Cừu Ái Phong Vân

Chương 23: Chương 23: Cừu Ái Phong Vân Chương 23




Chương 23

Lưng ngựa không ngừng nhấp nhô gần như làm Liễu Ức Vân đầu vựng không thôi, lại tiếp tục ói ra máu. Ngay lúc hắn tưởng chính mình sắp hôn mê, bỗng nhiên thân thể nhẹ nhàng rời khỏi lưng ngựa, không bao lâu thì thật mạnh ngã trên mặt đất.

“Vì cái gì? Vì cái gì phản bội ta?!” nhìn Liễu Ức Vân cuộn mình trên mặt đất Trầm Lạc Phong thật đau lòng, nhưng là hắn phản bội làm y không thể chịu được.

“Phản bội? Ta cho tới bây giờ chưa từng vui vẻ cùng ngươi, vẫn luôn là ngươi cường ép ta, vì cái gì lại có phản bội?” Liễu Ức Vân nhìn vào mắt Trầm Lạc Phong bình tĩnh nói, phảng phất phải tận lực chọc giận y!

“Ta cường ép ngươi?!” Không nghĩ chính mình thực tâm lại bị nghĩ thành như vậy, Trầm Lạc Phong gần như điên cuồng, “Hảo, cho dù cường ép ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ rời khỏi ta!” Y mãnh liệt xé rách quần áo Liễu Ức Vân.

“Hừ, làm gì? Chiếm được thân thể ta nhưng không chiếm được tâm của ta đâu?” Không có vùng vẫy, tùy ý y lột sạch chính mình, Liễu Ức Vân lạnh lùng nói.

“Ngươi đồ hạ tiện ta căn bản không hiếm lạ!” Động thân một cái, không có gì bôi trơn, Trầm Lạc Phong để dục vọng chính mình chen vào dũng đạo của Liễu Ức Vân.

“A. . . . . .” Bị mạnh mẽ xuyên thấu Liễu Ức Vân thống khổ kêu ra tiếng.

“Kêu thực *** đãng, ngươi đến tột cùng ở dưới thân bao nhiêu nam nhân kêu như vậy? Tao huyệt phía sau của ngươi rốt cuộc đã nuốt qua bao nhiêu phân thân của nam nhân, ân? Nói!” Trầm Lạc Phong một bên mạnh mẽ trừu động, mỗi lần trừu động đều mang theo tơ máu, một bên không ngừng khinh miệt hỏi.

“A. . . . . Nha. . . . Này. . . . Này cùng ngươi. . . . Ân. . . . Không. . . . . A. . . . . Không quan hệ!” Mạnh mẽ áp xuống đau đớn, Liễu Ức Vân không sợ chết nói.

“Hảo, ngươi nguyện ý trở nên tiện như vậy, ta liền thành toàn ngươi!” Rút ra dục vọng dính đầy máu, hung hăng nắm đầu Liễu Ức Vân, không chút lưu tình nhét phân thân vào miệng hắn, ” Chuyện này thanh lâu kỹ nữ đều làm, nói vậy ngươi cũng thường xuyên làm đi. Hôm nay làm cho ta thấy kỹ thuật của ngươi đi!”

“Ngô. . . . .” Hương vị dịch thể tràn đầy khoang miệng, phân thân thô to đỉnh thẳng đến cổ họng hắn, Liễu Ức Vân cảm thấy hắn sẽ ói ra, trực giác nói phải tránh ra, nhưng Trầm Lạc Phong gắt gao giữ đầu hắn.

“Liếm tốt cho ta!” nắm chặt đầu Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong ở trong khoang miệng hắn mạnh mẽ đĩnh động, mỗi một cái hạ đều gần như xâm nhập vào cổ họng hắn.

“Ngô. . . . .” Phát không ra thanh âm gì Liễu Ức Vân chỉ có thể vô lực thừa nhận, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Ngay lúc này cửa mạnh mẽ bị mở ra, nhìn người tiến vào, hai người trong nháy mắt đều cứng lại. Chính là Trầm Lạc Phong trong phút chốc rất nhanh che đậy lại, y thong dong từ trong miệng Liễu Ức Vân rút ra phân thân của mình, tùy ý cầm lấy quần áo phủ thêm, rồi mới ngồi xuống một bên ghế. “Phụ vương, mẫu phi, các người thế nào đến đây?” Y thong dong hỏi.

“Các ngươi vừa mới làm cái gì? Lạc Phong, ngươi tốt nhất giải thích cho ta!” Từ trong chấn kinh quay về Đoan vương gia phẫn nộ hỏi.

“Lạc Phong, ngươi thế nào cùng tiện nhân này cùng nhau, nhất định là hắn câu dẫn ngươi đi?” Đoan vương phi cũng chất vấn theo.

Trầm Lạc Phong nhìn Liễu Ức Vân quỳ rạp trên mặt đất đang hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, đáy lòng xẹt qua một tia phẫn hận, là ngươi phụ ta, đừng trách ta vô tình! “Đúng vậy, mẫu phi nói đúng, lần đó sau khi cung biến, chính là tiện nhân này không biết thẹn vẫy mông lên giường câu dẫn ta, hy vọng ta có thể thu lưu hắn. Lúc đầu ta cũng không muốn, nhưng hắn hù sao cũng là ca ca ta, ta cũng không nhẫn tâm đuổi hắn đi, càng huống gì tiện nhân này thủ đoạn thật cao minh, chuyện hạ tiện nào cũng có thể làm, ta là nam nhân huyết khí phương cương, như thế nào có thể ngăn cản được, liền cùng hắn làm chuyện có lỗi.”

Một câu nói làm Liễu Ức Vân đột nhiên ngẩng đầu không dám tin nhìn y, mà Trầm Lạc Phong không hề liếc hắn một cái.

“Ngươi đồ tiện nhân, cư nhiên giống nương ngươi câu dẫn nam nhân, thật sự là ác tâm!” Đoan vương phi lộ ra gương mặt hèn mọn, “Vương gia, người nhất định phải hảo hảo xử phạt hắn, thân là huynh trưởng, cư nhiên câu dẫn đệ đệ làm ra chuyện trái luân thường đạo lí như vậy. . . .”

“Im lặng!” Đoan vương gia nghiêm lệ cắt lời nàng, hắn bình tĩnh nhìn Liễu Ức Vân ánh mắt đều là không tin cùng đau lòng, “Ngươi vì cái gì phải làm như thế?”

“Phụ vương, ta. . . . .”

“Không cần giải thích! Ngươi cút! Ta không muốn nhìn thấy ngươi, nếu không phải đối với mẫu thân ngươi áy náy, từ lúc ngươi phản bội triều đình thì ta đã cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ. Không nghĩ đến ngươi cư nhiên làm ra chuyện hạ tiện như vậy! Lần này ta sẽ không tiếp tục nuông chiều ngươi, ngươi mau cút, từ hôm nay ngươi không còn là nhi tử của ta!” Đoan vương gia nổi giận nói.

“Không, phụ vương, ta. . . . .” Đoan vương gia nói như sét đánh giữa trời quang, làm Liễu Ức Vân không cách nào thừa nhận, hắn trực giác nghĩ muốn vãn hồi.

“Câm mồm! Không được phép tiếp tục gọi ta như vậy, ta không có nhi tử như ngươi!”

“Phụ vương!” Đoan vương gia nổi giận cùng Liễu Ức Vân đoạn tuyệt quan hệ làm Trầm Lạc Phong không kịp sử liệu, nhìn Liễu Ức Vân run rẩy trên mặt đất y bỗng nhiên cảm thấy thật hối hận.

“Còn không mau cút, ở lại đây làm gì? Nhìn thấy ngươi lại thấy khó chịu!” Đoan vương phi chanh chua thúc giục hắn.

Đúng vậy, hắn còn muốn vãn hồi cái gì? Mặc kệ như thế nào, cùng đệ đệ loạn luận là sự thật. Này đều là hắn tạo thành, nếu lúc đó hắn không có ý nghĩ không an phận với Trầm Lạc Phong, sự tình sẽ không diễn biến tới nông nỗi này. Nếu lúc trước hắn chết, nếu hắn không phải bởi vì tham luyến ôn nhu của Lạc Phong mà sống đến hiện tại, phụ vương sẽ không nhìn thấy một màn này. Hiện giờ hắn hại phụ vương tức giận, phụ vương nhất định đau lòng vì có nhi tử như hắn, chính mình làm hắn thất vọng rồi. Bất quá, hắn sẽ không lại làm phụ vương thương tâm, hắn sẽ rời khỏi, vĩnh viễn rời khỏi, hắn đáng lẽ phải sớm rời khỏi.

Liễu Ức Vân từ từ đứng dậy, mặc vào quần áo bị Trầm Lạc Phong xé rách, đi tới trước người Đoan vương gia, đoan đoan chính chính quỳ lậy hắn ba cái, rồi mới loạng choạng đi ra ngoài.

“Vân nhi!” Hành động của Liễu Ức Vân làm Trầm Lạc Phong cảm thấy hoảng hốt, y trực giác phải lưu lại hắn, phảng phất như vậy sẽ làm y vĩnh viễn không còn nhìn thấy hắn.

“Ngươi đứng lại cho ta!” Đoan vương gia ngăn cản Trầm Lạc Phong muốn đuổi theo, “Đừng tưởng ngươi như vậy liền không việc gì, theo ta hồi phủ! Xem ra ta rất sủng ngươi!”

“Vương gia. . . .” Đoan vương phi muốn thay Trầm Lạc Phong biện hộ.

“Câm mồm! Hôm nay ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn y! Ai cũng không thể ngăn trở!” Đoan vương gia nghiêm lệ nói.

Nhìn đến phụ thân khó được như vậy tức giận, Trầm Lạc Phong tránh cũng không được phải kiêng kị vài phần, mặc dù y điên cuồng muốn đi tìm Liễu Ức Vân cũng chỉ có thể âm thầm nhịn xuống, chỉ có thể cầu mong Liễu Ức Vân không làm chuyện gì điên rồ, hoặc là Hắc Ảnh cùng Thanh Sương đều nhanh chóng gấp gáp đi tìm. Nhưng y đâu biết, một lần do dự này nhưng lại làm ra hậu quả khiến y hối hận cả đời.

Để lại bình luận

Thẻ: Đam mỹ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.