Cừu Ái Phong Vân

Chương 20: Chương 20




Chương 20

Trầm Lạc Phong nhìn Liễu Ức Vân ngủ say, lộ ra tươi cười mệt mỏi, đi lên trước lặng lẽ mở chăn ra chui vào, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thân hình hắn, cảm giác được xúc cảm quen thuộc, cuối cùng thoải mái thở dài, đến tim đều giống như đập vững vàng hơn. Sau khi quả quyết cự tuyệt Tiên Mộng Liên y mới phát hiện, y như thế nào yêu hắn, cho dù không cần gia đình không cần con nối dòng y cũng không nguyện để hắn lại chịu ủy khuất. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn sau tai Liễu Ức Vân, tựa như thở dài nhẹ nhàng lẩm bẩm, “Ngươi có biết không, ta có bao nhiêu để ý đến ngươi?” Chôn đầu vào giữa cổ hắn, thu lại cánh tay nhẹ nhàng ôm hắn. Lúc này đối lưng Liễu Ức Vân từ từ mở mắt, kỳ thật từ lúc y tiến vào cửa hắn đã tỉnh lại. Y hôm qua đột nhiên thổ lộ làm hắn gần như một đêm không ngủ, mặc dù thanh âm dưới đáy lòng cho biết hắn không thể tin tưởng, nhưng tâm đã bị tàn phá không chịu nổi vẫn như cũ vì y rung động không thôi. Mà vừa mới y hành động nhẹ nhàng phảng phất như bảo hộ một thứ dễ vỡ càng làm hắn cảm thấy mê hoặc, đáng tin tưởng y sao? Nếu này lại bị lừa, chính mình còn có thể chấp nhận sao? Mà nếu quả thật là bị lừa, y còn có thể được cái gì từ hắn đâu? Cảm thụ tiếng tim đập hữu lực truyền từ sau lưng, Liễu Ức Vân cảm thấy trong lòng hắn mặt nước lặng lại nổi lên một tia lăn tăn.

“Vân nhi, ngoan, lại uống một ngụm, còn thừa lại một chút ít, ngươi xem ta chuẩn bị đường nga.” Thanh âm kiên nhẫn phảng phất như hống tiểu hài tử, nếu là người quen thuộc Trầm Lạc Phong nghe được, nhất định kinh ngạc đến cằm không khép lại được. Cho dù là vài ngày nay đã nhìn thấy cảnh này Hắc Ảnh cùng Bạch Vụ đối với Trầm Lạc Phong bưng bát dược cùng khuôn mặt tươi cười sủng nịch cũng không cách nào hoàn toàn thích ứng.

Liễu Ức Vân nhìn canh dược đen thui nồng nặc, bất giác nhíu mày, nhưng dưới sự “Khuyên bảo” của Trầm Lạc Phong, hắn vẫn một khuôn mặt không tình nguyện uống xuống. Ngay lúc vị đắng chưa tan hết trong miệng thì, Trầm Lạc Phong liền áp môi xuống, cái lưỡi tinh xảo tiến nhập vào khoang miệng mang theo hương vị ngọt ngào của hoa quế đường. Tràn ngập vị ngọt của hoa quế đường trong nháy mắt làm phai nhạt đắng ngắt trong miệng, ngọt đến tận tâm.

“Ngô. . . . .” Cảm giác Trầm Lạc Phong không ngừng làm sâu sắc thêm cái hôn, mặc dù tràng cảnh này mỗi ngày đều phát sinh, chính là hắn vẫn không quen y đột nhiên ôn nhu, càng không cách nào giống y đứng một bên như không có chuyện gì, Liễu Ức Vân không khỏi trở nên trốn tránh.

Không để ý tới phản kháng vô lực của hắn, Trầm Lạc Phong vẫn không ngừng liếm loạn trên đôi môi Liễu Ức Vân. Mà lúc này hai người thừa thải cũng thức thời rời khỏi, đi ra lại càng không quên đóng lại hai cánh cửa. Nói giỡn, nếu tiếp tục đứng đó làm hỏng hưng trí của gia, bọn hắn chính là không chịu nổi cơn giận của gia.

“Ân. . . .” Liễu Ức Vân đã bị cái lưỡi tinh xảo của Trầm Lạc Phong làm cho cả người vô lực , chỉ có thể tùy ý y không ngừng đòi lấy. Mà càng làm hắn xấu hổ không chịu nổi chính là *** của hắn cũng tùy theo Trầm Lạc Phong trêu chọc mà không ngừng tăng lên. Chờ Trầm Lạc Phong ý do vị tận mà thả hắn ra, thì hắn đã không biết xấu hổ mà bị *** tác động làm sắc mặt hồng hồng, hai mắt mê li.

“Vân nhi. . . . . .” Trầm Lạc phong thanh âm có chút khàn khàn. Liễu Ức Vân sắc mặt đỏ hồng, đôi môi bé nhỏ mở ra làm Trầm Lạc Phong gần như muốn không giữ nổi chính mình. Nhưng hiện tại thân thể Liễu Ức Vân bất luận thế nào cũng không tiếp thụ được y, y cuối cùng biết cái gì là 『 thiên làm bậy do khả thứ, tự làm bậy không thể sống 』.

Duỗi cánh tay chặt chẽ khóa lại Liễu Ức Vân, “Mau chóng tốt lên đi. . . . .” Thở dài nói nhỏ, không tiếng động nói làm hắn bất đắc dĩ buông bỏ vùng vẫy.

Thật lâu sau, khi hai người đều bình phục hô hấp, Trầm Lạc Phong mới lưu luyến không rời thả ra Liễu Ức Vân. Lấy bình sứ màu trắng bên cạnh, thoát hạ quần áo Liễu Ức Vân, lấy dược do Bạch Vụ điều chế cẩn thận bôi lên mỗi vết thương trên người hắn. Ngón tay chạm đến làn da Liễu Ức Vân qua lớp mỡ trơn láng, Trầm Lạc Phong cảm thấy dục vọng chính mình vừa bình ổn lại lặng lẽ ngẩng đầu. Đợi cho ngón tay đi tới nơi sâu thẳm giữa hai đùi Liễu Ức Vân, y gần như không thể ức chế hai bàn tay hơi run rẩy. Nhẹ nhàng tách ra hai phiến mông cánh hoa, lộ ra vết nứt sâu nơi u huyệt, huyệt khẩu sưng đỏ trước mắt chỉ có thể dùng bị tàn phá đến mức không đành lòng nhìn để hình dung, nhưng cũng vẫn thành công làm hô hấp của y trở nên không ổn định. Cật lực nhẫn lại dục vọng Trầm Lạc Phong vội vàng lấy tay dính một ít dược cao từ từ tiến vào trong hậu huyệt Liễu Ức Vân, cảm giác vách tường mềm mại nóng ẩm chặt chẽ bao lấy ngón tay làm Trầm Lạc Phong gần như sụp đổ lý trí, trời biết trong khi y dùng bao nhiêu ý chí để duy trì thì Liễu Ức Vân cũng không dễ chịu đến mức nào, bị Trầm Lạc Phong chạm vào làn da giống như bị lửa thiêu mà trở nên nóng bỏng, lại bị ngón tay của y nhẹ nhàng giảo động làm hậu huyệt trở nên tê dại. Mặc dù hắn không mong muốn nhưng phải thừa nhận, thân thể đã quen với *** đơn giản bị y khơi mào dục vọng. Hai bàn tay hắn nắm chặt sàn đan dưới thân, cắn chặt môi dưới, dùng hết khí lực toàn thân ngăn không cho mình phát ra thanh âm đầy hổ thẹn. Như vậy, đợi cho việc thượng dược đơn giản kết thúc thì hai người đã mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng đều dưới đáy lòng không hẹn mà cùng thở phào.

“Tốt lắm, ta đi ra ngoài, ngươi trước nghỉ ngơi chút đi.” Trầm Lạc Phong dùng hết sức lực vững vàng nói với Liễu Ức Vân.

“. . . . . Kỳ thật. . . . . Ta. . . . . Ta có thể. . . . . Chính mình. . . . làm. . . . .” Liễu Ức Vân đầu chôn xuống gối, không để y xem chính mình hai má hồng hồng.

“Không được, chính ngươi sẽ gặp khó khăn, vẫn là ta làm đi, ngoan, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Bày tỏ cự tuyệt, Trầm Lạc Phong vội vàng tiêu sái đi ra ngoài, y hiện tại cần dội nước lạnh, dập tắt dục hỏa thiêu đốt thân thể.

Trầm Lạc Phong đi đã lâu, Liễu Ức Vân hai má hồng hồng mới chậm rãi ngẩng đầu. Chậm rãi trở mình nằm thẳng lên giường, mặc dù làm các hành động liên tiếp, chính là trên người gần như không có cảm giác đau đớn, hắn hiểu được đây là kết quả Trầm Lạc Phong cẩn thận chăm sóc. Nghĩ đến mấy ngày nay Trầm Lạc Phong vô hạn ôn nhu, nghĩ đến y đối với hắn như tiểu hài tử mà uy dược, nghĩ đến y bởi vì bận tâm thân thể hắn mà nỗ lực nhẫn nại dục vọng, nghĩ đến y không quản vất vả mà chăm sóc mình từ ăn mặc quần áo tắm rửa thượng dược. . . . Liễu Ức Vân cảm thấy giống như có dòng nước ấm chảy vào tâm, hắn gần như tin tưởng y thật sự yêu hắn. Mặc dù lý trí cho biết Trầm Lạc Phong sẽ không yêu hắn, hắn là nhi tử của cừu nhân, chính là tâm hắn dần dần bị sự ôn nhu đó bắt giam làm tù binh. Trước kia hắn không sợ chết, thậm chí có chút chờ mong cái chết được giải thoát, chính là hắn hiện tại bỗng nhiên rất muốn sống sót, tâm lí thế nhưng dấy lên một tia chờ mong, có phải hay không ông trời thật sự có thể cho hắn hạnh phúc. Nhưng càng như vậy hắn càng sợ hãi, hắn sợ tổng có một ngày khi hắn chìm vào ôn nhu không cách nào tự kiềm chế thì, lại phát hiện ra tất cả chỉ là một màn kịch ác độc của y, một lần bị như vậy nữa, hắn nhất định thừa nhận không được, chỉ sợ khi đó cho dù chết cũng không cách nào giải thoát.

Để lại bình luận

Thẻ: Đam mỹ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.