Cừu Ái Phong Vân

Chương 9: Chương 9




Chương 9

Hoàng hôn buông xuống không trung nhìn không đến tịch dương mĩ lệ ngày xưa, những vần mây xám trắng trôi nổi đầy trong không trung, mây màu thấp phảng phất chạm tay có thể với tới. Ngày mùa hè trong không khí nắng nóng bởi vì không có một chút gió mà làm cho mọi người cảm thấy phiền muộn. Liễu Ức Vân ngồi ở thư phòng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng phía cửa nhìn xung quanh.

“Kỳ quái, như thế nào muộn như thế Lạc Phong vẫn chưa trở về?” Liễu Ức Vân cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, bình thường Lạc Phong tiến cung bồi thái tử đọc sách buổi trưa liền trở về.

Bỗng nhiên, Trầm Lạc Phong vội vàng bước đến xuất hiện trước mắt Liễu Ức Vân, “Lạc Phong!” Liễu Ức Vân vội vàng ngênh đón y.

“Hôm nay thế nào quay về. . . . . Lạc Phong?” Không nghĩ đến Trầm Lạc Phong trực tiếp xông lại đây liền ôm hắn chặt chẽ, hắn cảm thấy kì lạ hỏi.

“. . . . . . .” Không có trả lời, Trầm Lạc Phong chính là chặt chẽ ôm hắn, y hô hấp thực dồn dập, thân thể cũng phát run.

“Thế nào? Lạc Phong, ngươi sao lại phát run, xảy ra chuyện gì?” Lạc Phong thất thường làm hắn cảm thấy hoảng hốt, việc gì có thể khiến người luôn tỉnh táo như y trở nên bối rối như thế.

“Để ta ôm một chút.” Cuối cùng Lạc Phong lên tiếng, thanh âm cũng có chút không ổn.

“Rốt cuộc thế nào, Lạc Phong, ngươi không cần dọa nạt ta”.

Hơn nửa ngày, Trầm Lạc Phong mới thả hắn ra, ánh mắt lưu luyến nhìn hắn, phảng phất bọn hắn từ này trở đi sẽ thiên nhai lưỡng cách, “Ngươi sẽ quên ta sao?” Y thì thào nói.

Có ý tứ gì?! Liễu Ức Vân cảm thấy trái tim giống bị đụng thật mạnh một chút, “Ngươi, ngươi thế nào đột nhiên nói thế. . . . . .” Liễu Ức Vân bỗng nhiên dự cảm không hề tốt.

“Không có gì”, y mỉm cười, nhưng tươi cười lộ ra vô lực, “Chính là rất muốn biết nếu ta mất, ngươi có thể hay không lãng quên ta” y kéo tay Liễu Ức vân đặt ở bên miệng, hạ xuống một nụ hôn nhẹ, “Mặc dù rất không tình nguyện. . . . . Nhưng vẫn hy vọng ngươi sẽ quên ta, như vậy ngươi sẽ không thương tâm. . . . . .” Y thì thào tự nói.

“Lạc Phong?! Rốt cuộc thế nào, ngươi như vậy làm ta rất sợ hãi”.

“Không việc gì” Y thả tay Liễu Ức Vân, mỉm cười nhìn hắn “Chính là gần nhất phải đi ra ngoài, có thể một thời gian dài nhìn không thấy ngươi. . . . .”

“Ngươi nói dối! Cho ta biết phát sinh chuyện gì!” Liễu Ức Vân vội vàng đánh y, Lạc Phong nói dối, nhất định là có chuyện!

“Không có. . . . . .” Liễu Ức Vân lo lắng vẻ mặt kiên định làm Trầm Lạc Phong không cách nào tiếp tục lừa gạt hắn, y cúi thấp đầu.

“Cho ta biết, nếu ngươi thật sự. . . Thật sự yêu ta, liền cho ta biết!” Liễu Ức Vân bắt lấy hai vai Trầm Lạc Phong hô to.

“Ta. . . . . .” Y do dự, “Ngươi. . . . . Không cần hỏi”.

“Vì cái gì, vì cái gì?!” Hắn sắp nổi điên, vì cái gì không thể cho hắn biết!

“Bởi vì. . . . .” Y nhẹ nhàng vỗ má hắn, “Bởi vì ta không muốn ngươi cũng lâm vào nguy hiểm”.

“Nguy hiểm?!” Liễu Ức Vân tức giận lay hai tay y, “Ngươi xem ta thành cái gì? Nữ nhân của ngươi? Ngươi muốn gánh gió gánh mưa, ngươi kim ốc tàng kiều? Ta cũng là nam nhân! Hơn nữa là ca ca của ngươi! Có cái gì nguy hiểm là muốn ngươi vì bảo hộ ta mà tự mình đối mặt, mà ta chỉ có thể ở một bên mở mắt nhìn! Ngươi nói a!” Hắn kích động hô to, ngực bởi vì tức tối mà kịch liệt phập phồng.

Liễu Ức Vân lần đầu tiên tức giận như thế, cũng là lần đầu tiên hắn đối với Trầm Lạc Phong tức giận, Trầm Lạc Phong bị sự tức giận của hắn làm chấn kinh không nói nên lời. Quá hảo một trận, y cuối cùng hiểu ý hướng Liễu Ức Vân cười “Được rồi, sự kiện này quan hệ trọng đại chúng ta trước vào bên trong nói lại.” Y bảo Liễu Ức Vân theo y vào.

Đi vào trong phòng nghỉ, Trầm Lạc Phong đóng kỹ cửa mới đi tới trước mặt Liễu Ức Vân. “Thời gian của ta không nhiều lắm, ngươi phải nghe kỹ”, y hít sâu rồi bắt đầu tự thuật “Ta vừa mới nhận được ý chỉ của thái hậu, nói vì thuận tiện để ta bàn luận võ nghệ cùng làm bạn, thái tử phong ta làm thiếp thân thị vệ, tức khắc nhập cung. Thái tử kì thật muốn giam lỏng ta, để tương lai lấy ta làm con tin!”

“Con tin?” Liễu Ức Vân có điểm không tin vào lỗ tai mình, thái tử không phải cùng Lạc Phong quan hệ tốt lắm sao? Huống hồ, lấy Lạc Phong làm con tin thái tử muốn uy hiếp cái gì?

“Đúng, con tin. Chuyện này phải trở về ba tháng trước bắt đầu. Ba tháng trước, thánh thượng bệnh tình đột nhiên nặng lên, cả người lâm vào mê man, triều chính đặt lên người thái tử cùng vài vị trọng thần trong triều, bởi vì trữ quân chưởng quản triều chính vốn không thể dị nghị, nếu không phải thái giám tổng quản Lưu Bình bị giết hại, chỉ sợ ta cũng nghĩ như thế”.

Liễu Ức Vân nghe đến hồ đồ, ba tháng trước trong cung bắt đầu là thái giám tổng quản ám sát thái tử mà bị giết tại chỗ, việc này cùng Lạc Phong có quan hệ gì? Đầy đầu đều là nghi vấn, nhưng hắn chỉ có thể nghe tiếp.

“Ngày đó ta vốn định tìm thái tử luận võ, đi tới Liệt Diễm cung ta chính là kỳ quái vì cái gì một tên thị vệ cũng không có, bỗng nhiên ta nghe thấy tiếng kêu thảm của Lưu Bình từ trong phòng truyền ra, ta nghĩ cũng không nghĩ muốn vội vã ẩn náu, nhìn thái tử đi ra khỏi phòng như là đi tìm thị vệ, ta mới trộm tiến vào căn phòng, nhìn tới Lưu Bình toàn thân đầy máu. Hắn chỉ kịp đối ta nói “Cẩn thận thái tử, đi tìm. . . . Bảo hộ Vương Hỉ cùng Dương. . . . ” hơn nữa cấp ta một khối đồng bài liền đoạn khí. Ta khi ấy thực sợ hãi, vội vã chạy đi ra ngoài, thẳng đến về tới nhà mới tử tế suy nghĩ lời nói của Lưu Bình. Hắn nói bảo Vương Hỉ còn nói thêm muốn tìm người nào đó, là muốn người nọ bảo hộ Vương Hỉ sao? Vương Hỉ trong cung là thống lĩnh thái giám, hắn thì có cái gì nguy hiểm, còn có cái Dương lại là ai? Quá nhiều vấn đề làm ta không thể lí giải, nhưng ta cảm thấy tìm được Vương Hỉ là có thể hiểu được. Theo sau đó, ta mỗi lần tiến cung đều tìm biện pháp tiếp cận Vương Hỉ, nhưng ta rõ ràng nhớ kỹ Lưu Bình trước khi chết bảo ta cẩn thận thái tử, cho nên ta cũng lưu ý nhất cử nhất động của thái tử. Ta phát hiện có vài mật thám hướng hắn báo cái gì, hơn nữa hắn đối với cảnh giác của ta cũng trở nên thực nghiêm, ta gần như không thể rời khỏi mắt hắn, cho dù tiến ra cung cũng có thị vệ ở một bên, cho nên ta vẫn chỉ có thể nhìn đến Vương Hỉ. Ta khi ấy cũng không nghĩ nhiều, huống hồ chính là đã chết một thái giám, mặc dù ta có giỏi hơn nữa, nhưng thường vấp phải trắc trở làm ta muốn bỏ cuộc. Thẳng đến hôm nay, thái tử lại mời ta nhập cung, trên đường tiến cung ta vô tình gặp Vương Hỉ ra cung làm việc, ta đem chuyện ngày đó nói cho hắn, rồi xuất ra khối đồng bài. Nhìn đến khối đồng bài kia hắn đột nhiên khóc rống, rồi mới cho ta biết một bí mật kinh thiên. Nguyên lai Lưu Bình không có ám sát thái tử, thái tử nghe nói Hoàng Thượng bệnh tình nặng thêm ngày đó viết xuống di chiếu, bởi vì đã hơn một năm gần đây thánh thượng sinh bệnh đại hoàng tử đối thánh thượng chiếu cố cẩn thận, thánh thượng thập phần cảm động, thậm chí đã viết trước di chiếu, nhưng lại sửa lại lập đại hoàng tử, hắn cũng tới kịp bóp méo. Nhưng hắn không biết di chiếu đặt ở đâu, hắn duy nhất có thể khẳng định đó là người vẫn luôn hầu hạ bên cạnh thánh thượng, thái giám tổng quản Lưu Bình. Thế là ngày đó hắn vẫy lui thị vệ bức cung hỏi Lưu Bình, Lưu Bình liều chết không nói, cuối cùng bị thái tử thẹn quá hóa giận giết chết. Lưu Bình chống cự làm hắn gần như khẳng định, trên chiếu thư là tên đại hoàng tử, thế là hắn bắt đầu điên cuồng tìm di chiếu, đồng thời chặt chẽ giám thị đại hoàng tử, ta nghĩ đây chính là nguyên nhân ta thấy nhiều mật thám như vậy. Nhưng hắn không nghĩ đến, kỳ thật căn bản là không có di chiếu!”

“Cái gì? Không có!”

“Đúng, không có, hoặc là nói đúng hơn khi viết xuống chiếu thư, thánh thượng lại đột nhiên nhớ về quá khứ, nhưng mà Hoàng Thượng đích xác là nói phải để ngôi vị truyền cho đại hoàng tử. Lúc này khi ấy có Lưu Bình, Vương Hỉ cùng Binh Bộ Thị Lang Dương Hồng Quang đều có thể chứng minh, chính là thái tử cũng không biết Vương Hỉ cùng Dương Hồng Quang cũng ở đó. Hắn vẫn muốn tìm gặp dịp nói sự thật cho đại hoàng tử biết, một là để hắn đề phòng thái tử, hai là hy vọng hắn có thể nghĩ biện pháp quay về đoạt ngôi vị hoàng đế. Nhưng mà thái tử ở chỗ đại hoàng tử gia tăng rất nhiều mật thám, hắn căn bản tìm không thấy dịp gặp. Hắn nói thêm muốn ta cũng đề phòng thái tử, Hoàng Thượng thân thể mỗi ngày càng yếu, giá hạc quy tây cũng ngay sát gần mấy ngày, một khi Hoàng Thượng có cái gì bất hạnh, cho dù Dương thị lang cùng hắn công bố chân tướng ra ngoài, nhưng bởi vì không có di chiếu, thái tử nhất định cùng đại hoàng tử và chúng đại thần nảy lên xung đột. Khi đó cậu của đại hoàng tử, ngự lâm quân thống lĩnh Vương Văn Xương liền nhất định dẫn binh phản đối hắn, điều này sẽ là uy hiếp lớn nhất của hắn. Mà trước mắt thái tử lấy quyền lợi nắm bắt Vương Văn Xương không được, cho nên đến khi đó viện binh chính là tấm chắn tốt nhất của thái tử. Kinh thành nội ngoại duy nhất có thể đối kháng ngự lâm quân chính là cấm vệ quân của phụ vương, nhưng phụ vương vẫn bảo trì trung lập, điều này lại thực đau đầu, cho nên Vương Hỉ đoán hắn rất có thể lấy ta làm con tin để phụ vương phải thỏa hiệp”

Lúc này Liễu Ức Vân mới hiểu được toàn bộ sự kiện, mặc dù hắn không muốn tin tưởng thái tử ngày thường luôn yêu thích vui đùa hắn lại làm ra sự việc này, bất quá đối mặt với vô hạn quyền thế cùng tài phú thì ai có năng lực bảo chứng tâm không động đâu? Chính là ngôi vị hoàng đế tranh đấu nhưng lại làm Lạc Phong dính líu vào, làm Liễu Ức Vân không cách nào chấp nhận.

“Biết sự tình nghiêm trọng ta tính toán hôm nay tiến cung xong liền tạm thời rời khỏi kinh thành tránh né một trận, đợi cục diện ổn định mới trở về, như vậy ít nhất sẽ không cấp phụ vương phiền muộn. Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay vừa mới, thái tử không biết làm thế nào thuyết phục được thái hậu viết xuống ý chỉ, ta nói dối là có chút sự muốn an bài người nhà, mới được cho phép trở về một chuyến”.

“Vậy hiện giờ làm sao bây giờ, ngươi sẽ bị hắn giam lỏng sao? Không, ta không cần!” Không thể để Lạc Phong đi làm con tin!

“Ca, ngươi trước tỉnh táo”. Y an ủi hắn.

“Tỉnh táo, ngươi muốn ta thế nào tỉnh táo. Không được, Lạc Phong ngươi vẫn thừa dịp hiện giờ trốn đi đi. Hoặc là ta làm người thay thế, ta cũng là nhi tử của phụ vương a, tóm lại ngươi không cần đi!”

“Thế nào có thể, nếu như vậy chính là kháng chỉ, không chỉ chúng ta sẽ chết, còn liên lụy đến vương phủ cùng những người khác”.

“Vậy làm sao bây giờ. . . . . Đúng. . . . , chúng ta đi cầu phụ vương, chỉ cần hắn đáp ứng giúp đỡ thái tử, ngươi sẽ không có việc”. Hắn lúc này đã hoảng đến mức không biết làm sao, chỉ cần có thể cứu Lạc Phong biện pháp gì hắn cũng nguyện ý thử.

“Không được!” Trầm Lạc Phong nghiêm lệ cự tuyệt, “Phụ vương đã sớm đối ta nói qua, hắn sở dĩ vẫn bảo trì trung lập, chính là bởi vì hắn đã sớm thấy rõ thái tử con người hiểm ác không cùng đường đi với hắn, mà đại hoàng tử lại trời sanh tính đạm bạc vô tình với ngôi vị hoàng đế, cho nên hắn mới không có động thái gì, thầm nghĩ lúc đại hoàng tử nguy nan trợ giúp một tay. Phụ vương cả đời đối triều đình trung thành và tận tâm, nếu hắn biết thái tử muốn soán vị, cho dù lấy ta làm uy hiếp hắn cũng sẽ không thỏa hiệp. Càng huống gì, ta cũng không hy vọng phụ vương bởi vì chuyện của ta làm ra việc có lỗi với Hoàng Thượng cùng triều đình, cả đời mang trên lưng tiếng xấu, như vậy cho dù phụ vương thỏa hiệp, ta cũng sẽ lập tức lấy cái chết tạ tội. Cho nên nói bước cờ này của thái tử tuyệt đối sẽ không thực hiện được”. Y giọng nói kiên định, ánh mắt quyết tuyệt.

“Này là muốn nói ngươi đi chắc chắn sẽ không sống trở về. . . . .” Liễu Ức Vân đột nhiên cảm thấy phảng phất trời như sụp đổ, đè ép xuyên qua hơi thở của hắn. “Ta đây sống còn có ý nghĩa gì. . . . .” Hắn thống khổ nhắm mắt, lệ không ngừng chảy xuống.

“Đừng khóc. . . . .” Y tiến lên ôm lấy Liễu Ức Vân, “Ta cũng không nói ta nhất định sẽ chết a”.

“. . . . .” Liễu Ức Vân đột nhiên ngẩng đầu, lo lắng chờ đợi câu sau.

“Mặc dù nguy hiểm, nhưng vẫn có hy vọng, nhưng cần ngươi giúp”. Y cười an ủi hắn.

“Bất luận là cái gì ta cũng làm!” Vì Lạc Phong cho dù xông pha khói lửa hắn cũng không ngại.

“Ân”. Trầm Lạc Phong lấy ra một phong thơ, giao cho Liễu Ức Vân, “Người dùng thư của ta đưa đến doanh địa phía thành tây, tự mình giao cho phụ vương, làm hắn giả vờ nhận lời thái tử phái binh đóng quân xung quanh hoàng cung, mặt khác làm hắn dựa theo thư của ta làm việc. Nhớ kỹ trên đường đi phải biểu hiện thập phần bối rối, làm người của thái tử cho rằng ngươi hướng về phụ vương cầu cứu”.

“Rồi ngươi bí mật tới phủ đại hoàng tử, nhất định phải cẩn thận, nhất thiết không thể để người của thái tử phát hiện, cho hắn biết tất cả chân tướng cùng việc hắn mới là người kế vị chân chính, thỉnh hắn cần phải bảo hộ Binh Bộ Thị Lang Dương đại nhân. Ta nghĩ đại hoàng tử cùng ngươi tương giao rất tốt hắn nhất định sẽ tin tưởng. Đồng thời ngươi nói chuyện chúng ta giả ý bang trợ thái tử cho hắn biết, hy vọng hắn thông tri cậu hắn liên lạc Vương công công, làm ngự lâm quân cùng cấm vệ quân của phụ vương trong ứng ngoại hợp, cũng phái người thừa dịp hỗn loạn cứu ta thoát li nguy hiểm, đến lúc đó chờ thái tử tin chắc mình có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa Vương công công cùng Dương thị lang chứng tỏ, không sợ thái tử không nhượng vị. Cũng chỉ có như vậy, ta mới có một đường sống.”

“Hảo, ta đi ngay!” Hắn xoay người muốn đi.

“Từ từ,” Trầm Lạc Phong từ phía sau ôm lấy hắn, “Nhất định phải cẩn thận a!”

“Đứa ngốc! Ngươi mới phải cẩn thận. . . . .” Thanh âm nghẹn ngào nói, nhanh chóng rời khỏi, hắn không quay đầu, sợ khuôn mặt đầy lệ bị Trầm Lạc Phong nhìn thấy.

Để lại bình luận

Thẻ: Đam mỹ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.