Thời điểm Mộc Cẩn Hiền cảm thấy đầu lưỡi sắp gặp nguy hiểm co lại rất nhanh, nhưng nhanh cũng không nhanh hơn tốc độ lúc hai hàng răng trên dưới Trác Hạo Hi khép lại, bởi vậy Mộc Cẩn Hiền bị cắn.
Mộc Cẩn Hiền che lấy miệng của mình, thần sắc có chút dữ tợn nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi vô tội nhìn Mộc Cẩn Hiền, vẻ mặt muốn bao nhiêu thuần khiết, liền có bấy nhiêu thuần khiết.
“Cậu... Dám... Cắn... Tôi?” Mộc Cẩn Hiền có chút tức giận thở hổn hển mà nói, bởi vì đầu lưỡi bị thương, Mộc Cẩn Hiền nói chuyện có chút vụn vặt. Mộc Cẩn Hiền tràn đầy phẫn hận nhìn Trác Hạo Hi, đáng chết, người này lại dám cắn hắn?
Trác Hạo Hi có chút xấu hổ cười cười, cắn cũng đã cắn, cậu còn cách khác sao? Cậu cũng không thể đem lưỡi của mình đưa đến miệng Mộc Cẩn Hiền để hắn cắn lại được. Cậu chưa ngu xuẩn đến mức đem lưỡi đưa đến chỗ nguy hiểm như vậy.
Trác Hạo Hi xoa xoa tay, vô cùng ngượng ngùng nhìn Mộc Cẩn Hiền, có chút áy náy mà nói: “Kỳ thật tôi không phải cố ý, hơn nữa là do tự anh đưa tới cửa.” Ngu sao mà không cắn?
Mộc Cẩn Hiền cau mày thật chặt, cười lạnh nhìn Trác Hạo Hi. Mình đưa tới cửa? Mộc Cẩn Hiền bị câu nói kia chọc tức cười, thì ra hắn bị cắn như vậy là đáng đời!
Trác Hạo Hi bị ánh mắt Mộc Cẩn Hiền nhìn đến toàn thân run rẩy, bên trong miệng còn có máu trên đầu lưỡi Mộc Cẩn Hiền để lại, trong lúc nhất thời Trác Hạo Hi cũng không biết là nên nuốt xuống hay là phun ra.
Nếu như phun ra, Mộc Cẩn Hiền nhất định sẽ nổi giận với cậu, nói không chừng sẽ trực tiếp vung nắm đấm với cậu, nhưng nếu không phun, lỡ như máu trong người cẩn hiền có virus thì làm sao bây giờ? Cậu trước đây không cảm thấy, hiện tại xem xét, đã cảm thấy Mộc Cẩn Hiền người này một bộ rất có bệnh.
Bình thường nghe người ta nói cắn lưỡi tự vận, Mộc Cẩn Hiền sẽ không phải bị cậu khẽ cắn rồi chết đi, trên TV thật nhiều người đều chết như thế, còn chết vô cùng dứt khoát.
Trác Hạo Hi đối mặt Mộc Cẩn Hiền đánh giá, rất tốt, vẫn còn cười ra tiếng, hẳn là còn chưa chết, hơn nữa Mộc Cẩn Hiền tai họa này, nếu như chết dễ dàng như vậy, cũng không phải tai họa đi, Trác Hạo Hi lập tức yên tâm.
Mộc Cẩn Hiền nhìn mặt mũi Trác Hạo Hi tràn đầy không quan tâm, lập tức lên cơn giận dữ, “Hạo Hi, cậu đang suy nghĩ gì đấy?”
Trác Hạo Hi lắc đầu, “Không có!” Nếu như cậu nói với Mộc Cẩn Hiền, cậu đang nghĩ Mộc Cẩn Hiền có thể giống những thiếu nữ trong sạch, cắn lưỡi tự vận chết đi không, Mộc Cẩn Hiền có thể sẽ xông lại bóp chết cậu nha!
Mộc Cẩn Hiền đối Trác Hạo Hi cười cười, có chút khinh miệt nói: “Hạo Hi, cậu không thích hợp nói dối, lúc cậu nói dối, sẽ không ngừng nháy mắt.”
Trác Hạo Hi mở to hai mắt nhìn thẳng vào Mộc Cẩn Hiền, “Không có nha! Tôi vẫn luôn thích nháy mắt, anh cũng biết đấy, nơi này gió thổi lớn như thế, nên mắt tôi có lẽ bị côn trùng bay vào.”
Mộc Cẩn Hiền híp mắt, khóe miệng trào phúng dâng lên, “Đừng nói láo với tôi, cậu không lừa được tôi, Hạo Hi, nếu như mắt cậu bị côn trùng bay vào, vậy bây giờ mắt cậu trợn lớn như thế nhằm tố cáo cái gì?”
Trác Hạo Hi rũ xuống cánh tay, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt Mộc Cẩn Hiền, ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, “Láo cái nồn, nhìn ra rồi thì sao? Tôi muốn lừa anh thì lừa anh, anh cho rằng anh là ai vậy! Anh là cha tôi chắc? Anh chẳng là cái thá gì mà tôi không dám lừa anh, tôi lừa anh, là cho anh mặt mũi, còn không biết tốt xấu.”
Trác Hạo Hi chống nạnh, “Nói cho anh biết, bị cắn đó là do anh tự tìm đến, anh trách ai! Trách tôi sao? Anh cho rằng anh là con gái có miệng anh đào nhỏ nhắn, khiến người ta thương hương tiếc ngọc hả? Người anh lớn như vậy, da dày thịt béo, bị cắn mấy lần cũng có chẳng có gì, dù sao cắn cũng không chết, anh còn không có đánh răng, anh cho rằng miệng của anh rất thơm sao.”
Trác Hạo Hi hít một hơi thật sâu, thà chết chứ không chịu khuất phục mà nhìn Mộc Cẩn Hiền.
Mộc Cẩn Hiền một phát đem Trác Hạo Hi đẩy lên trên cây, sắc mặt dữ tợn vô cùng nói: “Trác Hạo Hi, cậu có gan!”
Trác Hạo Hi hai mắt lưng tròng, lực tay Mộc Cẩn Hiền cũng không phải bình thường, cậu bị đẩy như thế, ngày mai tỉnh lại, có thể sẽ thấy được một mảnh máu ứ đọng trên lưng, Trác Hạo Hi hít mũi một cái, ngẫm lại đều cảm thấy mình thật đáng thương.
Mộc Cẩn Hiền nhìn bộ dáng Trác Hạo Hi nước mắt rưng rưng, lửa giận trong lòng giảm xuống tới mấy phần, mặt lạnh hỏi: “Biết sai rồi?”
Trác Hạo Hi gật đầu, “Biết, biết.” Có chút không giống đàn ông, nhưng từ đó cậu cũng biết rằng đàn ông so với phụ nữ thì càng không thể đắc tội.
“Biết thì tốt.” Mộc Cẩn Hiền buông lỏng cổ tay bị bóp của Trác Hạo Hi.