Chương11
Tựa như một tòa núi tuyết với vẻ ngoài thực yên tĩnh, kỳ thật chỉ cần một chấn động nho nhỏ liền dẫn đến bão tuyết lở. Tin tức hoàng đế đi về cõi tiên truyền ra, sóng ngầm lan tỏa đã lâu cuối cùng biểu hiện ra sóng dữ mạnh mẽ. Lúc này, ngoài cửa Liệt Diễm cung, hơn một trăm lính ngự lâm quân dưới sự chỉ huy của Trầm Ngạn Huy và người cậu Vương Văn Xương đã bao vây toàn cung điện đến nước cũng không chảy thoát.
“Trầm Ngạn Liệt, ngươi đã tới đường cùng, ngoan ngoãn giao ra ngọc tỉ, ta sẽ niệm chút tình cảm mà tha ngươi cái chết!” Trầm Ngạn Huy một bộ dáng thắng chắc hướng bên trong hô lớn.
“Đúng, ngoan ngoãn giao ra ngọc tỉ sẽ để cho ngươi đường sống, nếu không đừng trách ta vô tình!” Vương thừa tướng cùng một đám đại thần phía sau Trầm Ngạn Huy phụ họa nói.
“Khẩu khí thật lớn a!” Trầm Ngạn Liệt thong dong ra khỏi cửa cung, dáng vẻ nhàn nhã phảng phất căn bản như không nhìn thấy trước mắt hàng trăm…. người đều hướng vũ khí về phía hắn. “Ngọc tỉ chỉ có người có được ngôi vị hoàng đế mới có thể cầm, ngươi dựa vào cái gì?”
“Dựa vào ta mới là người được tiên hoàng chấp nhận!” Trầm Ngạn Huy tự hào trả lời.
“Nga, chứng cứ đâu?” Trầm Ngạn Liệt khinh miệt cười hỏi lại, “Ngươi nếu có thể lấy ra chiếu thư, ta nhất định đem ngọc tỉ hai tay dâng lên!”
“Này, chính là ngươi nói!” Trầm Ngạn Huy cười đến giảo hoạt, “Các vị!” Hắn chuyển về phía đằng sau hai bên chúng thần đang giằng co, “Kỳ thật phụ hoàng căn bản không kịp hạ chiếu thư, nhưng phụ hoàng khi còn sống chính miệng đã nói phải phế thái tử lập ta làm hoàng đế, điểm này bộ binh Dương thị lang cùng đại nội tổng quản Vương Hỉ có thể làm chứng!” Một chữ hạ xuống, nhất thời khiến cho xung quanh hỗn loạn, hoan hô, nghi hoặc, hai bên mọi người đủ loại tâm sự.
“Dương đại nhân, liền nhờ ngươi nói rõ đi.” Trầm Ngạn Huy đắc ý nói với người bên cạnh nãy giờ không nói gì Dương thị lang.
Nhưng nửa ngày cũng không thấy hắn có động tĩnh, Trầm Ngạn Huy có chút mất kiên nhẫn thúc giục hắn, “Dương đại nhân?!”
“Ngươi làm trò xong chưa?” Trầm Ngạn Liệt cười nhạo nhìn hắn, “Dương thị lang!” Hắn nhẹ kêu lên.
“Có thần!” Dương thị lang bỗng nhiên vô cùng cung kính hướng về phía Trầm Ngạn Liệt làm lễ, xuyên qua đám người tới trước mặt Trầm Ngạn Liệt. Chỉ thấy hắn xuất ra một cuốn sách lụa màu vàng, chậm rãi quay về phía mọi người lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: trẫm tự biết đại nạn sắp tới, may có thái tử Trầm Ngạn Liệt thông minh sáng suốt, hiền lương nhân nghĩa, tài đức đủ cả. Đặc biệt truyền ngôi vị hoàng đế cho Trầm Ngạn Liệt, chúng thần tận tâm phụ tá, không được trái ngược, khâm thử!” Đọc xong, hắn xoay người cung kính quỳ xuống trước Trầm Ngạn Liệt hai tay dâng chiếu thư, “Chúc mừng ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Bị một màn trước mắt làm ngây người kinh sợ, Trầm Ngạn huy hơn nửa ngày mới lấy lại được suy nghĩ, hắn phẫn hận mắng chửi: “Họ Dương, ngươi cư nhiên lâm trận phản chiến? Chiếu thư kia nhất định là giả!”
“Giả sao? Ngươi dựa vào cái gì nói nó là giả?”
“Ta còn có Vương Hỉ làm chứng!” Trầm Ngạn Huy giãy dụa phút chót.
“Ha hả, Vương công công, đại hoàng tử nói ngươi có thể chứng tỏ, ngươi nói sao?” Trầm Ngạn Liệt cười cười hướng phía Vương Hỉ đang đứng một bên hỏi.
“Tiên hoàng lập chiếu thần cũng ở đó, thần đích xác có thể chứng tỏ. . . . . .” Hắn giương mắt nhìn Trầm Ngạn Huy, sau người chính là khuôn mặt chờ mong câu trả lời của hắn, hiện lên một mạt cười nhạo hắn nhẹ nhàng nói: “Chiếu thư này ngàn thực vạn xác!”
“Ngươi nói dối!” Tình thế biến chuyển làm Trầm Ngạn Huy không kịp suy nghĩ.
“Đại hoàng huynh, chuyện tới nước này ngươi còn cứng rắn cái gì a?” Hắn thương xót nhìn Trầm Ngạn Huy thở hổn hển, “Các vị đại nhân, nếu còn hoài nghi có thể tùy tiện kiểm chứng!”
“Này. . . . .” Tình thế nghịch chuyển làm mọi người đều trở nên do dự.
“Ít cùng hắn nói nhảm! Trước giết hắn nói sau!” Vương Thừa tướng bỗng nhiên hô to. Việc đã đến nước này chỉ có thể toàn lực chống cự.
“Đúng, huynh đệ ai có thể lấy được đầu Trầm Ngạn Liệt, tương lai ta nhất định cho hắn quan to lộc lớn!” Trầm Ngạn Huy cũng quyết định mạnh tay, dù sao hiện tại binh lực hắn vẫn chiếm ưu thế.
“Nỏ mạnh hết đà!” Trầm Ngạn Liệt khinh thường bĩu môi, “Người đâu!” Một tiếng ra lệnh, bỗng nhiên từ bốn phía có rất nhiều ngự lâm quân đột nhiên chuyển đầu thương chĩa về phía Trầm Ngạn Huy, lập tức chế trụ Trầm Ngạn Huy tiến công. Không đến một lát, Trầm Ngạn Huy chỉ còn lại một ít nhân mã hiển nhiên đã lâm vào hạ phong, mà lúc này không ngừng có số lượng lớn ngự lâm quân từ bên ngoài tràn vô. Trong khoảnh khắc, Trầm Ngạn Huy cùng với tất cả người của hắn đều bị bắt.
“Thế nào như thế?!” Không rõ vì sao lượng lớn ngự lâm quân lâm trận phản chiến, Trầm Ngạn Huy chất vấn.
“Ha hả, nhân mã của các ngươi, đã sớm bị Vương Hỉ trộm hoán đổi.” Trầm Ngạn Liệt hảo tâm giải thích.
“Ngươi cư nhiên dám lừa ta!” Không nghĩ đến Vương Hỉ là người của Trầm Ngạn Liệt, Vương thống lĩnh hối hận chính mình lúc đó đem tình hình quân đội cho hắn biết.
“Này chỉ có thể nói các ngươi quá ngu ngốc.” Trầm Ngạn Liệt cười nhạo nhìn về phía Trầm Ngạn Huy trong đám người.
“Hừ, ngươi đừng đắc ý, ta lại không thua!” Trầm Ngạn Huy vẫn chưa chịu thua.
“Nga, nếu ngươi là ám chỉ quân binh của Đoan vương gia ở ngoài cung? Vậy thì ngươi phải thất vọng rồi. . . . .” Trầm Ngạn Liệt dừng lại, hướng ra bên ngoài hô: “Thanh Sương!”
“Có thần!” Một bóng người rất nhanh xuất hiện trước mặt Trầm Ngạn Liệt, cung kính hành lễ. Mọi người nhận ra người này là phó thống lĩnh cấm vệ quân Ngụy Khiếu Thiên. “Khải bẩm hoàng thượng, cấm vệ quân tám mươi vạn người đang ở ngoài cung đợi lệnh, tùy ý nghe hoàng thượng sai phái.”
“Ha hả, ngươi xem?” Trầm Ngạn Liệt cười hỏi
“Các ngươi?!” Cuối cùng biết chính mình tiến vào cái bẫy được người khác an bài tốt lắm, Trầm Ngạn Huy nhất thời choáng váng.
“Vẫn. . . . .”
“Vẫn còn vương bài khác?” Bỗng nhiên từ trong đại điện một thân ảnh chậm rãi đi ra, cắt ngang lời Trầm Ngạn Huy, y khuôn mặt tuấn mỹ vô trù tà khí cười.
“Lạc Phong!” Liễu Ức Vân vừa mới trong hỗn loạn muốn đi tìm Trầm Lạc Phong lại bị túm lấy, nhìn thấy Trầm Lạc Phong bình an vô sự xuất hiện thì hưng phấn kêu lên. Nếu không phải lúc này hắn vẫn bị giữ chặt, hắn nhất định đi lên ôm lấy y.
Mà Trầm Lạc Phong không nhìn về phía Liễu Ức Vân, mà đi thẳng về phía Trầm Ngạn Huy, “Nếu ngươi nghĩ muốn nói, ngươi còn có Đông Thắng quốc làm hậu thuẫn, vậy ngươi liền thật sự đi nhầm bước.”
Một câu nói làm Trầm Ngạn Huy trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn run rẩy nói: “Ngươi. . . . Ngươi thế nào biết. . . . .”
“Bởi vì ta không cẩn thận chặn một phong mật hàm của ngươi gửi Đông Thắng quốc!” Trầm Lạc Phong tay quơ quơ tín hàm, “Giờ ngươi còn gì để nói, ân?”
Hiểu được đại thế đã qua Trầm Ngạn Huy không cam lòng cúi đầu, đột nhiên hắn hướng Liễu Ức Vân hô lớn: “Ngươi, là ngươi lừa ta! Ta là mắt mù mới tin tưởng ngươi!”
Mà Liễu Ức Vân cũng bị một màn trước mắt làm cho hồ đồ, không phải thái tử cậy thế bắt buộc Lạc Phong sao? Nhưng thế nào hiện giờ nhìn xem Lạc Phong hình như vẫn cùng một phe với thái tử a? “Lạc Phong, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Hắn thì thào hỏi.
Trầm Lạc Phong xoay người nhìn về phía hắn, khuôn mặt một biểu tình đau lòng “Ca, ta thế nào cũng không nghĩ đến ngươi cư nhiên cùng một kẻ bại hoại thông đồng với quốc gia đối địch cấu kết cùng một chỗ, mang theo người dùng vũ lực bức ép. Hôm nay nếu không phải thái tử điện hạ sớm có chuẩn bị, không phải các ngươi đã thành công sao? Ngươi làm như thế không sợ có lỗi với triều đình, không sợ bị người đời sau thóa mạ sao?”
“Lạc Phong, ngươi, ngươi nói cái gì?” Hắn đã muốn hồ đồ, hắn như thế nào lại biến thành bạn của kẻ soán quyền đoạt ngôi?
“Ngươi không cần nói, ngươi làm ta thất vọng rồi!” Trầm Lạc Phong ghét bỏ xoay người không nhìn tới hắn, ngược lại cung kính hướng Trầm Ngạn Liệt thi lễ, “Hoàng thượng, thần cầu người nhìn mặt mũi thần cùng phụ vương mà tha cho Liễu Ức Vân một mạng, thần nguyện thay mặt hắn từ quan chịu phạt.”
“Ai. . . . .” Trầm Ngạn Liệt âm thầm thở dài, tiểu tử này diễn kịch thật giỏi, bất quá như vậy thật sự tốt sao? Bất quá chuyện người khác hắn cũng không có biện pháp quản nhiều. “Ái khanh sao lại nói vậy, há trẫm là kẻ không rõ lí lẽ. Trẫm đáp ứng ngươi tha hắn một mạng là được.”
“Tạ ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Trầm Lạc Phong dập đầu tạ ân.
Chúng thần xem đại cục đã định cũng đều quỳ xuống, “Ngô hoàng nhân từ, chúc mừng ngô hoàng kế thừa vương vị, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Nương theo tiếng hô nguyên bản mọi người xung quanh Trầm Ngạn Huy cũng đều buông vũ khí đầu hàng, gia nhập đội ngũ triều hô.
“Chúng khanh bình thân. Truyền trẫm ý chỉ, đại hoàng tử Trầm Ngạn Huy, Nghi quý phi, Vương thừa tướng phụ tử cùng lễ bộ thị lang Liễu Ức Vân, bức cung soán vị, thông đồng với nước địch, tội ác cực lớn, tội này đáng chém. Nhưng niệm tình đại hoàng tử là huynh trưởng, tiên hoàng vừa mất, trẫm thật không đành lòng mất đi thân nhân, đành miễn tội chết biếm thứ dân, đuổi ra khỏi kinh thành trọn đời không được quay về kinh. Liễu Ức Vân, niệm tình là bị lừa lầm đường lạc lối, lại có tiểu vương gia cầu tình, tình cảm huynh đệ khiến trẫm cảm động, tội chết được miễn, biếm thứ dân. Những người khác tội không thể tha, lập tức dẫn ra võ môn chém đầu thị chúng!”
Liễu Ức Vân cảm thấy trước mắt hết thảy bỗng nhiên mơ hồ, ý thức giống như thoát li thân thể, Trầm Ngạn Liệt cũng trở nên thập phần xa xôi, trong não hắn không ngừng hiện ra vô số câu hỏi, đến tột cùng là thế nào, Lạc phong vì sao phải lừa hắn. . . . Cuối cùng trước mắt hắn tối sầm, hôn mê.
Để lại bình luận
Thẻ: Đam mỹ