Cửu Biện Liên

Chương 86: Chương 86: Chương 7.17: Mưa xuân rơi mãi




“Có thể hiểu vậy là tốt rồi.” Thẩm Thiên Huy cười cười “Hề Nang thì không thể bỏ qua được, cậu có thể giúp chúng tôi tìm nó không?”

Tần Long khẽ lắc đầu: “Là do nó chủ động đến tìm tôi, sau khi nói xong thì biến mất.”

“Vậy cậu có bao giờ nghe nó nhắc đến Lang tộc không?” Thẩm Thiên Huy vẫn chưa hết hi vọng.

Tần Long lắc đầu: “Chưa từng, miệng nó kín nhu bưng, cái gì cũng không nói, chỉ bảo tôi làm theo những gì nó nói thôi. Lúc đầu tôi cũng nghỉ, chỉ cần tôi có được vật tôi muốn thôi, quan tâm nhiều như thế làm gì.”

“Gia đình kia thì không nói đi, vì sao lại hại thêm một người nữa?” Tôi nhớ đến người đàn ông say rượu bị giết kia.

Vẻ mặt Tần Long hơi hối hận: “Sau khi chứng minh được công dụng của Khôi Lỗi hương, Hề Nang lập tức muốn tìm chị. Vốn tưởng rằng lần này đã nắm chắc phần thắng, bởi vì nó nói, nói đã dụ được người lợi hại nhất đi rồi, những người còn lại đều rất dễ đối phó. Ai ngờ, nửa đường lại xuất hiện một kẻ xen ngang, không ngờ Thiên Cẩu lại có thể nhập vào người chị. Sau khi thất bại, nó trút giận lên tôi, tôi cũng khó chịu, người kia, chỉ là vì tôi muốn bắt nạt vậy thôi.”

“Thận đâu? Cũng ăn mất rồi à?” Tôi thật sự cảm thấy oan uổng cho người kia, đang yên đang lành đột nhiên lại thành vật hi sinh.

Tần Long “ừm” một tiếng, vẩy trên người dần biến mất, sắc mặt lại càng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thẩm Thiên Huy nhìn dáng vẻ của cậu ta, biết cậu ta bị mất máu quá nhiều: “Tham Lang, rút cái này ra, tôi cầm máu cho cậu ta.”

Tham Lang bĩu môi, có vẻ không vui, đang định nói gì đó thì đột nhiên sững sờ nhìn chằm chằm vai tôi, như phát hiện điều gì.

“Gì vậy?” Tôi bị nhìn thì hơi khó hiểu.

Anh ta không nói tiếng nào, từ từ đi đến gần tôi, ánh mắt vẫn nhìn lên vai tôi: “Pháp sư, anh nhìn xem, đây là cái gì?”

Thẩm Thiên Huy nghe thấy thế cũng đến gần, nhìn kĩ trên vai tôi, một lúc sau thì kinh ngạc “A” lên một tiếng.

“Khó trách tôi không thể nhập vào cơ thể cô, hóa ra là vì thứ này.” Tham Lang phủi phủi vai tôi, sau đó mở tay ra đưa đến trước mặt tôi— ở đó. có một thứ gì đó nho nhỏ màu xanh biếc.

“Gai Thoái Linh.” Anh ta nói “Có tác dụng với tất cả các linh thể, người ta thường xuyên dùng vật này để bảo vệ mình không bị ác linh nhập vào.”

“Vừa này Hề Nang nói đến, chắc là thứ này.” Thẩm Thiên Huy nhìn kĩ cái gai kia “Không biết xuất hiện từ lúc nào nữa.”

“Lúc anh lấy tờ giấy vàng ra đó.” Nói đến đây, tôi mới nhớ ra, vừa rồi quả thật có cảm giác như bị chạm vào “Có người khẽ gõ vai tôi, lúc đầu tôi nghĩ là Huyền Kỳ, sau đó lại tưởng là nước mưa rơi từ mái hiên rơi xuống.”

Nhớ đến tình cảnh lúc ấy, tôi quả thật hơi sợ, nếu như Hề Nang thừa dịp đó đánh lén, chúng tôi nhất định sẽ bị thương.

“Nó có thể đánh lén mà…” Thẩm Thiên Huy cũng nghĩ giống tôi, hơi khó hiểu.

“Đánh lén? Nó không dám mạo hiểm như thế đâu.” Tham Lang khinh thường nói. “Dù nó tấn công ai thì nhất định cũng sẽ có người khác hỗ trợ, Vu Dương sẽ lập tức đến ngay, nó chỉ vừa ló đầu đã bị túm rồi. Tôi nghĩ nó vẫn còn muốn giữ mạng để hưởng dụng Di Thiên châu.”

“Ai? Là ai?” Giọng nói của Lưu Hà bỗng dưng vang lên “Là ai khiến Vu Dương thành ra thế này hả?”

Cô ta thả Diệu Diệu đang bị xách cổ qua một bên, không ngừng nhìn quanh, cứ như chỉ cần tìm được kẻ kia sẽ lập tức băm kẻ đó thành trăm đoạn.

“Hồ ly nhỏ, mau đến nhìn thử xem, hình như anh ta trúng độc của Xà tộc.” Tham Lang lại khụt khịt mũi, “Mùi nhạt lắm, gần như không ngửi ra.”

Lưu Hà ngồi xổm xuống, đưa tay bắt mạch cho Vu Dương, cau mày: “Quả là vậy, xem ra không dễ giải quyết đâu.”

Nghe cô ta nói thế, tôi không khỏi lo lắng: “Thử nghĩ cách xem.”

Lưu Hà liếc tôi một cái: “Còn đợi cô nói chắc? Giờ chỉ có hai cách, một là đến Xà tộc đòi thuốc giải, hai là tìm cỏ Bất Hủ thì mới có thể chế thuốc được.”

Tham Lang vừa nghe thấy thế, không khỏi bật cười: “Nói đùa à? Xà tộc với cỏ Bất Hủ, cô kêu mấy người họ tìm ở đâu đây?”

“Cỏ Bất Hủ là gì?” Tôi hỏi.

“Một loại thảo dược.” Tham Lang nói “Trước kia cũng có không ít, nhưng dần dần bị loài người mấy người đào hết rồi, muốn lưu lại một chút cũng không còn, từ lâu đã không thấy nữa rồi.

Thẩm Thiên Huy nghĩ một lúc: “Có phải là cỏ Bất Hủ có thể bảo vệ thi thể trong một vạn năm không?”

Tham Lang gật đầu.

Nếu như nó có công dụng chống phân hủy thì việc bị đào hết cũng dễ hiểu.

“Loài người mấy người vì muốn thi thể của mình không bị mục rửa, một cái rể cỏ cũng tranh đến người chết ta sống, khiến cho một loài thảo dược phải tuyệt chủng mới chịu thôi.” Nói đến đây, Lưu Hà lộ ra sắc mặt khinh bỉ “Cỏ Bất Hủ không chỉ có thể bức ra mọi loại độc, còn có thể cơ thể phục hồi, đừng nói là độc của Xà tộc, dù là để làm người chết sống lại cũng vẫn có thể.”

“Loài cỏ này bình thường sinh trưởng ở đâu?” Tôi không để ý đến mấy lời than vãn của cô ta, chỉ quan tâm phải làm thế nào để tim được nó.

Lưu Hà thở dài: “Quên đi, nghĩ cách khác đi. Lúc này, khiến Vu Dương tỉnh lại vẫn có thể, độc cũng có thể khống chế.

Chớp mắt mấy cái, cô ta mới phát hiện ra người khác đang ngồi trên đất: “Ủa, đây không phải bạn trai nhỏ của Thanh Loan à?”

Thẩm Thiên Huy vừa định giải thích, cúi đầu đã thấy Tần Long bất tỉnh nhân sự: “Nói sau đi, mau rút cái này ra đã.”

“Anh chuẩn bị cho tốt, máu sẽ phun ra đó.” Tham Lang cầm chuôi của đinh ba nói.

Thẩm Thiên Huy lấy giấy vàng ra, gật đầu.

“Phí sức như vậy làm gì, để tôi.” Lưu Hà đẩy Thẩm Thiên Huy qua một bên, mở trong bao vải ra một mớ bông băng, đổ chút thuốc bột ra. sau đó mới nói: “Rút ra đi.”

Tham Lang không dơ dự nữa, cố sức rút đinh ba ra, cùng lúc đó, máu đỏ tươi như một loạt tên bắn phun ra, Lưu Hà vội ấn bông băng lên, bông băng lập tức ướt máu, cô ta cũng không quan tâm, chỉ ấn mạnh vào, một lúc sau, sau khi lấy bông băng ra, vết thương đã không còn chảy máu, chỉ là nhìn mấy lỗ vết thương sâu hoắm trông mà giật mình.

“Không sao chứ? Tôi ra đây.” Tham Lang nói xong, sau đó nhảy ra khỏi người Huyền Kỳ.

Huyền Kỳ thở phào nhẹ nhõm, co quắp nằm trên đất.

“Sao rồi?” Tôi lại đỡ cậu.

“Cảm giác cứ như xương đều nát ra hết.” Cậu yếu ớt nói.

“Mau vào nhà đi.” Thẩm Thiên Huy nhìn chúng tôi đều đã ướt mưa, liền cõng Vu Dương rồi đi vào nhà trước.

Tần Long cũng được kéo lên, hơi tựa vào người Lưu Hà, miễn cưỡng có thể đi được, tôi thì đỡ Huyền Kỳ theo sau.

Vào nhà, trời đã dần sáng, điều hòa vẫn còn mở, cả phòng đều vô cùng ấm áp, khô ráo, Thẩm Thiên Huy vừa vào nhà liền vội vã đỡ Vu Dương vào giường trong phòng mình, giúp anh thay quần áo ướt, đút thuốc Lưu Hà đưa cho, rồi mới ra ngoài phòng khác.

Lưu Hà đặt Tần Long xuống, cũng không vội xem xét vết thương của cậu ta mà quay đầu hỏi chuyện Thẩm Thiên Huy, sau khi nghe xong, đột nhiên giơ tay tát một phát vào mặt Tần Long.

Tần Lan đã tỉnh sau khi mọi người vào, kinh ngạc nhìn cả đám người ướt nhẹp, tiếp theo thấy Tần Long bị thương ngay đùi, liên tục muốn gọi xe cứu thương, nhưng tay lại run rẩy, điện thoại cầm cũng không xong, lúc này, thấy con mình bị đánh thì mới quẳng điện thoại sang một bên, xông về phía cậu ta.

“Cô làm gì vậy, sao lại đánh Tiểu Long?” Bà đau lòng hỏi.

“Tại sao à? Vì cậu ta đã khiến Vu Dương thành ra như vầy!” Lưu Hà liếc hai người “Nếu là trước kia, chắc mấy người chết mấy trăm lần cũng không đủ. Người mười mấy tuổi rồi, còn không hiểu chuyện như thế!”

Thẩm Thiên Huy thấy thế thì lại khuyên nhủ: “Tiên tử, bớt giận đi, Tham Lang đã dạy dỗ cậu ta rồi. Việc cấp bách bây giờ là tìm được thuốc giải.”

Lưu Hà nghe thấy có người gọi mình là “Tiên tử” thì cơn giận cũng tan đi một nửa, lại nhìn thấy vết thương trên đùi Tần Long, nghĩ lại mấy lời Thẩm Thiên Huy nói mới “hừ” một tiếng, không nói nữa.

Trong lòng tôi rất không thoải mái, lần này, vì Tần Long mà đã chết đến năm người, Vu Dương trúng độc, Huyền Kỳ lại ngã bệnh, mà nghe ý của Thẩm Thiên Huy, cũng không định trừng phạt cậu ta, điều này khiến tôi khó có thể chấp nhận. Nhưng nghĩ lại, có thể trừng phạt cậu ta thế nào đây? Báo cảnh sát à? Vậy giải thích với cảnh sát thế nào? Nếu nói thật, chắc cậu ta sẽ bị xem thành người bệnh tinh thần rồi bị hạn chế tự do, như vậy, Tần Lan làm thế nào đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi không khỏi cảm thấy Thẩm Thiên Huy nói cũng đúng, việc đã đến nước này, người chết không thể sống lại, Tham Lang cũng đã trừng trị Tần Long, quả thật, chuyện gấp nhất bây giờ là tìm được thuốc giải.

Tần Lan thấy mọi người không nói, run lẩy bẩy định gọi điện thoại.

“Tôi chính là bác sĩ, đừng lo lắng.” Lưu Hà giật lấy điện thoại di động của bà, nói ngắn gọn, sau đó bắt đầu xử lý vết thương của Tần Long.

Huyền Kỳ có vẻ đã kiệt sức, tựa vào ghế ngủ mất, tôi đặt tay lên trán cậu, hình như hơi sốt.

“Bệnh rồi à?” Tham Lang vẫn chưa vào lại chủy thủ, thấy tôi như thế thì đến gần hỏi.

Tôi gật gật đầu: “Chắc là cảm lạnh rồi, uống thuốc sẽ khỏi.”

“Thân thể của cậu ta không chịu nổi.” Tham Lang nói ” Giống như loài người mấy người khi ghép nội tạng vào cơ thể gì đó….gọi là phản ứng gì ấy nhỉ?”

Tôi sửng sốt, sau đó hiểu ra: “Phản ứng bài trừ à?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tham Lang gật mạnh đầu nói “Nếu hôm nay gặp phải kẻ mạnh, tôi sẽ không dám tùy tiện nhập vào đâu, làm không tốt thì cả hai chúng tôi sẽ mất mạng.”

“Vậy bây giờ cậu ấy không sao chứ?” Nghe anh ta nói thế, tôi cũng hơi lo.

Tham Lang đến gần nhìn Huyền Kỳ một lúc: “Không sao, chỉ là bệnh thì không tránh được rồi.”

Vừa dứt lời, tôi lại nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Tần Long, quay đầu lại nhìn, hóa ra Lưu Hà đang vá vết thương.

Cô ta ra tay không nhẹ chút nào, Tần Lan thấy vậy thì hít một hơi, chậm rãi hỏi: “Cô thật sự là bác sĩ à?”

Lưu Hà liếc bà một cái, ném dụng cụ trong tay: “Bà nhìn tôi không giống bác sĩ à? Được rồi, vậy đem cậu ta đi bệnh viện đi, thật là làm ơn mắc oán!”

Vết thương đã vá được một nửa, nếu lại đưa đi bệnh viện, chắc vết thương lại bị rách ra, Tần Lan cũng không muốn con mình phải chịu đau nữa, lại nhìn thấy vết vá chỉnh tề xinh đẹp của Lưu Hà, động tác cũng rất thành thạo, bà cũng không nói thêm gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.