Cửu Biện Liên

Chương 219: Chương 219: Chờ đợi.




“Vậy, chẳng lẽ chỉ có thể ngồi chờ chết sao?” Huyền Kỳ không cam lòng.

“Liều mạng vậy.” Thẩm Thiên Huy đi ở sau cùng, đóng cửa phòng lại “Không thể đánh thắng thì ít nhất cũng phải kéo dài được thời gian.”

“Nếu thật sự không ổn, hai người tách khỏi tôi rồi chạy trước, thứ hắn muốn là Di Thiên châu, sẽ không đuổi theo hai người, tôi còn có Ô Thiên ấn, cũng không dễ chết như vậy đâu.” Không biết vì sao, dưới tình trạng có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, tôi lại không hề bối rối, ngược lại, tôi còn rất bình tĩnh.

“Như vậy sao được!” Huyền Kỳ kêu lên “Chị để bọn em tự chạy trốn rồi bỏ lại chị sao? Không bao giờ!”

“Vậy em định chết cùng chị, chôn cùng chị sao?” Tôi cũng lên tiếng “Còn anh nữa, Thẩm Thiên Huy, không phải bên nhà anh vẫn luôn mong anh về quản lý mọi chuyện đó sao?”

Thẩm Thiên Huy yên lặng nhìn tôi, không nói gì.

“Di Thiên châu không có mắt nhìn chọn phải tôi, là số mệnh của tôi.” Tôi rất bất đắc dĩ “Thiên Khu nói đúng. Đây quả thật là một vật không tốt lành, Đại Hình Quan đến, tôi chết, mọi chuyện kết thúc, vậy là đủ, chuyện này, hai người không cần thiết phải chết theo tôi.”

“Tuyệt đối không được!” Thái độ của Huyền Kỳ vô cùng kiên quyết “Em không thể làm mấy chuyện như vậy được. Thẩm Thiên Huy chắc chắn cũng vậy.”

“Không có gì là không được.” Tôi cũng không lùi bước “Nếu Đại Hình Quan tự mình ra tay, Vu Dương có thể vào được đây hay không, có thể xuất hiện đúng lúc hay không đều không thể nói trước được, không cần phải hy sinh vô ích.”

“Nhưng… nhưng…” Huyền Kỳ lắp bắp hồi lâu, nóng nảy “Cho dù bọn em làm như vậy thật thì sau này em làm sao có mặt mũi đi gặp ông nội đây?”

Tôi bật cười: “Em không cần lo, nếu chị gặp ông nội sẽ giải thích cho ông biết, cứ làm như vậy đi. Còn bây giờ, Thẩm Thiên Huy, anh định làm sao đây?”

Thẩm Thiên Huy cũng cười cười: “Tôi sẽ cố hết sức, cô cũng không cần nghĩ xa như vậy, trừ phi Vu Dương định mặc kệ người trong tộc, nếu không, anh ấy nhất định sẽ nghĩ tất cả mọi cách.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Huyền Kỳ ở bên cạnh phụ họa “Chị đừng nghĩ nhiều, chúng ta nhất định có thể kiên trì đến khi Vu Dương tới.”

Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ vai cậu, nói với tôi: “Theo tình huống hiện tại, điện thoại di động không có tín hiệu, điện thoại bàn cũng không được, không thể lên mạng, cũng không xem được TV hay radio, thậm chí, cô nhìn này…”

Nói rồi, anh ta lấy ra một con hạc giấy được gấp bằng bùa, quẳng ra ngoài cửa sổ, con hạc giấy vỗ hai cánh bay lên, không bao lâu sau, khi đến gần tường rào quanh sân, đột nhiên lại bốc thành một luồng khói xanh, bị đốt trụi.

“Hắn ngăn chúng ta cách biệt hoàn toàn với bên ngoài rồi.” Thẩm Thiên Huy nói “Bất kể là dùng cách thức gì, hay là sử dụng pháp thuật, đều không thể liên lạc với bất cứ ai.”

“Vốn còn trông cậy Thanh Loan có thể sẽ khác với chúng ta, ai ngờ… Aizz, có lẽ hắn ta muốn chơi trò bắt ba ba trong rọ rồi.” Huyền Kỳ nhún vai.

Thẩm Thiên Huy không đáp, chỉ lấy một xấp bùa, phân loại ra bàn trà, sau đó, dán từng cái lên cửa, cửa sổ và tường.

“Mấy thứ này để làm gì? Cái này thì sao?” Huyền Kỳ bị mấy là bùa này hấp dẫn, liên tục đặt câu hỏi.

Thẩm Thiên Huy cũng không hề có dáng vẻ mất kiên nhẫn, không chỉ trả lời từng vấn đề, còn dạy Huyền Kỳ làm cách nào để phân biệt bùa chú. Hai người cứ vừa làm vừa trò chuyện, gần một giờ sau mới xong việc.”

“Có cái gì ăn không? Mới sáng sớm đã không thể ra ngoài rồi, hại tôi bữa sáng cũng không ăn được.” Huyền Kỳ đi vào bếp rửa tay, lúc đi ra ngoài chạy thẳng đến bàn ăn, hình như không còn quá lo lắng như trước, cũng không biết là bị mấy việc khác làm cho dời lực chú ý đi, hay là đã thông suốt.

“Buổi sáng có nấu cháo.” Thẩm Thiên Huy mở bọc thức ăn ra “Không thể ra ngoài mua đồ ăn, đành phải chiên mấy quả trứng gà còn sót lại.”

Huyền Kỳ “ừm” một tiếng, không có ý kiến gì, có lẽ cậu thật sự đói bụng, húp xì xụp hai chén cháo lớn.

Tôi không thèm ăn, cầm chén của mình, sự bình tĩnh khó hiểu ban nãy cũng không còn, dần cảm thấy hơi sợ, bất tri bất giác thẫn thờ, trong đầu đều là đủ thứ suy nghĩ, lúc thì về Vu Dương, lúc thì về Đại Hình Quan, thậm chí tôi còn nghĩ, không biết sau khi mình chết thì sẽ thế nào.

“Nếu ăn không vô thì đừng miễn cưỡng, đói bụng thì ăn.” Tôi bừng tỉnh là vì nghe thấy mấy lời này của Thẩm Thiên Huy.

Tôi nhìn chén cháo của mình, chỉ mới vơi đi một chút, hai người kia đều đã ăn xong, tôi hơi ngại, vội đứng dậy dọn giúp.

“Để em để em.” Không có TV, điện thoại và internet, Huyền Kỳ có vẻ vô cùng tích cực với việc nhà, không chỉ tranh việc dọn dẹp bàn ăn, còn bảo muốn triệt để dọn vệ sinh cả nhà.

“Tiết kiệm sức lực đi” Thẩm Thiên Huy bật cười “Uống cà phê không? Hai hôm trước tôi có mua hạt cà phê.”

“Hạt cà phê?” Mắt Huyền Kỳ sáng lên “Anh định xay cà phê à?”

Thẩm Thiên Huy gật đầu, xoay người trở về phòng lấy ra một đống đồ “Vừa lúc có thời gian, nếm thử xem, tay nghề của tôi không tồi đâu.”

“Được.” Huyền Kỳ rất vui vẻ “Hôm nay tôi cũng muốn thử xem.”

Thấy dáng vẻ không để tâm đến chuyện gì này của cậu, tôi không nhịn được bật cười.

Thẩm Thiên Huy nhìn tôi, không nói gì, mở một túi nhỏ ra, lấy dụng cụ xay bằng tay ra, bắt đầu từ từ xay cà phê.

Dụng cụ xay cà phê làm bằng gỗ, màu đã hơi xỉn, tay cầm bằng đồng thau đã được cầm đến bóng lưỡng, có lẽ đã dùng được lâu. Từ dụng cụ phát ra tiếng răng rắc, một hương thơm dần lan tỏa khắp phòng.

Huyền Kỳ hít sâu, dáng vẻ như say mê: “Ồ… thơm quá đi, là loại cà phê gì?”

“Là một loại cà phê bình thường thôi.” Sự chú ý của Thẩm Thiên Huy đều đặt trên dụng cụ xay cà phê, không ngẩng đầu lên.

“Cần giúp không?” Huyền Kỳ hứng thú bảo.

“Cầm cái bình kia, vào lấy chút nước nóng ra đây đi.” Thẩm Thiên Huy cuối cùng cũng xay xong hạt cà phê, cầm giấy lọc xếp lại, để lên chỗ bình thủy tinh có cái phễu bên trên.

Lúc này Huyền Kỳ đã rót nước mang tới: “Trong nhà không có đường viên, cũng không có ai uống cùng, làm sao đây?”

“Uống cà phê đen, hoặc không uống.” Tôi cho cậu hai lựa chọn.

Huyền Kỳ bĩu môi: “Không uống thì sẽ uổng phí công sức pha cà phê của Thẩm Thiên Huy? Còn cà phê đen à… aizz, đắng lắm.”

“Dùng đường cát hay nấu ăn đi, và cả sữa tươi trong tủ lạnh nữa.” Thẩm Thiên Huy kéo phần đựng cà phê xay bên dưới ra, múc hai muỗng cà phê bột vào trong phễu, lắc nhẹ, khiến cho bột cà phê rơi đều xuống, xếp thành các lớp đều đều.

Huyền Kỳ nghe vậy chạy nhanh như chớp vào phòng bếp, dùng tốc độ nhanh nhất ôm hộp đường cát và một hộp sữa đến, đứng ở bên cạnh, vô cùng mong đợi.

Sự vội vàng này tạo thành một tình cảnh đối lập với Thẩm Thiên Huy đang chậm rãi tự nhiên, anh ta cầm lấy miệng bình, đổ một chút nước vào phần cà phê đã xay bên dưới, sau đó ngừng lại, nhìn chằm chằm cái phễu.

“Sao không làm tiếp? Có thể uống chưa?” Huyền Kỳ nhìn cái phễu bên dưới bình thủy tinh “Không thấy cả phê chảy ra.”

“Chờ một lúc.” Thẩm Thiên Huy lại cười cười “Phải đợi cà phê bột hút hết nước mới có thể làm tiếp, nửa phút là xong.”

Quả nhiên, một lúc sau, anh ta lại giơ bình thủy tinh lên, vẫn từ từ rót nước lên cà phê bột, sau đó, từng giọt chất lỏng màu rám nắng nhỏ từng giọt xuống bình thủy tinh, mùi thơm càng nồng nặc.

Huyền Kỳ kề sát vào bình thủy tinh trầm trồ, tôi thì nhìn Thẩm Thiên Huy, thấy vẻ mặt chăm chú của anh ta, thân thể đứng thẳng, động tác ưu nhã thành thạo.

Nói thật, từ khi tôi quen anh ta, tôi chưa từng quan sát anh ta tỉ mỉ như thế, cảm thấy anh ta dù không phải là một anh chàng đẹp trai ngời ngời nhưng cũng xem như dễ nhìn, nhất là thái độ dịu dàng có lễ và vô cùng khiêm tốn của anh ta, dễ khiến người ta liên tưởng đến những công tử nhà giàu được giáo dục hẳn hoi.

Thực ra thì cũng đúng. Tôi nghĩ, nhà họ hẳn là một gia tộc lớn, bản thân anh ta còn từng làm việc buôn bán, nếu không bởi vì xảy ra những chuyện mà người bình thường khó có thể giải thích, cho dù đúng như lời Thiên Khu nói, mấy trăm năm trước, nhà chúng tôi và nhà họ Thẩm có qua lại, thì hôm nay, vào mấy trăm năm sau, với một kẻ uống cà phê pha sẵn cũng chẳng biết ngon hay dở như tôi, có lẽ chúng tôi cũng không có gì liên quan đến nhau.

Mà những chuyện “người bình thường khó có thể giải thích” kia, không biết, hôm nay có kết thúc tất cả hay không.

“Thanh Loan, đây là của cô.” Lời nói của Thẩm Thiên Huy lại xen ngang suy nghĩ của tôi, cà phê trước mặt tôi tỏa hương bốn phía.

“Cám ơn.” Tôi uống một hớp, một vị đắng nghét lập tức kích thích vị giác của tôi.

“Không thêm đường và sữa à?” Huyền Kỳ đang cầm tách cà phê uống lia lịa quay sang hỏi.

Tôi sửng sốt, miệng đã dần bình thường trở lại, tôi mới nhận ra đây là một tách cà phê đen.

“Uống không quen à?” Thẩm Thiên Huy thấy tôi không uống tiếp, đưa sữa tươi sang.

Tôi bỏ vào tách của mình một ít, suy nghĩ một lúc, cuối cùng không thêm đường, lại uống một hớp, mùi vị đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thẩm Thiên Huy thoải mái thở dài, ngồi xuống, dựa lên ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói: “Đột nhiên cảm thấy, như thế này cũng rất nhàn nhã.”

Tôi cười khẽ, không rõ nhàn nhã ở đâu mà có nữa.

Thẩm Thiên Huy hiểu ý tôi, uống một ngụm cà phê, nói: “Trước kia vì kiếm tiền không ngừng bôn ba, gần đây, vì hoa sen và Di Thiên châu, thần kinh luôn căng thẳng, lần gần nhất pha cà phê như hôm nay đã không còn nhớ rõ là lúc nào nữa rồi. Trong nhà này, tôi đã sắp xếp tất cả những điều tôi có thể làm, cũng đã sẵn sàng đối mặt với chuyện sắp xảy ra, đến lúc này rồi, không phải là càng bình tĩnh hơn sao?”

“Ừm, đúng vậy.” Huyền Kỳ đồng ý nói “Càng đến đêm trước đại chiến thì tâm trạng càng phải tốt đẹp, thả lỏng thoải mái.”

Thẩm Thiên Huy vừa uống một ngụm cà phê vừa nói: “Cà phê có thể khiến đầu óc tỉnh táo, cả quá trình lọc cà phê có thể khiến tôi bình tĩnh, đúng là một công đôi việc. Thanh Loan, đừng lo lắng, với tình trạng của cô bây giờ, nếu Đại Hình Quan đến, nhất định sẽ rối loạn, như vậy cũng không phải chuyện tốt, tôi sẽ cố sức nghĩ cách để kéo dài lâu hơn một chút.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Huyền Kỳ phụ họa “Boss ghê gớm nhất sắp xuất hiện, mới đầu em cũng rất sợ, nhưng sau khi nghĩ lại, sợ cũng không làm được gì, vậy thì cứ thả lỏng, chờ hắn ta tới, dán nhiều bùa như thế, chắc sẽ có tác dụng mà.”

Vừa nói xong, cổng lớn ngoài sân chợt được mở ra, phát ra một tiếng tiếng “két” , sau đó, lại được nhẹ nhàng đóng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.