Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 27: Chương 27: Suy nghĩ sâu xa




Mộc Cẩn Hiền đi vào nhà, mới phát hiện Hàn Kỳ ngồi ở trong phòng tiếp khách chờ hắn. Hắn cùng Hàn Kỳ quen biết hồi tiểu học, hai người vẫn là bạn tốt của nhau.

Mộc Cẩn Hiền đối Hàn Kỳ cười cười, có chút trêu chọc mà nói: “Người bận rộn này, thế nào lại rảnh rỗi tới đây?”

Hàn Kỳ khép lại quyển sách trên tay, nhìn Mộc Cẩn Hiền một chút, thần sắc có chút do dự, Hàn Kỳ thở dài nói: “Cẩn Hiền, vốn là chuyện tình cảm của cậu, tôi không nên nói gì nhiều, chỉ là, gần đây tâm tình Hàn Lâm dường như không tốt, cậu cũng biết tôi chỉ có một đứa em trai, từ nhỏ đã nâng ở trên tay cưng chiều nó như bảo bối.”

Mộc Cẩn Hiền cúi đầu, “Tôi có chiếu cố cậu ấy tốt giống như anh trai.”

Hàn Kỳ có chút bất đắc dĩ cười cười, “Cẩn Hiền, cậu biết, Tiểu Lâm không phải muốn cậu chiếu cố nó giống như anh trai, trước kia cậu vậu mà lại đáp ứng nó, sẽ cùng Trác Hạo Hi phân rõ ranh giới, hảo hảo cùng nó kết giao, chẳng lẽ cũng bởi vì Trác Hạo Hi thức thời buông tay, cậu liền thay đổi chủ ý.”

Mộc Cẩn Hiền nhíu chặt lông mày, “Việc này, tôi tự có chừng mực.”

Hàn Kỳ đứng lên, thở dài, “Cẩn Hiền, tôi chỉ có duy nhất một đứa em trai, tôi không hi vọng cậu có thể thương nó.”

Mộc Cẩn Hiền hai tay che mặt, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hàn Lâm, liền bị Hàn Lâm hấp dẫn, Hàn Lâm ngoại hình trắng nõn xinh đẹp, nhìn tinh tế động lòng người, cười lên lại xinh đẹp như búp bê.

Hắn cho rằng đây chính là chính mình muốn người, y ngọt ngào động lòng người như vậy, nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Trác Hạo Hi theo đuổi hắn vài chục năm, khi còn bé vây bên người hắn, vẫn luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, hết thảy đều muốn làm hắn vui lòng, thế nhưng hắn chưa từng động tâm với Trác Hạo Hi, hắn thậm chí có chút chán ghét Trác Hạo Hi, hắn chán ghét đứa con trai giống cái đuôi ở sau lưng mình, vẻ mặt lấy lòng của Trác Hạo Hi, làm hắn cảm thấy phiền chán vô cùng. Hắn xem thường Trác Hạo Hi, cảm thấy cậu không có gì ngoài đầu óc ngu xuẩn.

Lúc đầu gặp được Hàn Lâm, hắn bắt đầu kế hoạch cùng Trác Hạo Hi phân rõ ranh giới, sau đó cùng Hàn Lâm hảo hảo nói một tràng yêu đương, lúc đầu toàn bộ từng bước được tiến hành, thế nhưng Trác Hạo Hi lại nói muốn chia tay, làm kế hoạch của hắn rối loạn hết thảy.

Hắn xưa nay không biết, cái người luôn luôn yếu đuối kia, lại có thể kiên quyết cùng hắn chia tay như vậy, nghĩa vô phản cố (*).

(*) Nghĩa vô phản cố: làm việc không chùn bước.

Hắn ban đầu còn tưởng rằng chỉ cần hắn ra vẻ mềm nhẹ, người kia sẽ ngoan ngoãn trở lại, chỉ cần hắn ngoắc ngoắc tay, người kia lại sẽ cao hứng bừng bừng chạy vào lồng ngực của hắn, nếu là như vậy, hắn sẽ nói với người kia rằng cậu đùa trò hề dục cầm cố túng(*), thật rất nhàm chán, nhưng bây giờ người nhàm chán lại biến thành hắn.

(*) Dục cầm cố túng: có thể hiểu như lạt mềm buột chặt

Bóng đêm tịch mịch, trăng sáng giữa trời, Mộc Cẩn Hiền khoanh tay, đứng yên trong căn phòng lớn, đột nhiên hơi nhớ nhung người luôn ở sau lưng mình, có chút ngượng ngùng, có chút khẩn trương kêu Cẩn Hiền ca ca.

Mộc Cẩn Hiền lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số của Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi đánh đàn dương cầm đang đến một nửa thì chuông điện thoại di động vang lên, Trác Hạo Hi đánh xong một khúc, mới ngừng lại.

“Hạo Hi, cậu đang ở đâu?” Mộc Cẩn Hiền có chút tức giận mà hỏi thăm, Trác Hạo Hi thế mà đến bây giờ mới nghe điện thoại của hắn.

“Tôi đang ở phòng đàn.” Trác Hạo Hi theo bản năng trả lời.

“Một mình sao?” Mộc Cẩn Hiền có chút đề phòng hỏi.

“Không phải.” Trác Hạo Hi trả lời ngắn gọn. Đầu điện thoại kia trầm mặc một hồi, cuối cùng tự ngắt cuộc gọi.

Trịnh Hiểu Hiểu dừng lại, nhìn Trác Hạo Hi.

Thấy Trác Hạo Hi cúp điện thoại, mở miệng hỏi: “Là ai gọi đến vậy?”

Trác Hạo Hi nắm chặt điện thoại, “Người lạ.”

Trịnh Hiểu Hiểu nhàn nhạt cười cười, cũng biết Trác Hạo Hi không phải là đang nói thật. “Hạo Hi, cậu thật lợi hại, tôi vẫn muốn tìm người phối một đoạn nhạc cho vũ đạo của tôi, nhưng luôn thấy không hài lòng, rốt cuộc, cậu chỉ nhìn tôi nhảy một lần, liền có thể phổ ra bài hát thích hợp như thế.”

Ngón tay Trác Hạo Hi thuận phím đàn xẹt qua, “Không có gì, là do cậu múa rất tốt, khiến người ta nhịn không được ý như suối tuôn mà thôi.”

Trịnh Hiểu Hiểu ưu nhã cười cười, “Tôi nhảy lại một lần, cậu xem một chút có muốn đổi gì hay không.”

“Được.” Trác Hạo Hi đáp.

Thời điểm Mộc Cẩn Hiền đến, Trác Hạo Hi cùng Trịnh Hiểu Hiểu vừa vặn đang từ bên trong phòng đàn đi ra, vai sóng vai đi cùng nhau, thời tiết có chút lạnh, Trác Hạo Hi cởi áo khoác ra, khoác lên người Trịnh Hiểu Hiểu.

Trịnh Hiểu Hiểu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người trước mặt, gọi một tiếng “Hội trưởng.”

Trác Hạo Hi thuận theo ánh mắt Trịnh Hiểu Hiểu nhìn lại, Mộc Cẩn Hiền dừng lại trước mặt hai người, sắc mặt có chút khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.