Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 42: Chương 42: Kết giao đã bao lâu




Ánh mắt Giang Minh Dịch nhìn chằm chặp Mạc Ninh Viễn, Mạc Ninh Viễn ngẩng đầu, bị ánh mắt Giang Minh Dịch làm giật nảy mình, người kia cho tới bây giờ chưa từng nhìn y bằng ánh mắt như thế, Mạc Ninh Viễn nhíu mày, trong lòng không biết là tư vị gì.

Giang Minh Dịch cười cười với Mạc Ninh Viễn, trong nụ cười còn có vài tia châm chọc, “Nghe nói, Trác tiên sinh cùng Ninh Viễn ám độ trần thương đã lâu, thực sự là tôi còn không nhìn ra.”

Trác Hạo Hi nhìn Mạc Ninh Viễn một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật, cũng chưa có lâu lắm.”

Sông Minh Dịch nhẹ nghiêm mặt, nhìn Mạc Ninh Viễn, chất vấn mà nói: “Bắt đầu từ khi nào?”

Nghe được câu hùng hổ này mà Trác Hạo Hi đang gắp cục xương cho Mạc Ninh Viễn, đột nhiên tay run lên, cục xương “Phanh” một tiếng rơi ở trong chén Mạc Ninh Viễn, Trác Hạo Hi vỗ vỗ ngực, cũng may, cũng may, không bị rơi ra ngoài.

Mạc Ninh Viễn lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn Giang Minh Dịch một chút, giọng điệu thản nhiên nói: “Giang tiên sinh, anh nói chuyện nhỏ giọng một chút đừng dọa Hạo Hi như thế, em ấy rất nhát gan, không tránh khỏi sẽ bị hù.”

Giang Minh Dịch bị câu này của Mạc Ninh Viễn, tức giận đến thiếu chút chửi ầm lên.

“Xem ra cậu rất quan tâm cậu ta a!” Giang Minh Dịch nén giận mở miệng nói.

Mạc Ninh Viễn cười cười, “Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, tôi và Hạo Hi mặc dù yêu nhau chưa được bao lâu, nhưng mà cũng đã đi qua một ngày ân nghĩa.”

Mạc Ninh Viễn lúc nói lời này, Trác Hạo Hi đang uống nước, mới ừng ực được một chút đã muốn phun ngụm nước khó khăn lắm uống được ra ngoài, âm thầm oán trách Mạc Ninh Viễn lúc nói lời này, không nói trước với cậu một tiếng, nếu như phun lên mặt Giang Minh Dịch thì không sao, nhưng nếu phun phải nồi lẩu thì sẽ rất lãng phí.

Mạc Ninh Viễn lười biếng nhìn Trác Hạo Hi, thản nhiên mà hỏi thăm: “Hạo Hi, chúng ta bắt đầu từ khi nào, anh cũng không nhớ rõ nữa.”

Trác Hạo Hi nhíu lông mày, lời nói nũng nịu của Mạc Ninh Viễn làm cậu nghe đến xương cốt cũng muốn rã rời, “Giang tiên sinh, anh và Trần tiên sinh bắt đầu từ khi nào, tôi nhớ tôi và Ninh Viễn hình như so với hai người muộn hơn hai tháng.”

Giang Minh Dịch nhẹ bật cười, “Hoá ra đã lâu đến như vậy.”

Trác Hạo Hi gật gật đầu, “Đúng vậy a! Thật sự rất lâu, cũng đủ để lâu ngày sinh tình.”

Giang Minh Dịch cảm giác huyệt thái dương chính mình nhảy thình thịch, trong lòng ác độc nguyền rủa, nhìn ánh mắt Mạc Ninh Viễn, nhịn không được mang đầy hận ý.

Mạc Ninh nhìn sắc mặt Giang Minh Dịch khó nhìn, ăn miếng thịt xương Trác Hạo Hi gắp cho, nhíu mày, “Giang tiên sinh, cũng đừng quá ghen tỵ, Hạo hi cũng đã nói, lúc chúng tôi yêu nhau so với anh và Trần tiên sinh muộn hơn hai tháng, coi như lâu ngày sinh tình, cũng là ngài và Trần tiên sinh tình cảm càng thêm nồng nàng thắm thiết.”

Trác Hạo Hi ở trong lòng ngầm thở dài, tình cảm nếu như có thể dùng thời gian so sánh, vậy cậu lúc trước cũng sẽ không thua Hàn Lâm. Ngoại trừ lâu ngày sinh tình ra, còn có thất niên chi ngứa (*).

(*) Thất niên chi ngứa: chỉ những đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

Giang Minh Dịch nhìn Mạc Ninh Viễn nói: “Cậu tốt, cậu tốt, cậu tốt lắm!”

Trác Hạo Hi có chút bất an cười cười, hỏi Mạc Ninh Viễn: “Ninh Viễn, anh còn tốt đó chứ? Không có khó chịu a “

Mạc Ninh Viễn đối Trác Hạo Hi an ủi cười một tiếng, “Anh rất khỏe.”

Trác Hạo Hi quay đầu, nói với Giang Minh Dịch: “Giang tiên sinh, anh đoán đúng lắm, Ninh Viễn anh ấy hiện tại rất khỏe.”

Giang Minh Dịch vô cùng tức giận, vẻ mặt tràn đầy hung ác nham hiểm, Trác Hạo Hi có chút bất an cười, trong lòng nhịn không được bồn chồn.

Mạc Ninh Viễn ngẩng đầu, nhìn mặt Giang Minh Dịch đã xanh xám, “Giang tiên sinh, không phải anh dẫn Trần tiên sinh đi ăn cơm sao? Nếu để Trần tiên sinh đói bụng, trong lòng anh làm sao an tâm đây.”

Trần Kỳ nhìn tình hình đôi bên giương cung bạt kiếm, ngẩng đầu nhìn Giang Minh Dịch, hèn nhát mà nói: “Em không sao, khi nào ăn cũng được.”

“Trần tiên sinh thật sự là khéo hiểu lòng người a! Khó trách Giang tiên sinh thích cậu đến vậy.” Trác Hạo Hi tán thưởng mà nhìn Trần Kỳ, Trần Kỳ lập tức đỏ mặt cúi đầu xuống.

Trác Hạo Hi nhìn bộ dáng Trần Kỳ, nhịn không được cảm xúc chập trùng.

Đứa trẻ khiến người khác thương yêu này, kỳ thật cũng là một bụng dạ nham hiểm, cậu nhớ lúc trước khi Mạc Ninh Viễn chết rồi, Giang Minh Dịch liền bất hòa với Trần Kỳ, sau đó hắn tìm người giống với Mạc Ninh Viễn mà yêu thương sủng nịch, rút cuộc người kia sau khi bị thất sủng, liền bị cái tên Trần Kỳ này hãm hại hủy hoại khuôn mặt.

Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo bằng đấu, cho nên nói, thời đại này những người tấm lòng thiện lương, thanh khiết đáng yêu như mình đã ít đi.

“Vẫn là mau mau ăn đi, không thôi đói sẽ sinh bệnh, Giang tiên sinh sẽ đau lòng, hắn đau lòng, bác sĩ y tá sẽ phải bận rộn đi theo.” Mạc Ninh Viễn cảm khái nói, Giang Minh Dịch yêu thương Trần Kỳ từng li từng tí, nếu Trần Kỳ xảy ra chuyện gì, một nhóm người sẽ phải xui xẻo đi theo, rồi thân thể yếu mềm của Trần Kỳ sẽ hết lần này tới lần khác mang bệnh.

“Vậy cùng ăn đi.” Giang Minh Dịch thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.