Trác Hạo Hi mở mắt ra, mơ màng nhìn căn phòng, sao lại trở về phòng của mình? Rõ ràng cậu đến lễ kết hôn của Mộc Cẩn Hiền trên du thuyền, lại bị người khác đẩy xuống biển, nếu cậu có được người khác cứu, cũng không thể xuất hiện ở trong phòng của mình như vậy được!
Trác Hạo Hi nhìn xung quanh phòng, nháy mắt mờ mịt. Phòng của cậu lúc nào lại biến thành thế này? Trác Hạo Hi nhìn lịch để trên bàn, lập tức hoảng hốt, đừng nói là cậu trọng sinh đó nha.
“Tiểu Hi xuống ăn cơm.” Thanh âm quen thuộc truyền đến, Trác Hạo Hi mang theo hoài nghi đi xuống lầu, Trác Phi Dương nhìn bộ dạng Trác Hạo Hi mặt mơ mơ màng màng, cười cười, “Em trai, ngủ không được ngon giấc sao? Hình như mắt cũng mở không nổi luôn rồi?”
“Chị, anh rể đâu?” Trác Hạo Hi thăm dò mà hỏi.
Trác Phi Dương phun Trác Hạo Hi một cái, nâng tay lên chỉ vào Trác Hạo Hi oán giận nói: “Em nói bậy bạ gì đó? Chị của em vẫn là đứa con gái chưa có chồng, anh rể ở đâu ra hả?”
Trác Hạo Hi lau mặt, lấy lòng nói: “Chị gái em trời sinh quyến rũ, tuyệt đỉnh thông minh, người theo đuổi chị toàn muốn đạp phá tung cửa, nên em nghĩ chẳng mấy chốc em cũng sẽ có anh rễ.”
Trác Phi Dương che miệng, mặt mày khom khom, “Em đó, thật biết nói ngọt, bất quá chuyện này không thể nóng nảy.”
“Chị, hôm nay ngày mấy?” Trác Hạo Hi hỏi.
Trác Phi Dương thờ ơ nói: “Ngày 18!”
“Ngày mấy tháng mấy?” Trác Hạo Hi thuận theo Trác Phi Dương tiếp tục hỏi.
Trác Phi Dương quỷ dị nhìn Trác Hạo Hi, vươn tay sờ trán của em mình, “Hạo Hi, có phải em bị bệnh không? Sao cứ nói chuyện như mê sảng vậy.”
“Chị!” Trác Hạo Hi oán hận kêu một tiếng.
“Được rồi, hôm nay là ngày 18 tháng 10 năm 2007, Hạo Hi à, cho dù em có mong chờ thế vận hội Olympic muốn chết, thì thời gian cũng không thể lập tức nhảy đến năm 2008 đâu.”
Trác Hạo Hi cúi đầu, quả nhiên là cậu đã trọng sinh rồi, với lại nếu như cậu nhớ không lầm thì hình như hôm nay là ngày người kia nói chia tay với cậu, ở kiếp trước, cậu nước mắt chảy giàn giụa, không tiếc lấy cái chết ra ép buộc, chỉ mong cuối cùng người kia hồi tâm chuyển ý, nhưng cũng chỉ là ngoài mặt hồi tâm chuyển ý.
Ông trời để cậu trọng sinh đến ngày hôm nay, chẳng lẽ vì muốn cho cậu thêm một cơ hội để cậu có thể vứt bỏ người kia trước?
“Chị, em muốn chuyển khoa.” Trác Hạo Hi mong đợi nhìn chằm chằm Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương cổ quái nhìn Trác Hạo Hi, “Hạo Hi, không phải em sống chết muốn vào khoa tài chính sao?
Trác Hạo Hi ngượng ngùng sờ lên ót, đầu của cậu không dễ xài, điểm số vốn là không đủ đến khoa tài chính. Nhưng cậu vốn là sinh viên có năng khiếu về nghệ thuật, nếu như cậu muốn vào lại khoa âm nhạc là dễ như trở bàn tay.
Sở dĩ cậu từ bỏ khoa âm nhạc, lựa chọn khoa tài chính, hiển nhiên vẫn là vì người kia, muốn được cùng người kia sớm chiều có nhau. Nhưng rồi cái gì cũng có giới hạn của nó, vì mỗi ngày gặp mặt nhau như thế, nên cuối cùng lại khiến người ta sinh ra chán ghét, cái gọi là thất niên chi dương (*) này, cũng không phải là không đúng.
(*) Thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
“Chị, không phải người của khoa tài chính đều quá thông minh sao? Em trai chị ở đó rất không hợp, cảm thấy đầu óc cứ ngây ngốc. Cho nên, nếu còn tiếp tục thêm một thời gian nữa thì.... Chị, lòng em chắc sẽ bị tổn thương chết mất.” Trác Hạo Hi nháy mắt điềm đạm đáng yêu nói.
Trác Phi Dương chống đũa, đập bàn, “Hạo Hi, em chịu rời khỏi Mộc Cẩn Hiền?.”
Trác Hạo Hi gật gật đầu, “Chị, hôm qua em nằm mơ, rốt cục cũng được tỉnh ngộ!”
Trác Phi Dương bật cười, “Tỉnh ngộ? Em tỉnh ngộ được gì?”
Trác Hạo Hi nghiêm túc nhìn Trác Phi Dương, trịnh trọng nói: “Em tỉnh ngộ, dưa hái xanh không ngọt!”