Cô khiếp sợ thật lâu, từ đầu đến cuối không thể
tưởng tượng nổi thực sự có nghề thợ săn này. Cô vẫn được nghe liên tục từ miệng
người bạn tốt Kỷ Trình Trình nhưng vốn không tin là thật. Nếu không phải tận
mắt chứng kiến thì cô đến bây giờ vẫn không tin thợ săn thực sự tồn tại.
“Anh thật sự là thợ săn sao? Chính là người nhận
tiền của người ta rồi giúp họ bắt người, có phải không?” Tâm Nhu đi theo sau
hắn truy hỏi.
“Không khác biệt lắm.” Đinh Vũ đi tới tủ quần áo,
vừa lấy trang phục nam vừa trả lời câu hỏi của cô.
“Không khác biệt lắm là ý gì? Tức là không phải à?”
Đinh Vũ liếc mắt nhìn cô, trầm ngâm trong chốc lát
mới dời ánh mắt đi, tiến về phía cô giải thích:
“Chính xác là, căn cứ theo yêu cầu của khách hàng mà
quyết định phương thức đi săn, nếu bọn họ muốn bắt người thì bắt, còn nếu họ
muốn dạy dỗ đối phương thì chúng ta giao người đó cho họ dạy dỗ.”
“À!” Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Khách hàng gọi món
còn anh phụ trách dọn bàn.”
“Đúng vậy!”
Tâm Nhu ngừng tấm tắc rồi quay sang tự lẩm bẩm một
mình. Hóa ra thực sự có thợ săn, ngay cả việc này cũng có thể đem ra mua bán,
thế gian thực sự không thiếu điều lạ!
“Phiền em!” Đinh Vũ yêu cầu cô xoay người lại để hắn
thay quần áo.
Tâm Nhu nghe lời, đưa lưng về phía hắn, tiếp tục nói
ra phán đoán của mình:
“Cho nên anh muốn bắt Mai Côi Chi Lang không phải vì
muốn nộp cho cảnh sát mà là có người trả tiền muốn anh bắt chúng?”
“Đúng.”
“Khó trách anh muốn giả nữ, vì hình dạng này mới có
thể dẫn dụ được Mai Côi Chi Lang. Đúng là biện pháp thông minh!”
Đinh Vũ không nén nổi buồn cười, cô bé này cứ mở
miệng là nói không ngừng, chẳng những tò mò với thân phận của hắn mà còn bắt
đầu nghiên cứu nghề nghiệp của hắn.
Còn có một vấn đề mà Đường Tâm Nhu nhất định phải
hỏi.
“Làm nghề này một tháng có thể kiếm được bao nhiêu
tiền?”
“Bí mật kinh doanh.”
Cô kháng nghị: “Nói một chút sẽ chết sao? Như vậy
chứng tỏ anh không tin người ta.”
Sau lưng, Đinh Vũ bất đắc dĩ cười khẽ, cuối cùng
cũng quyết định nói cho cô.
“Nếu hoàn thành một giao dịch thì có thể du lịch bốn
phương, một năm không cần làm việc.”
Đường Tâm Nhu nghe xong vô cùng kinh ngạc, trái tim
đập thình thịch kích động ~~
Cô vụng trộm liếc mắt, phát hiện hắn đã thay xong
một chiếc quần bò đơn giản kèm áo sơmi mới xoay hẳn người lại. Hắn thoạt nhìn
rất tuấn tú làm cô cảm thấy hứng thú, vụng trộm ngắm nhìn hắn.
Đinh Vũ đem một ít vật tùy thân bỏ vào túi hành lý
to, từ đầu đến cuối Tâm Nhu vẫn luôn đi sau hắn.
Tâm Nhu tò mò kiểm tra thiết bị của hắn, nếu trước
mặt cô hắn tự nhiên sửa soạn đồ tức là hắn không ngại cho cô nhìn, Tâm Nhu lẩm
bẩm hồi lâu rồi tự động cầm một cái bình mở ra xem.
“Đây là cái gì?” Cô hỏi.
“Dầu ngụy trang.”
Cô nghe mà không hiểu, hỏi tiếp: “Dùng để làm gì
vậy?”
Cục cưng tò mò đặt câu hỏi, hắn cũng không để ý mà
trả lời tất cả.
“Thoa trên mặt, khi nó vừa tiếp xúc với da thì sẽ
đông lại tạo thành da giả, có thể tân trang khuôn mặt.”
Đường Tâm Nhu hiểu ra, gật gật đầu, “Hóa ra anh dùng
cái này để che râu, thảo nào làn da lại mịn màng đến vậy.”
“Anh lừa em thật là thảm!” Những lời này cô chưa nói
ra miệng, mà chỉ đưa mắt lườm hắn một cái.
Đem dầu ngụy trang quẳng ra phía sau, cô cầm lấy hai
cái vòng tròn quen thuộc kia lên, cái này còn mềm mại hơn cả cao su, đeo vào
càng thêm giống phụ nữ.
“Anh nhờ ai làm vậy?’
“Bí mật kinh doanh.”
Tâm Nhu trừng mắt nhìn hắn, giận dỗi buông một câu,
“Keo kiệt.” Gương mặt cô tràn đầy hứng thú, tiếp tục đem túi hành lý của hắn
biến thành món đồ chơi sờ tới sờ lui nghiên cứu.
Cô thật sự là một cô bé đáng yêu, Đinh Vũ không
ngừng cười, say đắm nhìn vẻ mặt xán lạn của cô. Có thể thấy cô không giống các
cô gái chơi búp bê hay chơi trò gia đình khác mà giống như một cậu bé thích bắn
súng, cưỡi ngựa đi đánh giặc.
Chuẩn bị đầy đủ xong, hắn kéo khóa roẹt một cái.
“Anh muốn đi săn Mai Côi Chi Lang?” Cô thoáng cái đã
đoán đúng nhưng lại không nhận được câu trả lời của hắn, giây tiếp theo đã bị
hắn không khách khí ôm vào trong ngực, ngẩng đầu đúng lúc hắn cúi xuống hôn.
Lúc đầu cô từ chối hắn không phải là vì không thích
hắn, chẳng qua bạn cùng phòng đột nhiên từ nữ biến thành nam thì cô cần có chút
thời gian thích ứng.
Ban đầu cô nghĩ Đinh Vũ là nữ nên rất thích hắn,
không ngờ rằng Đinh Vũ lại là nam. Tuy vậy hắn vẫn rất hấp dẫn, đầy ma lực.
Lúc đầu cô còn giãy dụa nhưng cuối cùng cũng để tùy
ý hắn, lưỡi hắn dây dưa mãnh liệt, hai tay không ngừng làm loạn trên người cô.
Không cần nói cũng thấy rõ thân thể đã biểu đạt lòng cô chấp nhận hắn.
Mãi cho đến khi hắn rời cánh môi đi, cô mới có thể
hô hấp, há to miệng thở phì phò, môi bị hắn hôn tới sưng đỏ, không nhịn được
trừng mắt lườm hắn một cái, vẻ mặt hết sức thẹn thùng.
“Miệng bị anh hôn, người bị anh bế, mỗi ngày cùng
anh ngủ chung, cái gì cũng bị anh nhìn hết, vậy anh cũng nên nói cho em biết
tên thật của anh chứ?”
Hắn cười đáp: “Đinh Vũ”
“Anh thật sự tên Đinh Vũ sao?”
“Vũ trong vũ trụ.”
Đường Tâm Nhu gật gù, lặp lại tên của hắn: “Đinh
Vũ.”
Hắn trêu chọc cô, ranh ma đề nghị: “Em vẫn có thể
tiếp tục thân mật gọi anh là Vũ”
Tâm Nhu không phục lấy tay đánh hắn, hai má cô đỏ
bừng khiến hắn cười to, đem tay cô đặt trong lòng bàn tay to lớn của hắn dặn
dò: “Anh sẽ sớm trở lại, chờ anh!”
Cô không đồng ý: “Em cũng muốn đi.”
“Cái gì?”
“Anh muốn đi bắt Mai Côi Chi Lang, em cũng muốn gia
nhập, tiền thù lao chia ba nhé!” Cô toét miệng cười, nếu đã biết thân phận của
hắn lại còn có cơ hội kiếm tiền như vậy, cô đương nhiên muốn bám hắn thật lâu.
“Em…”
“Giá cả có thể thương lượng nhưng không thể từ chối.
Mặc kệ anh, em nhất định phải tham gia vụ này. Anh nói Mai Côi Chi Lang muốn
tìm em báo thù đúng không? Ngồi chờ chết không bằng chủ động tấn công, em không
muốn làm con mồi, em muốn làm thợ săn.”
Ánh mắt Đinh Vũ sáng ngời nhìn gương mặt hâm mộ của
cô.
“Em muốn làm thợ săn?”
“Đúng!” Câu trả lời của cô vô cùng rõ ràng.
Đinh Vũ hiểu rằng Tâm Nhu tuyệt đối đủ tư cách, công
phu của cô rất tốt, lá gan cũng đủ lớn, sau một thời gian huấn luyện nhất định
sẽ trở thành một thợ săn xuất sắc.
“Chẳng phải em có hẹn cùng tên họ Thi sao?”
Đúng rồi! Hắn không đề cập tới thì cô cũng quên mất.
“Gọi điện nói hủy hẹn là được.”
“Em không muốn trở thành nhà thiết kế thời trang nữa
à?”
Cô lắc đầu, không nén được hưng phấn đáp: “So ra thì
ngành thợ săn này thú vị hơn nhiều, chẳng những có thể hoạt động gân cốt mà lại
không cần suốt ngày ngồi lì trên bàn vẽ bản thiết kế đau hết cả thắt lưng. Hơn
nữa em thiết kế nhiều như vậy nhưng đều bị trả về, em vẫn thường hoài nghi liệu
có phải mình không có tài trong lĩnh vực này hay không. Chi bằng bồi dưỡng
thành thợ săn có lẽ thích hợp hơn!” Ha ha, quan trọng là có nhiều tiền, chỉ cần
điểm này thôi cũng đủ để cô lập tức xếp bút nghiên theo việc binh đao rồi.
Đinh Vũ suy nghĩ thấy việc cô làm thợ săn là hoàn
toàn có thể thực hiện, cẩn thận hỏi: “Em thật sự muốn trở thành thợ săn?”
“Đúng.” Cô ra sức gật đầu, thái độ cực kỳ kiên định,
chưa bao giờ có việc gì làm cô thích thú đến vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua
cơ hội tốt này.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của cô, khóe miệng khôi ngô
của Đinh Vũ cong lên một độ cong thật đẹp.
“Được rồi.”
“Anh đồng ý à?” Cô không kìm được hưng phấn nói
“Đừng nóng vội, không phải muốn làm thợ săn là được
luôn đâu, còn phải thông qua kì sát hạch của tổ chức nữa.”
“Sát hạch cái gì?”
“Xem biểu hiện, phản ứng cùng năng lực của em, phải
trải qua một thời gian quan sát mới được.”
Tâm Nhu chu cái miệng nhỏ nhắn lên, kêu khổ: “Thợ
săn mà cũng có thử việc sao? Sẽ không phải là ba tháng đấy chứ?”
“Em cho rằng làm thợ săn dễ như vậy à? Thiên hạ đâu
có bữa cơm nào không phải trả tiền, nếu muốn trở thành thợ săn thì phải cố
gắng, hiểu chưa?”
Tâm Nhu gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
“Nào, còn không nhanh thay quần áo, chuẩn bị đồ đạc
trong ba ngày, theo anh đi bắt chúng.” Hắn ra lệnh, hai tay khoanh trước ngực
bày ra tư thế sư phụ.
“Được. Anh chờ em, rất nhanh thôi, nhớ chờ em nhé!”
Nói xong bóng dáng xinh đẹp lập tức trở về phòng, vội vàng đóng gói hành lý.
Ba tháng sau, vào một ngày nào đó.
Tâm Nhu đang chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn trong
phòng bếp thì tiếng chuông cửa vang lên, cô nhìn bếp áng chừng thời gian vừa
vặn, chuyển từ lửa to sang lửa nhỏ, rồi vội vàng đi về phía cửa lớn.
Mở cửa ra, khuôn mặt tươi cười của cô nghênh đón
người ngoài cửa, nhiệt tình ôm Đinh Vũ một cái.
“Anh đến rất đúng giờ!”
Ôm cô bé đáng yêu trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng của
Đinh Vũ đã dần chuyển thành nhu tình. Trên người ôm Tâm Nhu, Đinh Vũ dùng chân
đóng cửa lại, ba ngày không gặp, hai người kích động quấn lấy nhau, ôm
hôn nồng nhiệt.
“Lần này đi Nhật Bản có thu hoạch được gì không?” Cô
hỏi.
“Ăn đồ nướng, ngâm suối nước nóng, còn có mỹ nữ làm
bạn.” Hắn ra vẻ đứng đắn đáp.
Tâm Nhu nện một đấm vào ngực hắn, sẵng giọng: “Em
hỏi anh có tra ra hành tung của Hảo Cấp Hoa Thâu không? Đùa hoài!”
“Đương nhiên tra được, lần ủy thác này ra giá cao
như vậy, đủ mua một căn nhà mới cho chúng ta, anh sao dám làm biếng chứ.”
Vẻ mặt Tâm Nhu hưng phấn: “Khi nào thì chúng ta xuất
phát?”
Hắn điểm nhẹ lên chóp mũi cô, cười nói : “Đừng vội,
trước tiên phải ăn no thì mới có sức đi săn, lần này con mồi tuyệt đối không
thể thoát được, còn nữa…” Hắn lấy trong túi ra một hộp gấm màu tím, “Chúc mừng
em từ hôm nay chính thức trở thành thợ săn, đây là phần thưởng.”
Cô vừa mừng vừa sợ, nhận lấy, mở hộp quà ra. Bên
trong là một sợi dây chuyền thanh lịch rất tinh xảo, mặt dây chuyền là một hình
bầu dục khắc họa vô cùng tinh xảo làm cho cô nhìn chăm chú, không thể rời mắt.
Đinh Vũ đeo cho cô rồi nói: “Đây không phải chiếc
dây chuyền bình thường, bên trong có thiết bị phát tín hiệu khẩn cấp, khi em
gặp nguy hiểm cần người giúp đỡ thì chỉ cần ấn nút bên cạnh, tổ chức sẽ tìm
được tung tích của em. Mỗi thợ săn đều có một cái, phải giữ cẩn thận đừng đánh
mất, biết chưa?”
Cô gật đầu, tròng mắt nhanh như chớp tò mò đánh giá
sản phẩm khoa học kỹ thuật mới nhất này.
Đinh Vũ ôm cô đi vào phòng bếp, mùi gà nướng từ lúc
vào cửa đã ngửi thấy làm hắn không chờ được muốn nhanh chóng cắn một miếng.
“Còn ai đến nữa sao?” Hắn nhíu mày nhìn lượng cơm
cùng lượng đồ ăn cô nấu, bắt đầu sinh ra cảm giác không ổn.
“Anh ba và Trình Trình cũng tới, vì lâu không gặp
nên em mời bọn họ đến ăn cơm, không sao chứ?”
Đinh Vũ lạnh nhạt nói: “Anh ba của em đến thì không
sao, nhưng đừng ăn chân gà của anh là được.”
Tâm Nhu không nén được bật cười: “Yên tâm, lần này
em chuẩn bị rất nhiều chân gà, đủ để anh ăn thoải mái.” Vừa nói xong thì chuông
cửa vang lên lần nữa.
“Có thể là bọn họ đến, để em đi mở cửa.”
Anh ba và Trình Trình cùng nhau đến, Trình Trình là
bạn tốt nhất của Tâm Nhu nên rất thân thiết với người của Đường gia, tiện đường
đi cùng xe anh ba đến.
Trình Trình không thay đổi, vẫn ăn mặc bảo thủ như
cũ, trong tay còn cầm theo quà cho Tâm Nhu.
“Vừa nãy đi đường có mua chút bánh ngọt.”
“Cám ơn cậu!”
Tâm Nhu nhận lấy gói quà, vội vàng bảo họ ngồi
xuống. Cô thấy anh ba gầy đi một ít, từ lúc lừa anh ấy rằng Đinh Vũ đã trở về
nhà cùng bạn trai, không ngờ tình cảm của anh ấy dành cho Đinh Vũ lại sâu nặng
như vậy, mất hồn một thời gian.
Còn bản thân cô sau khi nói bạn trai là Đinh Vũ,
người nhà biết được đều rất vui vẻ, liên tục giục cô đưa bạn trai về cho mọi
người gặp mặt.
Về phần Dịch Phàm thì mãi sau này cô mới biết hóa ra
Dịch Phàm tìm cô không phải muốn nói về trang phục thiết kế mà chỉ muốn lấy cớ
để theo đuổi cô. Aiz, cô quả thực trời sinh không thể trở thành nhà thiết kế,
nếu là trước đây thì nhất định cô sẽ cảm thấy vô cùng khổ sở nhưng hiện tại thì
không như vậy, vì cô đã tìm thấy mục tiêu mới.
Đối với Dịch Phàm, cô chỉ có thể nói xin lỗi. Duyên
phận thực kỳ diệu, nếu có một ngày nó tiến đến mà mình bỏ lỡ thì ngoại trừ nói
lời chúc phúc chỉ có thể cười nhẹ.
Đoàn người ngồi xuống bàn ăn, vui vẻ thưởng thức bữa
cơm trưa, khi ăn anh ba vẫn không nhịn được mà hỏi em gái:
“Đinh Vũ có liên lạc với em không?”
“Anh ấy không phải đang ngồi cạnh em đây sao?”
“Anh nói Đinh Vũ kia chứ không phải Đinh Vũ này.”
Anh ba tức giận nói.
Tâm Nhu thè lưỡi: “Nói giỡn chút thôi mà, em có nhận
được điện thoại của cô ấy.”
“Thật sao?” Vẻ mặt Đường Thu Sinh thoáng chốc tươi
như hoa.
“Cô ấy nói tình cảm với bạn trai rất tốt, tính định
cư luôn ở đó, không trở về Đài Loan nữa. Cho nên anh ba đừng nghĩ đến cô ấy
nữa.”
Tâm Nhu cố ý chặt đứt tia hy vọng cuối cùng của anh
ba, để anh ấy đừng suôt ngày mở miệng ra là Đinh Vũ, làm Đinh Vũ khó chịu.
Bộ dáng đàn ông của Đinh Vũ khác xa với dáng vẻ khi
giả nữ, ngay cả Tâm nhu cũng không nhận ra, cho nên cô rất yên tâm giới thiệu
Đinh Vũ với anh Ba và Trình Trình. Vì trùng tên nên lúc đầu bọn họ cảm thấy rất
kinh ngạc, nhưng một thời gian sau cũng thành quen.
Trình Trình tốt bụng an ủi anh ba: “Tâm Nhu nói đúng
đó, anh Ba. Anh đừng buồn nữa, cuộc đời còn dài, anh nhất định sẽ gặp được
người trong long. Nếu không, em giới thiệu cho anh vài người làm ở cục cảnh
sát, không hề thiếu mĩ nhân cao gầy nhé!”
“Cám ơn, khi vết thương còn chưa hồi phục, anh không
muốn quen bạn gái.” Từ chối ý tốt của Trình Trình, hắn chỉ có thể thở dài một
tiếng, bây giờ may ra chỉ có cắn chân gà mới có thể làm tâm trạng của hắn tốt
lên. Đang muốn vươn tay lấy một cái chân gà thì mới sửng sốt phát hiện sáu cái
chân gà giờ chỉ còn lại một nửa, nửa kia nằm hết trong bát Đinh Vũ, hiện giờ
chỉ còn lại xương.
Đường Thu Sinh chau mày: “Người anh em này sức ăn
cũng lớn thật.” Tên này thừa dịp hắn không chú ý ăn luôn một nửa số chân gà mà
hắn thích, chia cho Tâm Nhu và Trình Trình mỗi người một cái thì hắn nhiều lắm
cũng chỉ có thể ăn một cái mà thôi.
“Đâu có.” Đinh Vũ không khách khí cắn một miếng to,
trả thù lần trước.
Mọi người nói nói cười cười làm bữa cơm thêm phần
náo nhiệt, tuy nhiên Tâm Nhu phát hiện Trình Trình khi thì đăm chiêu khi thì
ngẩn người, dường như đang có tâm sự.
“Trình Trình, tập trung ăn cơm đi, cậu đang nghĩ gì
thế?”
Kỷ Trình Trình đẩy mắt kính đáp: “Tớ đang nghĩ xem
vì sao Mai Côi Chi Lang lại mất dạng, không xuất hiện nữa?”
Tâm Nhu và Đinh Vũ ăn ý trao đổi ánh mắt, bình thản
trả lời: “Có thể chúng đã trốn ra nước ngoài, cảnh sát điều tra gắt gao
như vậy, chúng làm sao có cơ hội gây án chứ.”
Trình Trình không nghĩ như vậy: “Tớ cho rằng hai tên
còn lại nhất định là bị thợ săn tóm rồi.”
Tâm Nhu cố ý quở trách: ” Cậu còn nghiên cứu thợ săn
sao, nội dung này không lấy được kinh phí nghiên cứu đâu! Cậu làm ơn đừng lãnh
phí tuổi xuân vào đề tài đó nữa.”
“Không, tớ tin chắc thợ săn có tồn tại.” Trình Trình
cực kỳ cương quyết cho dù người bạn tốt không tin tưởng cô.
“Được, được, được, cho dù thợ săn thực sự tồn tại
thì cậu định làm gì?”
“Đương nhiên là tra ra thân phận bọn họ, vì có một
số vụ án chưa giải quyết được mà nguyên nhân chính là do bọn họ. Nếu tớ tra ra
manh mối nhất định sẽ bắt sạch họ.”
Tâm Nhu thầm kêu nguy hiểm, thật may mắn mình không
tiết lộ chuyện gì với Trình Trình. Cô mượn một cái cớ, vòng vo một hồi cũng
giục được mọi người mau mau ăn cơm.
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng “tít tít”
khiến mọi người sửng sốt.
“Tiếng gì vậy?” Trình Trình hỏi.
“Không có gì, là tiếng đồng hồ báo thức, để tớ đi
tắt.” Cô đứng lên đi vào phòng, ngoại trừ Đinh Vũ và cô hiểu đó là âm thanh gì
thì những người khác không chút nghi ngờ tiếp tục ăn cơm.
Máy tính trên bàn truyền đến tin tức mật của thợ săn
Ưng, sau khi Tâm Nhu nhập mật mã lập tức hiện lên một khung đối thoại.
“Hoan nghênh em gia nhập
hàng ngũ thợ săn, từ giờ trở đi, em đã là một phần tử của tổ chức, chúng ta cấp
cho em danh hiệu Phượng Hoàng. Đội ngũ thợ săn hợp tác khắng khít, sau này sẽ
cùng em duy trì liên lạc, văn kiện mật gửi kèm sẽ tự động xóa sau 5 phút, có
vấn đề gì không?”
Tâm Nhu nhanh chóng nhập vài chữ:
“Không vấn đề gì, sau này
nhờ anh chỉ bảo giúp, Ưng.”
Nhập xong liền ấn nút gửi, sắp tới sẽ bận rộn đây,
khóe môi xinh đẹp của thợ săn Phượng Hoàng cong lên, nở nụ cười tinh quái.