Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 23: Chương 23: Ông trời hợp tác




Trác Hạo Hi dừng lại ở cột thông báo phía trước, ở trên thông báo là ảnh chụp tiệc tối lần này, đủ loại ảnh chụp, cột thông báo được dán màu vàng chói lọi.

Trác Hạo Hi nhìn cột thông báo, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Ảnh chụp cậu cùng Trịnh Hiểu Hiểu, thế mà chiếm phần lớn trang bìa, bốn chữ ông trời tác hợp cho thật lớn, chói mắt làm con mắt trác Hạo thật có chút đau nhức, khóe miệng Trác Hạo Hi bất đắc dĩ lộ ra tia cười khổ, cậu và Trịnh Hiểu Hiểu, tột cùng là gì đây?

Coi như Trịnh Hiểu Hiểu và từ văn bân bất hòa, nhưng cậu cùng Trịnh Hiểu Hiểu cũng là không có quan hệ nào đi.

Trác Hạo Hi quệt miệng, coi như loại người như từ văn bân này vẫn là sớm một chút vứt bỏ càng tốt, mặc dù từ văn bân một tay đàn piano cũng đã đàn, nhưng là người này thật không có trách nhiệm, trong lúc biểu diễn, nói bỏ gánh liền bỏ gánh, để lại một đống rối rắm lớn, một chút trách nhiệm đều không có.

Trác Hạo Hi nhìn ảnh chụp, ánh đèn u ám, thiếu nữ hoàng y nhẹ nhàng trên sân khấu, như một tiên tử đến từ mặt trăng, mà cậu ngồi ở trước dương cầm, một thân lễ phục dạ hội đen nhánh, thế mà... Hình người dáng người.

Trác Hạo Hi sờ lên cằm, kỳ thật, ngoại hình cậu cũng khá được đi, chí ít chính cậu cho là như vậy, còn bên bộ tuyên truyền đưa tin, cũng thừa nhận điểm này.

Ánh mắt ôn hòa, giống như là trải qua tang thương ngàn năm, ánh mắt cậu yên lặng chăm chú, ôn nhu có thể hòa tan hết thảy băng tuyết, ánh mắt chuyên chú, khiến người ta không tự chủ sa vào, dương cầm đỡ trước cậu, không thể nghi ngờ là hoàng tử chói mắt nhất trên sân khấu.

Nếu như không phải cả tràng tiệc tối chỉ có một mình cậu đánh đàn dương cầm, cậu sẽ coi tin này là đưa tin một người khác, thật sự là không đáng tin, hoàng tử! Cậu vẫn cảm thấy cậu đến làm nền cho hoàng tử thì đúng hơn! Thời đại này có thể làm hoàng tử dễ dàng như thế sao?

“Bộ trưởng.” Từ phía sau lưng truyền đến giọng nói, làm Trác Hạo Hi giật mình kêu lên.

Trác Hạo Hi quay đầu, chỉ thấy Từ Trình Trình đứng sau lưng cậu, biểu tình trên mặt dường như không được tự nhiên, Trác Hạo Hi trừng mắt nhìn, “Trình trình, sắc mặt cậu không tốt, là cậu cãi nhau với bạn trai sao? Tôi trở lại giúp cậu nhao nhao cùng hắn.”

Từ Trình Trình nhìn Trác Hạo Hi, cúi đầu lúng túng mà nói: “Tôi còn chưa có bạn trai đâu!”

Trác Hạo Hi bắt lấy cánh tay Từ Trình Trình, chỉ vào một tấm hình nói: “Cậu nhìn tấm ảnh này đi, tôi có phải rất đẹp trai hay không!” Trác Hạo Hi có chút tự luyến mà nói, cũng không biết là vị nào trong bộ tuyên truyền lại khen ngợi miêu tả ánh mắt của cậu, hay là ánh mắt cậu thật sự có mị lực, kỳ thật, cậu chuyên chú chỉ vì muốn phối hợp với vũ đạo của Trịnh Hiểu Hiểu mà thôi.

Mặt Từ Trình Trình liền biến sắc, có chút quái gở nói: “Bộ trưởng, cậu có thấy Trịnh Hiểu Hiểu đặc biệt xinh đẹp hay không a! Xinh đẹp đến nỗi con mắt cậu muốn sáng ngời đến vậy nha.”

Trác Hạo Hi sờ lên cái mũi, lòng đố kỵ của con gái trong truyền thuyết! Là rất đáng sợ, hận không thể bóp méo hết tất cả mọi thứ a, “Cậu ấy là do trang điểm, ăn mặc đẹp, nếu như trình trình mặc như vậy, cũng sẽ rất xinh đẹp, không chừng so với cậu ấy càng xinh đẹp hơn.”

Sắc mặt Từ Trình Trình lập tức khôi phục lại, cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Chỗ nào a! Trịnh Hiểu Hiểu, chính là hoa khôi ban nghệ thuật, tớ chỗ nào so ra mà vượt cậu ấy được.”

“Làm sao lại không thể? Trình trình, cũng rất xinh đẹp, so với cậu ấy càng xinh đẹp hơn nha” Trác Hạo Hi không keo kiệt rót lời đường mật.

“So với ai càng xinh đẹp hơn?” Từ phía sau lưng truyền đến thanh âm, nhẹ nhàng êm tai.

Trác Hạo Hi đột nhiên cảm thấy lông mao dựng đứng, ai da, coi như ra ngoài xui xẻo gặp phải quỷ lặc rồi, Trác Hạo Hi xoay người, Trịnh Hiểu Hiểu một thân váy xếp nếp màu xanh da trời, xinh đẹp đến nổi khiến cho người ta phải ghé mắt, Trác Hạo Hi cảm giác mồ hôi lạnh phía sau lưng ứa ra.

Đôi mắt Từ Trình Trình mở thật to, nhìn chằm chằm Trịnh Hiểu Hiểu.

Trịnh Hiểu Hiểu nở nụ cười xinh đẹp, “Chuyện diễn xuất, rất cảm ơn Trác bộ trưởng, thật không ngờ Trác bộ trưởng lại tài giỏi như vậy, so với từ văn bân, thì từ văn bân giống như ánh sáng của ngọn nến, thì làm sao có thể so với Trác bộ trưởng như ánh sáng chói của mặt trời đây?”

Trác Hạo Hi: “...” Không muốn khen cậu như vậy a! Cậu sẽ đỏ mặt.

Nữ nhân tâm ghi hận, quả nhiên không thể khinh thường, từ văn bân lâm trận đào thoát, Trịnh Hiểu Hiểu tựa hồ hoàn toàn đem người này oán hận, kỳ thật từ văn bân nào có kém cỏi như vậy! Nếu cậu là mặt trời, thì từ văn bân tốt xấu cũng hẳn là khỏa Diêm Vương tinh.

“Tôi không có tốt như vậy.” Trác Hạo Hi cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói.

Trịnh Hiểu Hiểu đối Trác Hạo Hi cười cười, “Trác bộ trưởng quá khiêm tốn.”

“Bộ trưởng, cậu thật sự rất có tài.” Từ Trình Trình phụ họa nói.

Trác Hạo Hi đỏ mặt, hai người đều khen cậu như vậy, cậu thật sự xấu hổ nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.