Trác Hạo Hi đề phòng nhìn Mộc Cẩn Hiền, “Mộc Cẩn Hiền, anh tới đây làm gì?”
Mộc Cẩn Hiền nghe trong phòng truyền đến tiếng cãi nhau, lạnh lùng cười cười, “Tôi tới đây làm gì? Tôi đương nhiên tới đây để đón cậu về.”
Trác Hạo Hi đá cửa, không thèm để ý đến Mộc Cẩn Hiền, “Ninh Viễn còn ở bên trong thì tôi sẽ không về, anh mau đi đi, đừng ở chỗ này làm vướng víu.”
Mộc Cẩn Hiền nắm lấy tay Trác Hạo Hi, liều mạng kéo một cái, Trác Hạo Hi mất cân bằng, nên đầu liền đâm vào trong ngực Mộc Cẩn Hiền, “Tên họ Mộc kia, anh muốn làm gì?” Trác Hạo Hi nôn nóng hỏi.
“Làm gì?” Mộc Cẩn Hiền vuốt vuốt tóc Trác Hạo Hi, cười lạnh câu cổ Trác Hạo Hi.
“Người ta ở bên trong ân ấn ái ái, cậu ở chỗ này không nhìn được cảnh xuân, lại ở đây nghe cái âm thanh này, là có ý gì đây?” Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Mộc Cẩn Hiền có cỗ khí thế không giận mà uy.
Trác Hạo Hi nắm lấy tay Mộc Cẩn Hiền đang câu ở cổ của cậu, hung hăng cắn, Mộc Cẩn Hiền định buông Trác Hạo Hi ra, nhưng làm không kịp, thật vất vả hất Trác Hạo Hi ra, để lại trên tay Mộc Cẩn Hiền dấu hai hàng răng thấy cả máu.
“Cậu là chó sao?” Mộc Cẩn Hiền ngẩng đầu, bực mình nói.
Trác Hạo Hi lau lau miệng, câu lên một nụ cười đắc ý, “Đúng vậy đó! Tôi là chó đấy thì sao? Nhìn thấy thịt thì tôi cắn, anh có ý kiến?! Có ý kiến thì anh mau cút đi, ông đây cũng không thèm khát anh.”
Mộc Cẩn Hiền hôn vết thương bị Trác Hạo Hi cắn trên mu bàn tay, lạnh lùng cười cười, “Cậu nói tôi là cầm thú, mà cậu lại là chó, như vậy chẳng phải chúng ta là một đôi trời sinh sao.”
Trác Hạo Hi run run người, Mộc Cẩn Hiền đáng ghét này, quá biến thái, cần phải tránh xa, “Anh muốn tìm đồng loại đúng không? Bên trong có một tên, xin anh cứ tự nhiên.”
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi hết né trên né dưới, đe dọa, đá cửa, rồi lại bịa đặt, lạnh lùng đứng ở một bên, chế giễu nói: “Được rồi, cậu đừng nghịch nữa, cậu cho rằng Giang Minh Dịch là cậu, bị dọa vài câu, sẽ kìm nén không phát tiết sao? Mau theo tôi về đi, đừng có ở đây quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của người ta.”
Trác Hạo Hi liếc Mộc Cẩn Hiền, trong mắt tràn đầy phiền chán, “Anh không giúp đỡ thì thôi, đừng ở đây làm phiền tôi.”
Mộc Cẩn Hiền ôm cánh tay, “Hạo Hi, cậu cũng đã nghe được tiếng động bên trong rồi đó, cậu đừng ở đây rầu rĩ làm gì, chuyện nên làm cũng làm, không nên làm cũng làm, bộ dạng này của cậu, chính là tự mình đa tình, tôi đã sớm nói với cậu, Mạc Ninh Viễn y chướng mắt cậu, mà cậu nói cậu và tôi không thể qua lại với nhau được nữa, là có ý gì đây?”
Mạc Ninh Viễn bị Giang Minh Dịch đè lên người, cự vật nóng rực của Giang Minh Dịch ở trong thân thể Mạc Ninh Viễn ra ra vào vào. Tiếng đập cửa ở ngoài vẫn không dừng, nhưng âm thanh kia đối với Giang Minh Dịch một chút cản trở cũng không có, nghe âm thanh kia, Giang Minh Dịch càng thêm hưng phấn, có cảm giác như đang được ra oai với tình địch.
Mạc Ninh Viễn cắn răng chặt chẽ, chịu đựng đau đớn, không rên một tiếng, Giang Minh Dịch bóp lấy cằm Mạc Ninh Viễn, châm chọc nói: “Tại sao lại không rên, người ta ở ngoài cửa lo lắng cho cậu như vậy, có phải là sợ mới mở miệng, sẽ nhịn không được thoải mái rên rỉ?”
Mạc Ninh Viễn nhìn chằm chằm Giang Minh Dịch, tựa hồ muốn nhìn thủng ra một cái hố đen trên mặt Giang Minh Dịch, Mạc Ninh Viễn châm chọc nhếch miệng, “Thoải mái? Giang tiên sinh, không phải tôi nói với anh rồi sao? Kỹ thuật của anh kém như vậy, thì đừng nên quá tự luyến, bị anh đè ở trên, lại giống như bị chó cắn, vậy chỗ nào có thể thoải mái?”
Bất cứ người đàn ông nào bị chế giễu ở phương diện kia, chính là vũ nhục cực lớn, trên trán Giang Minh Dịch nổi đầy gân xanh, tia lửa trong mắt văng khắp nơi.
Mạc Ninh Viễn tuyệt sắc cười đến xinh đẹp, như câu hồn phách của người khác. Chú cảnh sát mặc cảnh phục, cuối cùng cũng thong dong chậm rãi đến, nhưng Trác Hạo Hi vẫn là vô cùng kích động, “Chú cảnh sát, bên trong có ăn cướp, bị tôi phát hiện nên khóa trái ở bên trong, các người mau đập cửa ra mau đi!”
Mặc dù sợ là đã muộn, nhưng thà bị chó cắn một ngụm, còn hơn bị chó cắn hai ngụm, ba ngụm! Hai chú cảnh sát nhìn vẻ mặt gấp gáp của Trác Hạo Hi không giống như đang làm bộ, dùng súng đập cửa, cửa được mở ra.
Mạc Ninh Viễn thân mặc áo ngủ, có chút mệt mỏi, mặt mũi Giang Minh Dịch tràn đầy xanh xám, ánh mắt coi thường nhìn cảnh sát cùng Trác Hạo Hi xông tới.
Trác Hạo Hi bạch bạch bạch đi qua phía Mạc Ninh Viễn, tràn đầy lo lắng hỏi: “Ninh Viễn, anh không sao chứ?”
Hai chú cảnh sát hai mặt nhìn nhau, cướp đâu?
Ánh mắt Giang Minh Dịch lạnh lùng nhìn hai cảnh sát xông vào cửa, “Cút đi cho tôi.”
Cái tính khí nóng nảy này, khuôn mặt đáng ghét này, vô cùng giống cướp!