Chương 3
Trầm Lạc Phong phát giác vài ngày nay y thật sự trở nên không phù hợp, từ ngày đó bắt đầu, mặc dù y về nhà thì vẫn muốn uống chè đậu đỏ, nhưng lại khước từ nha hoàn bưng cho y. Chè đậu đỏ trong vắt mát mẻ vẫn như cũ uống tốt lắm, nhưng lại không thể như dĩ vãng làm y hết nóng, ngược lại làm y cảm thấy càng thêm phiền muộn, hai mắt y luôn không tự giác tìm thân ảnh Liễu Ức Vân, giống như chỉ có thể nhìn đến thân ảnh của hắn xuất hiện trong tầm mắt mình, cổ nôn nóng trong lòng ngực liền trong nháy mắt biến mất. Mỗi khi nhìn hắn khập khiễng kiên trì bước vào triều, y liền không hiểu sao thấy tức giận, hắn là đứa ngốc à? Không hiểu phải chiếu cố chính mình sao? Mỗi lần cùng Liễu Ức Vân không hẹn mà gặp thì, Liễu Ức Vân thật cẩn thận dùng ống tay áo che lại hai bàn tay run rẩy, đều làm y quay về ký ức ngày đó y hất đổ chè đậu đỏ cố ý dùng lời nói làm hắn đau lòng. Trời biết, tựa như bây giờ, nếu y không nói một ít lời làm tổn thương hắn để chính mình có thể trốn tránh mà rời khỏi, y thực có thể vọt tới chặt chẽ ôm lấy hắn. Tâm tình y vì thuận theo hỉ giận của hắn mà lên xuống, thế nào lại như vậy, y cảm thấy không giống chính mình. Hơn nữa đã hai lần, y phát giác thậm chí cả thời gian cơm chiều cũng không thấy hắn, y mới cảm thấy Liễu Ức Vân đang trốn tránh y. Vốn định như vậy cũng tốt, chính mình cũng cần tỉnh táo một chút khôi phục chính mình trong dĩ vãng, nhưng mới không đến hai ngày y đã chịu không được, y điên cuồng muốn biết hắn hiện đang ở đâu, làm cái gì. Thế là y nổi điên dường như tìm hết vương phủ cũng không thấy hắn, nghĩ cũng không nghĩ liền vọt ra ngoài, đi đâu tìm hắn cũng không biết, y chỉ biết là nhất định phải tìm được hắn, nếu để y ở trong phủ chậm rãi chờ, y liền muốn điên luôn, y phải nhanh chóng đi tìm hắn.
Ngay tại bờ hồ không xa vương phủ y thấy được hắn, cùng Trầm Ngạn Huy vui vẻ đàm luận. Phảng phất bị sét đánh trúng, Trầm Lạc Phong đứng bất động tại chỗ, “Ta ở đây làm gì?” Trầm Lạc Phong thì thào tự hỏi, ném đi những ngầm tranh đấu gay gắt ngôi vị hoàng đế của bạn tốt không bận tâm, cho dù cả triều đình gặp phải huyết vũ tinh phong cung đình chính biến cũng mặc kệ, trước mắt thấy địch thủ chính là đi một bước từ từ hành động, y mặc kệ ở đây ngoạn truy đuổi du hí! Đối tượng là người chính mình ghét từ trước tới nay, thậm chí là người thống hận! Này vẫn bất luận đối mặt với tình huống gì cũng không chịu bị người ảnh hưởng, chưa từng không khống chế được cảm xúc của chính mình? Y phải quay về làm chính mình! Quay về là kẻ tỉnh táo cơ trí có thể chân chính tìm hiểu người của hắn làm hắn cảm thấy khủng bố! Nhìn Trầm Ngạn Huy tươi cười nói chuyện với Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong trong mắt xẹt qua quang mang tàn khốc, đôi môi hoàn mỹ xả ra một mạt tà cười có thể mị hoặc chúng sinh, “Liễu Ức Vân, hết thảy đều là ngươi tự tìm, ngươi căn bản không nên đi tới thế giới này!”
“Hắc Ảnh!” Giọng vừa dứt, một thân hình bao phủ bởi màu đen chỉ lộ ra hai mắt phảng phất trong khoảng không xuất hiện quỳ gối phía sau Trầm Lạc Phong, “Thanh Sương trước án binh bất động, tùy ý nghe mệnh lệnh của ta, thông tri Bạch Vụ, Xích Tuyết bắt đầu hành động, Tử Khói phụ trách nhìn chăm chú nhất cử nhất động của bọn họ!” Sạch sẽ lưu loát phát ra mệnh lệnh, lúc này Trầm Lạc Phong hoàn toàn không có hoảng loạn vừa xong, tỉnh táo ra lệnh làm người khác không cách nào tưởng tượng ra y vẫn là đứa nhỏ mười sáu tuổi.
“Tuân lệnh!” Vô thanh vô tức, Hắc Ảnh nhận được mệnh lệnh của Trầm Lạc Phong lập tức như không khí biến mất.
Chạng vạng ngày hè, tịch dương phảng phất nghĩ muốn bắt quang huy đẹp nhất của nó ở lại thế gian, đã dùng hết toàn lực cố gắng làm cho mặt hồ bình tĩnh vô ba nhiễm thượng một mảnh màu vàng nhu hòa. Trầm Lạc Phong lẳng lặng đứng ở bờ hồ, tùy ý hồ nước bên y nhiễm thượng mạt màu vàng kia, phảng phất vì dung nhan tuấn mỹ của y mà bao trùm một tầng ánh sáng mê vựng, giống như thần tử rơi xuống phàm trần. Một trận gió thổi qua, bên cạnh liễu rũ hơi hơi tùy ý đong đưa, mặt hồ yên tĩnh nhấc lên một tầng sóng nhẹ, nguyên lai quang huy nhu hòa cũng đột nhiên trở nên lóng lánh linh động, ngay tại lúc này, tuấn mỹ vô trù thần tử cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười kia phảng phất như làm thiên địa cũng biến sắc, phảng phất phạm vi xung quanh đều hết thảy dừng lại, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến tươi cười tuyệt mỹ của y. Vừa mới cùng Trầm Ngạn Huy cáo từ, Liễu Ức Vân nhìn đến chính là một bức họa như vậy, hắn bị cảnh đẹp làm chấn kinh đứng ngốc ở chỗ đó, căn bản không cách nào tự hỏi, thậm chí quên mất hô hấp, kể cả khi hắn trở lại vương phủ cũng không biết, chờ hắn bình tĩnh lại mới phát hiện hắn đã ở trong phòng mình. Nhưng hắn lập tức trở nên hô hấp khó khăn, tâm cũng trở nên kinh hoàng, thân mình cũng hơi hơi phát ra run rẩy, bởi vì Trầm Lạc Phong lúc này đứng bên cạnh hắn, hoàn một khuôn mặt mỉm cười kéo tay hắn. Này, này thế nào có thể, Lạc Phong theo hắn tiến vào trong phòng, càng không thể như vậy thân mật kéo tay hắn!
“Ca!” Một tiếng khinh hô như sấm sét giữa trời quang, làm Liễu Ức Vân chấn kinh gần như hóa đá, hắn mở to miệng không cách nào phát ra thanh âm, hơn nửa ngày mới lắp bắp phát ra được chút thanh âm,
“Ngươi. . . . Ngươi kêu. . . . Bảo ta cái. . . . . Kêu. . . . . .”
“Ca!” Trầm Lạc Phong cười, rất có kiên nhẫn nhắc lại.
“Nhưng, nhưng ngươi. . . . Ngươi cho tới bây giờ. . . . .” Này không có khả năng, hắn nhất định là nằm mơ! Chỉ có trong giấc mơ Lạc Phong mới thân thiết gọi hắn ca ca!
“Ca, xin thứ lỗi. . . . .” Trầm Lạc Phong mày liễu khinh túc, mặt đầy áy náy.
“Ngươi, ngươi là Lạc Phong sao?” Sẽ không, Lạc Phong căn bản sẽ không nói ba chữ kia, y một khi đã nói, đối bất luận kẻ nào, nhưng không có thể đối với hắn nói!
“Ca, xin thứ lỗi, nhiều năm như thế là ta làm ngươi thương tâm. Ta biết, từ nhỏ đến lớn ngươi đối với ta phi thường tốt. Lúc nhỏ thì không hiểu chuyện, tưởng ngươi sẽ cùng ta tranh đoạt vương vị, cho nên vẫn luôn chống lại ngươi. Sau này ta kế thừa vương vị, ngươi vẫn như cũ đối ta tốt lắm, ta hảo vui vẻ a, đối với ngươi lại sợ ngươi có âm mưu gì đó, không dám cùng ngươi thân cận, chỉ có thể giống con nhím phòng vệ người khác bảo hộ chính mình. Nhưng mà ta như vậy kết quả lại làm ngươi đối ta tươi cười càng lúc càng ít, càng lúc càng sợ ta, ta cũng rất sợ hãi, hiểu được ngươi giống như không cần ta, thế là ta càng thêm lừa dối ngươi, chính là nghĩ muốn để ngươi thời khắc đều để ý đến ta cho dù sợ ta cũng tốt. Đối với ngươi có lỗi, đã hai ngày ta gần như không thấy ngươi, ta cảm thấy sợ, sợ ngươi như vậy tiêu thất, rốt cuộc nhìn không thấy ngươi, ta bỗng nhiên phát giác ta không thể không có ngươi, ta biết ngươi cũng sẽ không vĩnh viễn cùng ta tranh cái gì, cho dù bây giờ ta từ bỏ hết thảy, ta đều nguyện ý, chỉ cần ngươi đồng ý tha thứ cho ta, chỉ cần ngươi không muốn không muốn ta”. Mắt phượng ngày thường lăng lệ như ưng lúc này tràn đầy lệ quang, dùng ánh mắt cầu xin thẳng tắp nhìn Liễu Ức Vân, lúc này Trầm Lạc Phong mới giống đứa nhỏ, sợ bị vứt bỏ, sợ bị thương hại.
Nhìn Trầm Lạc Phong như vậy vô hại, cho dù ngươi là sắt đá cũng bị đánh động, càng huống gì là Liễu Ức Vân.
“Lạc Phong. . . . ” Thanh âm run rẩy, cho thấy hắn lúc này nội tâm kích động.
“Ca, ngươi đồng ý tha thứ cho ta, ngươi sẽ không không cần ta, ngươi lại vui vẻ đối với ta đúng không?” Đồng dạng thanh âm run rẩy.
“Thế nào như thế, ta chưa từng có trách qua ngươi, cũng vĩnh viễn sẽ không không cần ngươi”.
“Ca!” Giây tiếp theo, Liễu Ức Vân đã bị Trầm Lạc Phong chặt chẽ ôm lấy. Nâng lên bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đầu Lạc Phong, thấy y căn bản không có tránh ra liền vỗ về đầu y. Ông trời! Hắn cuối cùng cũng đợi tới ngày này, cho dù trước kia có bao nhiêu ủy khuất hắn cũng không để ý, hắn hiện tại cảm thấy hạnh phúc đến mức cho dù chết cũng không việc gì.
“Ca, ngươi khóc?” Trầm Lạc Phong nhắc nhở hắn mới phát hiện lúc này mặt hắn đã lưu đầy lệ, rất mất thể diện, thế nào có thể để Lạc Phong nhìn dến chính mình một đại nam nhân lại khóc đâu? Nghĩ muốn nâng tay lau đi, Trầm Lạc Phong đã xuất ra khăn tay giúp hắn lau đi hai má đầy lệ.
“Khăn tay này ta phải lưu lại, bởi vì trên này có nước mắt của ca ca, ta muốn dùng nó nhắc nhở chính mình, sau này không bao giờ … nữa làm ngươi khóc, cho dù khóc cũng là ngươi khóc vì hạnh phúc”. Trầm Lạc Phong khuôn mặt nghiêm chỉnh nói.
Nghe lời nói này, Liễu Ức Vân cảm thấy chính mình lại muốn khóc, hảo mất thể diện, thế nào giống nữ nhân như vậy. Bất quá hắn thật sự hảo vui vẻ a, hắn thật sự sợ này chính là một giấc mộng, mộng tỉnh hết thảy liền nhớ tới sự thật, trời ạ, nếu là mộng liền để hắn vĩnh viễn cũng không phải tỉnh lại đi.
Vài ngày này Liễu Ức Vân cảm thấy chính mình như sống trong mộng, chiều nào trở về Lạc Phong cũng đứng đợi ở cửa nghênh đón hắn, rồi liền quấn lấy hắn, bất luận làm cái gì đều phải hắn bồi, khi ăn cơm cũng muốn hắn ngồi bên cạnh, không ngừng gắp đồ ăn cho hắn, chỉ cần hắn nhìn về phía y, y liền cấp hắn tươi cười lóa mắt, kể cả đi ngủ cũng cùng hắn cùng nhau ngủ, mặc dù so với chính mình ít hơn ba tuổi nhưng chỉ so với chính mình lùn hơn nửa cái đầu Lạc Phong lúc này mới chính thức giống đứa nhỏ a. Liễu Ức Vân nằm trên giường thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, ngẫm lại những chuyện phát sinh gần đây hết thảy thật sự quá mức đột nhiên, không chỉ chính mình lúc ban đầu có chút không thích ứng, đến cả những người trong vương phủ cũng đồng dạng sợ hãi không nhỏ. Không cần nói đến hạ nhân thường thường bởi vì Lạc Phong trước kia gần như nhìn không thấy tuyệt mỹ tươi cười mà ngã sấp xuống hoặc lỡ tay đánh vỡ này đó, đến cả thường ngày Đoan vương phi đoan trang cuối cùng rốt cuộc cũng không cách nào thờ ơ nhìn thái độ của Lạc Phong chuyển biến mà bộc phát.
Lại nhớ kỹ ngày đó cơm chiều Lạc Phong chính là thân thiết vì hắn gắp đồ ăn, Đoan vương phi bỗng nhiên vỗ án dựng lên “Lạc Phong, ngươi nháo đủ chưa? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi trúng tà sao? Ngươi không quên hắn là. . . . .” “Dừng lại!” Đoan vương phi không để ý đến hình tượng hô to bị Lạc Phong lạnh lùng đánh gãy, “Mẫu phi, ta mặc kệ ngươi đối ca có ý kiến gì, nhưng hắn là ca ta, là đại gia của Đoan vương phủ, ta hy vọng ngươi có thể tôn trọng hắn, nếu không đừng trách ta trước đó không nhắc nhở ngươi!” Lăng lệ song mâu bắn ra một đạo hàn quang, “Lạc Phong, ngươi. . . . . Ngươi cư nhiên vì hắn nói chuyện với ta như vậy. . . . . .” Đoan vương phi không thể tin nhìn Lạc Phong, đột nhiên khuôn mặt nàng oán độc nhìn về phía chính mình, “Ngươi, đều là ngươi, ngươi rốt cuộc dùng cổ gì hạ lên Lạc Phong, làm y như vậy đối với ta! Ngươi này tiện nhân. . . . .”
“Dừng lại, Ngâm Hà ngươi dìu phu nhân trở về phòng! Nàng tình tự không ổn định, hôm nay liền để nàng ở lại căn phòng nghỉ ngơi đi, ngươi xem thế nào? Phụ vương”. Lạc Phong nhìn về phía Đoan vương vẫn ngồi, mà hắn chính là thở dài liền đứng dậy rời khỏi, “Vương gia?!” Đoan vương phi không dám tin kêu to.
“Ngâm Hà, vương gia đều đồng ý, còn không mau dẫn vương phi đi nghỉ ngơi!” Ngâm Hà vội vã dẫn vương phi đi ra ngoài, hắn nhớ kỹ vương phi nhìn về phía hắn bằng ánh mắt đầy cừu hận cùng oán độc. Vì cái gì đâu? Vì cái gì vương phi căm ghét chính mình? Hắn không biết, cũng không muốn biết, hắn chỉ hiểu được Lạc phong đối với hắn hảo, như vậy liền đủ, cho dù toàn bộ thế giới đều vứt bỏ hắn cũng không việc gì. Thân thủ vì Lạc Phong dùng chăn che hảo, tuy nói là ngày mùa hè, nhưng đêm dài không thể để Lạc Phong chịu lạnh, nhìn Lạc Phong bên cạnh ngủ say, sắc mặc hoàn mỹ treo lên ý cười thỏa mãn, Liễu Ức Vân cũng dần dần tiến vào trong mộng. Lúc này, vốn đã sớm đi vào giấc ngủ Lạc Phong hai mắt sáng như ngọc xẹt qua một tia lạnh như băng.
Để lại bình luận
Thẻ: Đam mỹ