Tiệc sinh nhật của Trác Vân Tường rất long trọng, Trác gia ở trên thị trường không tính là có thể độc quyền một vùng, nhưng cũng có thể chiếm giữ một vị trí, bởi vậy, danh lưu thương giới tới không ít, kể cả không ít con cháu thế gia cũng xuất hiện ở nơi này.
Trác Phi Dương mặc một bộ lễ phục màu đỏ, tóc dài xõa vai, nhìn qua xinh đẹp động lòng người, Trác Hạo Hi một thân âu phục vừa vặn, đi cùng Trác Phi Dương nhìn qua cũng thật xứng đôi.
Trác Phi Dương ở bên người Trác Hạo Hi, kéo cánh tay Trác Hạo Hi, có chút bất mãn mà nói: “Hạo Hi! Anh Vân Tường thật đáng ghét, vậy mà cũng mời Mộc Cẩn Hiền ngu ngốc tới, bất quá em yên tâm, nếu như chút nữa hắn dám tìm em gây phiền toái, chị sẽ đuổi hắn đi.”
Trác Hạo Hi bất đắc dĩ cười cười, “Chị, là em bỏ rơi hắn nha, không cần thiết coi hắn là kẻ thù như vậy, tính ra hắn mới là người coi chúng ta là thành kẻ thù mới đúng.”
Trác Phi Dương đập tay Trác Hạo Hi, sợ hãi thán phục mà nói: “Hạo Hi, em không nói, chị của em suýt chút nữa cũng quên là em vứt bỏ Mộc Cẩn Hiền a.”
Trác Hạo Hi bất đắc dĩ nhìn Trác Phi Dương, có chút ủy khuất mà nói: “Chị, em trai chị khó được lúc làm chuyện náo nhiệt như thế, chị thế mà cũng quên hết.”
Trác Phi Dương có chút ngượng ngùng nhìn Trác Hạo Hi, “Hạo Hi! Cái này cũng không thể trách chị nha! Ai bảo em nhìn thấy Mộc Cẩn Hiền, là giống như chuột thấy mèo vậy, em có bao giờ thấy con mèo nào dám chê chuột không?”
Trác Hạo Hi: “...”
“Chị Phi Dương, mọi người đã tới.” Mộc Cẩn Hiền một thân âu phục ngắn gọn, mặc lên người lộ ra một cỗ nhã nhặn, Hàn Lâm đi theo bên người Mộc Cẩn Hiền, hai mắt thật to, đảo quanh trên người Trác Hạo Hi.
“Đúng vậy!” Trác Phi Dương nhẹ gật đầu, ánh mắt dời về phía người bên cạnh Mộc Cẩn Hiền, “Vị này là?”
Mộc Cẩn Hiền thức thời giới thiệu nói: “Hàn Lâm, bạn của em.”
Trác Phi Dương như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Hóa ra là bạn!”
Mộc Cẩn Hiền nhìn vẻ mặt Trác Phi Dương, giải thích nói: “Chị Phi Dương không nên hiểu lầm, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Trác Hạo Hi nhíu mày, Mộc Cẩn Hiền người này không tim không phổi, thương hại trái tim pha lê của Hàn thiếu gia! Trác Hạo Hi nhìn Hàn Lâm cắn chặt môi, một bộ ủy khuất không chỗ tố, chợt cảm thấy thật đáng thương.
Trác Vân Tường hùng hùng hổ hổ đi đi qua, một chưởng vỗ trên vai Trác Hạo Hi trên, “Hạo Hi, em đã đến, anh chờ em rất lâu.”
Trác Hạo Hi nhíu mày thật chặt, “Anh Vân Tường, anh đừng luôn đập vai em như vậy, em bị anh đập muốn lùn xuống luôn rồi.”
Trác Vân Tường ngượng ngùng thu tay lại, “Hết cách rồi, anh vừa thấy được em tâm tình liền kích động, không quản được mình nha!”
Trác Hạo Hi móc ra một cái hộp đưa cho Trác Vân Tường, “Anh Vân Tường, quà sinh nhật của anh.”
Trác Vân Tường cười rạng rỡ, “Hạo Hi, em tới thì tới, còn tốn kém cái gì?” . Truyện Mạt Thế
“Sinh nhật anh Vân Tường, em chuẩn bị quà tặng là điều nên làm.” Trác Hạo Hi cười nói, trong lòng lại mãnh liệt phẫn nộ, giả vờ giả vịt, là tên hỗn đản nào nói, nếu không chuẩn bị một phần quà đàng hoàng, sẽ tính toán cậu.
“Là gì vậy? Hạo Hi tiên sinh chuẩn bị lễ vật nhất định rất trân quý, có thể để chúng ta nhìn một chút hay không.” Ở một bên trầm mặc không nói Hàn Lâm cuối cùng mở miệng.
Trác Vân Tường do dự một chút, “Như vậy thật không tốt nha.” Trác Vân Tường biết em trai này của mình, không biết vì chuyện gì mà thời gian gần đây rất túng thiếu, bởi vậy đối với món quà của Trác Hạo Hi cũng không ôm nhiều chờ mong.
“Vân Tường tiên sinh làm gì hẹp hòi vậy? Cho chúng ta nhìn cũng không có vấn đề gì, Hạo Hi tiên sinh, cậu nói xem có đúng hay không?” Hàn Lâm đưa ánh mắt chuyển hướng Trác Hạo Hi nói.
Trác Hạo Hi gật gật đầu, “Anh họ, Hàn Lâm tiên sinh đã muốn nhìn, anh cũng không cần giấu.”
Trác Vân Tường cười cười, “Cũng tốt, vậy để anh xem Hạo Hi tặng cho anh cái gì.”
Hộp trang sức tinh xảo được mở ra, một viên khuyên tai xinh đẹp đập vào tầm mắt đám người, Trác Phi Dương hít vào một ngụm khí lạnh, “Thiên Hải Dạ Chi Tâm.” Ánh mắt Trác Phi Dương kinh ngạc nhìn Trác Hạo Hi, thật đúng là không lường được.
Trác Vân Tường khép lại hộp trang sức, “Hạo Hi, thật sự là một món quà quý giá.”
Trác Hạo Hi cho Trác Vân Tường một cái ôm, “Anh Vân Tường là người em quý trọng nhất, em đương nhiên là muốn đem vật quý giá nhất tặng cho anh họ rồi.”
Mộc Cẩn Hiền sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.