặt, suýt nữa băm trúng tay: “Không sao đâu.”
Nhưng Phạm Tiểu Điền vô cùng áy náy, cậu mua thêm một quả dưa lớn.
Hôm nay cậu nói chuyện này cho đôi vợ chồng kia nghe, nữ Beta bèn vỗ đùi: “Bảo anh ta tới cửa hàng nhà chị đi.”
Hóa ra hai vợ chồng đi du lịch nên không có ai trông chừng cửa hàng, họ vốn định đóng cửa một tháng, chờ khai giảng rồi tiếp tục buôn bán. Bây giờ có Alpha bán dưa cần tìm chỗ thuê, vừa khéo bù được hơn nửa tháng lỗ vốn.
“Em nghĩ đi.” Vừa nhắc đến cửa hàng tiện lợi nhà mình, hai vợ chồng đã nói không ngừng nghỉ: “Anh ta trông chừng cửa hàng cho nhà chị thì có một phần tiền lương, dù không quá nhiều cũng đỡ hơn việc bán dưa. Vợ chồng chị giúp anh ta dựng nhà bạt nhỏ trước cửa hàng, chỉ để dưa hấu trong đó thôi, một công đôi việc, tuyệt vời biết bao!”
Phạm Tiểu Điền cũng cảm thấy đây là cách hay. Chờ hai vợ chồng đi rồi, cậu hớn hở sang bên kia đường bàn bạc với Kinh Qua. Kinh Qua đang bổ dưa hấu cho một bạn nhỏ, anh đã sớm nhìn thấy cậu nên bổ nhanh như gió. Bạn nhỏ nhìn anh mà hai mắt lấp lánh, quấn lấy mẹ mình đòi mua thêm hai lát nữa.
“Kinh Ca.” Omega cười tủm tỉm nói cho anh nghe kế hoạch của hai vợ chồng kia: “Anh thấy vậy được không?”
“Nếu họ cảm thấy tin tưởng thì anh ok.” Kinh Qua cầm khăn lông trắng lau mồ hôi: “Tháng mấy họ đi nhỉ?”
“Tháng tám.”
“Tháng tám à...” Alpha nhíu mày suy nghĩ.
Tháng tám thì có một đám lính mới vào đội, xem ra phải nhường việc khổ sai cho huấn luyện viên rồi.
Phạm Tiểu Điền thấy Kinh Qua chậm chạp không trả lời, cậu hơi lo lắng: “Không được ư?”
“Được chứ.” Suy nghĩ xong xuôi, Kinh Qua đồng ý ngay: “Tôi về nói với ông nội là được.”
“Ông cụ có khỏe không anh?”
“Khỏe.” Nhớ đêm qua ông cụ còn đánh trọn bài quyền Quân đội, miệng Kinh Qua hơi run rẩy: “Có thể xuống giường.”
Phạm Tiểu Điền thở phào nhẹ nhõm, cậu dựa vào thân cây du già, bán dưa hấu chung với Alpha. Có cậu đứng dưới tán cây, việc làm ăn của Kinh Qua đột nhiên tốt hẳn, mới vài phút đã bán hết ba quả dưa.
“Sau khai giảng còn bán nhanh hơn nữa.” Omega khá là vui vẻ: “Bây giờ toàn là trẻ con đến trường luyện thi lôi kéo phụ huynh mua dưa hấu ăn.”
Kinh Qua “ừ” nhẹ.
“Làm trẻ con cũng không dễ dàng gì.” Phạm Tiểu Điền nhọc lòng thay bọn trẻ, cậu còn định than thở vài câu thì di động đột nhiên vang lên.
Là quý bà trong nhà gọi đến - mẹ cậu.
“Alo mẹ ạ?” Phạm Tiểu Điền vẫy tay với Kinh Qua rồi trở về quầy mình nghe điện thoại.
“Bé chó nhà mình bị cào.” Mẹ cậu vô cùng đau đớn mà lên án Nhị Hoàng nhà hàng xóm: “Cào mặt!”
Phạm Tiểu Điền sờ mũi: “Mẹ, Đại Hắc nhà mình là chó A...”
“Năm vệt máu!”
“Nhị Hoàng nhà hàng xóm là chó B.” Cậu ho nhẹ: “Đại Hắc nhà mình vờn nó.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Mẹ mặc kệ nó có phải là chó B hay không, dù sao con mau về cho mẹ, Đại Hắc nhà mình bị bắt nạt rồi!”