Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 67: Chương 67: Huyết Ảnh Kiếm




Trác Phi Dương ném tờ báo về phía Trác Hạo Hi, “Lần này em có thể yên tâm, Mạc Ninh Viễn không sao, mà chắc phải gọi y là Diệp Ninh Viễn.”

Trác Hạo Hi nhận lấy tờ báo tỉ mỉ nhìn, Trác Phi Dương khoanh tay, vắt chéo chân ngồi xuống,, cười lạnh nói: “Diệp gia chỉ có một người thiếu gia là Diệp Ninh Viễn, Diệp Ninh viễn dù có là đại thiếu gia chơi bời lêu lổng, thì Diệp gia cũng có thể cung cấp đầy đủ cho Diệp Ninh Viễn, mấy đời áo cơm y cũng không cần lo tới, Giang Minh Dịch có mắt mà không thấy miếng vàng khảm ngọc, uổng phí bỏ qua cục vàng lớn như thế.”

Trác Phi Dương nhìn Trác Hạo Hi, thương tiếc nói: “Mắt nhìn của em cũng không tệ, tiếc là người ta chỉ cưới phụ nữ, không đến lượt em!”

Trác Hạo Hi nâng cằm lên, thương cảm nhìn Trác Phi Dương, “Chị, em theo đuổi Ninh Viễn lâu như vậy, y muốn kết hôn, cũng không chịu thông báo cho em biết! Em thật là thương tâm quá đi, rồi chị nói xem tại sao phải nhất định cưới phụ nữ chứ? Em không được sao? Đây quả thực là đang kỳ thị nam nữ quá mức mà, em cảm thấy em đang bị tổn thương vô cùng sâu sắc!”

Trác Phi Dương nhìn vẻ mặt đưa đám của Trác Hạo Hi, sờ lên đầu Trác Hạo Hi, “Làm sao vậy? Em trai à không phải em vẫn luôn rất lo lắng cho y sao? Hiện tại y cũng đã không sao, tại sao em lại phải thương tâm? Được rồi, cũng không phải lần đầu em bị người khác vứt bỏ, trước lạ sau quen, cố gắng kiên trì nỗ lực đi.”

Trác Hạo Hi tức giận nhìn Trác Phi Dương, “Chị, lần đầu tiên là em bỏ rơi Mộc Cẩn Hiền, tính chất không giống nhau!”

Trác Phi Dương gật gật đầu, “Đúng, đúng, đúng, tính chất không giống.”

Trác Hạo Hi nhìn ánh mắt lấp lóe của bà chị nhà mình, dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo, buồn bực nói, “Chị, có phải chị cảm thấy em bị Mộc Cẩn Hiền bỏ rơi không?”

Trác Phi Dương lắc đầu liên tục, “Làm sao lại thế? Em trai chị tài hoa hơn người, ngoại hình lại đáng yêu xinh xắn, đương nhiên là em không thích Mộc Cẩn Hiền nên mới vứt bỏ hắn rồi.”

Trác Hạo Hi hừ lạnh một tiếng, kéo cặp lên đi học.

Trác Hạo Hi vừa vào cổng trường, Mộc Cẩn Hiền ở trước mặt đi tới, “Hạo Hi, vài ngày nữa là ngày nghỉ, cậu có rảnh không? Tôi dẫn cậu đi du lịch.”

Trác Hạo Hi ngẩng đầu, “Du lịch? Tôi thà nằm ngủ trên giường, cũng không rảnh đi ra ngoài chơi, anh muốn thì tự mà đi đi.”

Mộc Cẩn Hiền bắt lấy cánh tay Trác Hạo Hi, “Hạo hi, Mạc Ninh Viễn đã muốn kết hôn, cậu còn chưa bỏ được y sao?”

Trác Hạo Hi kinh ngạc ngẩng đầu, chị gái nhà mình cũng mới đưa tin tức, mà Mộc Cẩn Hiền đáng ghét này cũng đã biết? Trác Hạo Hi nhíu mày, “Tại sao anh lại biết?”

Mộc Cẩn Hiền cười lạnh, “Ông Diệp của Diệp gia nổi tiếng một đời, ở thành phố F một tay che trời, sau khi ông chết, mặc dù có xuống dốc, nhưng địa vị ở thành phố F vẫn chiếm cứ rất cao, Diệp Tử Ngưng mấy năm nay một mực ở nước ngoài phát triển, cũng kiếm được không ít tiền, hôn sự dòng dõi duy nhất của Diệp gia, đương nhiên là khiến muôn người chú ý, lần này Hoàng thị là thông gia với Diệp gia, làm xôn xao dư luận, nghe nói, thân thể Diệp Ninh Viễn không được tốt, phải ở nước ngoài điều trị mấy năm, nhưng vẫn không thấy khá hơn, cho nên mới muốn cưới một nàng dâu về.”

Trác Hạo Hi nhíu mày, âm thầm cảm thán một câu, Ninh Viễn thật đáng thương.

Nghe nói, đã từng có một người đăng bài tìm bạn trăm năm ở trên báo, nói rằng mình có nhà riêng, tiền tiết kiệm mấy chục vạn, tự cảm thấy bản thân mình như vậy cũng không tệ, muốn tìm một người vợ dịu dàng xinh đẹp, nhưng mà đăng báo một tháng trời, cũng không có người liên lạc với hắn.

Bất đắc dĩ, hắn buộc lòng phải đổi toà báo khác, không nghĩ tới bài báo vừa đăng lên chưa tới một ngày, đã có vô số điện thoại gọi tới, đủ loại ảnh chụp được gửi đến, gầy, mập, đẹp, xấu, cái gì cũng có... Hắn hăng hái nhìn xuống tờ báo mình vừa mua, mới phát hiện trên báo biến hắn từ 35 tuổi thành 85 tuổi. Vì vậy, muốn tìm một cô gái làm bạn trăm năm, cũng chỉ khi hai mắt hắn nhắm lại...

Mộc Cẩn Hiền thấy Trác Hạo Hi cau mày, kiên trì nói: “Hạo Hi, y không hợp với cậu, cậu nên quên y đi.”

Trác Hạo Hi liếc Mộc Cẩn Hiền một cái, trực tiếp đi về phía trước, Mộc Cẩn Hiền bước nhanh đi trước, chặn đường Trác Hạo Hi, “Cậu đến cùng vẫn không muốn nghe tôi nói sao?”

“Trả lời!” Mộc Cẩn Hiền nhìn chằm chằm Trác Hạo Hi nói.

Trác Hạo Hi nghiêng nghiêng đầu, “Tôi phải vào lớp rồi.”

Mộc Cẩn Hiền cản trước người Trác Hạo Hi, “Cậu không nói rõ ràng, thì tôi không cho đi cậu.”

Trác Hạo Hi nhíu mày, không vui nói: “Anh thật vô vị!”

Gương mặt Mộc Cẩn Hiền trở nên lạnh lẽo, “Cậu đừng hòng nói sang chuyện khác.”

Trác Hạo Hi nhướng nhướng mày, nhìn khuôn mặt Mộc Cẩn Hiền lãnh khốc, cười cười, “Anh cho rằng anh là ai? Mà tôi nghĩ cái gì cũng phải nói cho anh biết, nếu như Ninh Viễn thật sự muốn kết hôn, tôi sẽ chúc phúc cho y, bất quá bây giờ chưa gặp được y, mặc kệ lời đồn đại, tôi vẫn sẽ không tin.”

Mộc Cẩn Hiền chậm rãi buông tay Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi trực tiếp đi qua người Mộc Cẩn Hiền.

Giang Minh Dịch ngồi trong văn phòng của Mạc Ninh Viễn, lẳng lặng hút thuốc.

5 năm bên nhau, vào 5 năm trước, thiếu niên hăng hái nói một câu, “Giang Minh Dịch, em thích anh.” Năm đó Mạc Ninh Viễn kiêu hãnh, tự tin, ngông cuồng, lại vô cùng phong nhã, khiến người ta không thích cũng không được.

Khi đó thái độ của mình đối mặt với thiếu niên liều lĩnh nói thích mình là thế nào? Cao cao tại thượng, mang theo vài phần khinh thường, nhưng khi người kia nói thích mình, lại sinh ra mấy phần tự đắc và kiêu ngạo.

Giang Minh Dịch nâng cằm lên, đột nhiên phát hiện, hắn không hề hiểu rõ Mạc Ninh Viễn. Trước kia hắn cảm thấy Mạc Ninh Viễn chỉ là một người bình thường có chút thông minh, bây giờ lại phát hiện y là như thế, nên hắn không hề quen chút nào.

Triệu Nham gõ cửa đi vào, ánh mắt Giang Minh Dịch liếc qua, “Cậu tới đây làm gì?”

“Là như vậy, Trần tiên sinh, nghe nói Chu Đào bị chặt đứt tay, tinh thần kích động nên đã hôn mê, tỉnh lại, cơm cũng không muốn ăn, bác sĩ nói nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ khó khôi phục được, ngài có muốn đi xem hắn một chút không?” Triệu Nham nheo mắt nhìn vẻ mặt Giang Minh Dịch nói. Một tên xạ thủ nếu đã mất đi tay, thật giống như diều hâu bị mất đi hai cánh, bọn hắn đã xem nhẹ Mạc Ninh Viễn này rồi.

Giang Minh Dịch nâng cằm lên, híp mắt, khói thuốc bay bổng trong phòng, “Bị dọa ngất sao?” Giang Minh Dịch lặp lại một lần nữa.

Triệu Nham dè dặt nhìn Giang Minh Dịch, “Vâng, bác sĩ nói là tinh thần bị kích động, nên ngất đi.”

Giang Minh Dịch giễu cợt nói, “Sao lại sợ hãi đến thế? Thoáng cái đã bất tỉnh.”

Giang Minh Dịch khoát khoát tay, “Nếu đã bất tỉnh, thì bất tỉnh đi, năng lực chịu đựng kém như vậy, thì sao tốt được?” Giang Minh Dịch châm chọc nói.

Triệu Nham vô vị cười cười, “Chuyện của Chu Đào, có lẽ đã phạt hơi nặng tay, nhưng cũng có thể thông cảm được, lúc ấy xảy ra nhiều chuyện như vậy, không ai có thể nghĩ rằng người tới cứu chính là người của Diệp gia.”

Giang Minh Dịch híp mắt, buồn bực ngán ngẩm nói: “Tôi chưa từng nói do hắn làm sai.”

“Vậy tại sao?” Triệu Nham không hiểu hỏi.

Giang Minh Dịch ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Cậu không nhìn ra được sao? Thật ra là do tôi giận chó đánh mèo...”

Trong phòng được máy sưởi ấm mở nên toàn bộ căn phòng đều trở nên ấm áp, bên ngoài khí lạnh bức người, trong phòng lại là ấm áp như xuân, Mạc Ninh Viễn mặc một bộ quần áo bằng gấm nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến một góc nhà.

Trên bàn trưng bày một thanh kiếm, toàn bộ vỏ kiếm được sơn lên màu đen ám trầm, đen huyền, nội liễm thâm trầm, nhưng lại tản ra một luồng tà khí, trên vỏ kiếm có hoa văn nước chảy, ánh trăng, Đằng Long, sấm sét...

Mạc Ninh Viễn rút kiếm ra, ánh sáng chói mắt lập tức tản ra, lưỡi kiếm lấy bí thuật nhúng vào nước lạnh, mũi kiếm mỏng, sắc bén lóe ra như Tà Thần sắc bén bức người.

Hoa văn dòng nước gợn sóng trên mũi kiếm, càng cho thấy nó được thợ đúc làm tinh xảo hoàn mỹ đến mức nào! Bên trong màu trắng bạc nhàn nhạt, lại lộ ra lưu chuyển ngàn năm, trải qua vô số gió tanh mưa máu, mới có được sự nghiêm nghị và sát khí đến vậy.

Khi còn sống ông ngoại rất yêu thích kiếm, cho dù thời đại bây giờ đã có súng pháo, nhưng sự chấp nhất của ông ngoại đối với kiếm vẫn chưa bao giờ biến mất, Huyết Ảnh Kiếm này chính là vật mà ông ngoại thích nhất khi ông còn sống.

Ngón tay Mạc Ninh Viễn nhẹ nhàng sờ lên mũi kiếm lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chuyên chú như đang nhìn người yêu của mình.

Mạc Ninh Viễn nhanh chóng hồi phục lại, đưa kiếm hướng thẳng về phía trước, Giang Minh Dịch đứng trước mắt Mạc Ninh Viễn, đối mặt với mũi kiếm lạnh lẽo, không tránh cũng không né, mũi kiếm lành lạnh cách Giang Minh Dịch không quá ba tấc.

Mạc Ninh Viễn híp mắt, im lặng nhìn người vừa tới, lông mày nhàu chặt lại, “Sao Giang tổng lại đến đây, đến để xem ta chết hay chưa à? Nhưng thật sự làm anh thất vọng rồi.”

Giang Minh Dịch nhăn mày, thở dài giải thích: “Tôi không có kêu người nổ súng, tôi không có ý định muốn giết cậu.”

Mạc Ninh Viễn nhàn nhạt cười, ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ chiếu vào, sắc mặt Mạc Ninh Viễn tái nhợt, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, “Chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa.”

“Ninh Viễn!” Giang Minh Dịch không khắc chế được kêu một tiếng.

Mạc Ninh Viễn lẳng lặng nhìn Giang Minh Dịch, đôi mắt lờ mờ, rõ ràng người trúng đạn là y, vẻ mặt Giang Minh Dịch cứ như người bị bắn trúng là hắn vậy.

Mạc Ninh Viễn bọc lại quần áo, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, lá rơi ngoài cửa sổ đỏ như lửa, như muốn đốt hết một phần mỹ lệ cuối cùng này, “Cho dù anh có cho người nổ súng cũng không sao cả, nếu như tôi không chạy trốn thì có lẽ tôi cũng chết rồi, nên sẽ không vì anh không cho người nổ súng thì tôi có thể sống sót.”

Giang Minh Dịch cắn răng, yên lặng nhìn Mạc Ninh Viễn, nói: “Nếu như, cậu hận tôi thì có thể đâm tôi một nhát kiếm, tôi tuyệt đối sẽ không tránh.”

Mạc Ninh Viễn đưa kiếm trượt theo yết hầu của Giang Minh Dịch, nhắm vào tim Giang Minh Dịch, mũi kiếm sắc bén đâm thủng áo Giang Minh Dịch, chỉ còn lại một lớp áo thật mỏng.

Mạc Ninh Viễn thu hồi kiếm, để kiếm lại vào trong vỏ, “Anh đi đi.”

Giang Minh Dịch tiến về phía trước, nắm tay Mạc Ninh Viễn, “Ninh Viễn, cậu không nỡ giết tôi, đúng không?”

Mạc Ninh Viễn lãnh đạm cười cười, “Không phải là không nỡ, mà là nếu anh chết, tôi sẽ gặp phải phiền toái, hơn nữa, tôi cũng không muốn máu của anh làm bẩn kiếm của ông ngoại tôi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.