Hai ngày tiếp theo là ngày nghỉ, thời tiết vẫn rất tốt, Cuối cùng Huyền Kỳ cũng hết sốt, bắt đầu chạy nhảy trở lại.
Diệu Diệu thấy Huyền Kỳ đã khỏe, có vẻ vô cùng vui sướng, miệng lúc
nào cũng ngậm con chuột đồ chơi nhìn cậu đầy mong đợi. Huyền Kỳ bị nhìn
đến không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy con chuột đồ chơi rồi
ném ra xa, Diệu Diệu lập tức chạy “Vụt” theo, sau đó lại ngậm trở về,
Huyền Kỳ lại tiếp tục ném, hai người cứ như đang chơi trò “Ném đĩa cho
cún” ở trong sân.
Vu Dương thì lại không hề có tinh thần, có lúc còn ngủ gà ngủ gật bên bệ cửa sổ, mày vẫn cau chặt, bất kể chúng tôi có tạo ra bao nhiêu tiếng động anh đều không hề mở mắt.
Tôi hơi lo lắng, hỏi Thẩm Thiên Huy xem như thế có phải có chuyện gì nghiêm trọng không.
“Đã uống thuốc của Lưu Hà, chắc là tạm thời không sao đâu.” Thẩm
Thiên Huy không dám xác định, cũng không yên lòng lắm “Nhưng nhất định
là phải uống thuốc giải càng sớm càng tốt, không biết cô ta đã nghiên
cứu tới đâu rồi.”
“Cỏ Bất Hủ trông ra sao? Sinh trưởng ở nơi nào?” Tôi không rõ vì sao Vu Dương lại chắc chắn là tôi không thể lấy được.
Thẩm Thiên Huy hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Loại cỏ này có lá nhỏ
và dày, ở giữa hơi trũng xuống, dọc theo lá còn có răng cưa, khi cây lớn lên, viền ngoài của lá là màu xanh biếc, càng vào giữa lá thì càng đậm, phần giữa lá là màu tím, mà theo thời gian, màu tím đó cũng dần khuếch
tán ra xung quanh; khi đúng trăm năm, toàn bộ chiếc lá đều sẽ đổi màu,
càng lâu năm thì màu càng đậm.”
Tôi nghĩ đến một loại cây cỏ khá giống nó: “Nghe qua giống như lá nha đam* ấy.”
(*nha đam: Hay còn gọi là lô hội
)
Thẩm Thiên Huy cười cười: “Tôi đã từng nhìn qua tranh vẽ của nó, độ
dày giữa hai loại cây này cũng không hơn kém nhiều. Tuy nhiên, cỏ này
dài và nhỏ hơn lá nha đam, răng cưa cũng nhiều hơn, theo như ghi chép,
nếu như cắt ngang cỏ này, bên trong nó cũng khá tương tự như nha đam,
cũng đặc dính như thế, tuy nhiên nó lại có màu đỏ sậm, có mùi như mùi
máu.”
“Đúng vậy.” Đúng lúc này thì Vu Dương tỉnh, “Cỏ Bất Hủ sinh trưởng ở độ cao thấp hơn mực nước biển, ở nơi ẩm ướt.”
“?” Đây là phản ứng đầu tiên của tôi.
Vu Dương không trả lời mà tiếp tục nói: “Xung quanh cỏ Bất Hủ thường
có những đóa hoa Mê Tiên, có màu đỏ như hoa Bỉ Ngạn nhưng mùi thơm lại
càng đậm hơn. Hơn nữa, người ngửi phải mùi thơm này sẽ nhìn thấy điều mà kẻ đó mong muốn nhất, sau đó sẽ đi theo ảo ảnh đó mãi cho đến lúc chết
đi.”
Thì ra là vậy, hèn gì anh khẳng định tôi sẽ không thể nào lấy được nó.
Nói đến đây, anh bỗng bật cười: “Loài người cũng thật kì quái. Rõ
ràng đó là chuyện vô cùng nguy hiểm với các người, nhưng hết người này
đến người khác vẫn cứ đi.”
“Là bởi vì lợi ích thôi.” Tôi cảm thấy ngoài chuyện đó ra chắc chẳng còn nguyên nhân nào khác.
Vu Dương cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đã từng hỏi một người đi tìm cỏ, sao lại quên cả sống chết đi tìm như thế, hắn nói ở chợ đen, bán một bụi cỏ nguyên vẹn có thể kiếm được tiền đủ cho hắn và con cháu
của hắn sống không lo cơm áo cả đời; ngay cả một chiếc lá nhỏ cũng đủ để hắn mua một căn nhà lớn. Tôi thật không hiểu, sau khi các người chết sẽ phải đầu thai, bảo tồn thân xác của mình để làm gì chứ?”
“Tiền của họ, hoặc ít hoặc nhiều đều là tiền dơ bẩn, bọn họ sợ sau
khi chết gặp báo ứng, lại lưu luyến cuộc sống hiện tại, dĩ nhiên không
muốn đầu thai nên hi vọng có thể sống lại.” Thẩm Thiên Huy cũng rất hiểu rõ về tâm lý của những người mua lại cỏ Bất Hủ.
Vu Dương khẽ gật đầu: “Chỉ là, ở cùng một nơi, làm cùng một chuyện, cứ làm hoài mà không thấy chán à?”
Lúc này đến lượt Thẩm Thiên Huy cười: “Cách thức để hưởng lạc có rất nhiều, làm sao thấy chán được chứ.”
Vu Dương lại muốn nói gì, nét mặt đột nhiên hơi thay đổi, ôm chặt ngực và há miệng thở dốc.
Chúng tôi ai cũng lo lắng, anh lại vẫy vẫy tay, ý bảo mình không sao.
“Bây giờ tôi không thể dùng Ảm Hỏa, cũng không thể nào điều khiển roi Ô Vũ.” Sau khi thở hổn hển một lúc, anh bình thường trở lại “Độc này
còn lợi hại hơn tôi tưởng.”
“Nếu không, chúng ta đến nơi cỏ Bất Hủ xuất hiện lần gần đây nhất nhìn thử xem?” Thẩm Thiên Huy đề nghị.
Vu Dương khẽ lắc đầu: “Lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó đã là chuyện của
hai ba trăm năm trước, e rằng nơi đó đã bị đất lấp mất rồi, đừng nói là
cỏ, ngay cả hoa Mê Tiên cũng khó mà tìm ra.”
“Vậy phải làm sao đây?” Tôi hơi gấp gáp “Lưu Hà có thể nghĩ ra cách gì không?”
Vu Dương cười nhạt: “Không biết, còn phải dựa vào năng lực của cô ấy rồi.”
Bỗng nhiên có một bóng đen đột nhiên phóng “Vụt” đến, đụng vào một
bên chân Vu Dương đang buông thõng. Vu Dương lập tức rụt chân lại, hai
hàng chân mày nhăn tít lại.
Định thần lại, bóng đen ban nãy chính là Diệu Diệu, miệng còn đang ngậm một cái lông vũ.
“Cô nhìn cô đi, lại làm hư nữa rồi.” Huyền Kỳ quơ quơ cây gậy nhựa trụi lủi trong tay, nhanh chóng chạy vào.
“Sao vậy?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
“Anh nhìn này, cô ấy lại làm hỏng gậy chọc mèo nữa rồi.” Huyền Kỳ
nhét gậy vào tay anh ta “Đừng mua cho cô ấy nữa, lần nào cũng chơi được
một hai lần rồi cắn đứt cái lông vũ, con chuột đồ chơi cũng vậy, lần nào cũng bị chơi đến rách tươm.”
Thẩm Thiên Huy không nhịn được phì cười.
“Không sao, mấy thứ này cũng không mắc. Mèo mà, thích nhất là phá hoại.”
Diệu Diệu ở dưới chân hai người, kháng nghị “Meo meo” hai tiếng.
“Sao hả, nói oan cho cô à?” Huyền Kỳ cúi đầu trừng mắt “Mua cho cô là được mà!”
Sau tiếng “Meo meo” lần nữa của Diệu Diệu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi đi mở cửa, đứng bên ngoài là hai mẹ con Tần Lan, vết thương của
Tần Long còn chưa ổn, chân còn đang quấn băng vải dày, tay chống cái
nạng, đầu cúi thấp.
Trông Tần Lan cũng không tự nhiên lắm, lúng túng lên tiếng chào hỏi.
Thẩm Thiên Huy thấy hai người họ cũng cảm thấy không thoải mái, mời bọn họ vào nhà.
Ai ngờ, vừa vào đến nhà, Tần Lan đột nhiên quỳ “Phịch” xuống đất:
“Tần Long có lỗi với các cháu, nó cũng biết nó sai rồi, thông cảm cho dì chỉ có một đứa con trai, van xin các cháu đừng tố cáo nó, cha nó cũng
đã đi rồi, nó mà đi, dì phải sống thế nào đây….”
Nói rồi, bà vừa khóc vừa dập đầu, Tần Long đứng bên cạnh không nói câu nào.
Trong lúc mọi người còn sững sờ, Vu Dương đã kịp phản ứng, bước lên
một bước dài, đi đến kéo bà đứng lên, đỡ bà ngồi xuống ghế sô pha.
“Không ai định tố cáo con của dì cả.” Anh lạnh giọng nói.
Tần Lan yên tâm, lại nhìn về phía Thẩm Thiên Huy, thấy anh ta gật đầu, lúc này mới thở phào, bắt đầu khóc thút thít.
Tần Long vẫn đứng như thế, dường như định nói gì đó.
Vu Dương cũng không quan tâm hai người họ, trở lại bệ cửa sổ chợp mắt.
Tần Long ngập ngừng một lúc lâu mới lấy trong túi quần ra một thứ:
“Thứ này không biết có ích gì với mọi người hay không, lúc tôi còn nhỏ
cha tôi đã tặng.”
Trong tay cậu ta là một viên châu, tròn tròn, trắng thuần, tỏa ra ánh sáng nhạt, rất giống trân châu nhưng lại lớn hơn viên trân châu thông
thường, trông cũng xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Giao châu*? Muốn hối lộ chúng tôi à?” Vu Dương híp mắt nhìn từ xa “Tôi lại càng hi vọng cậu đưa cho chúng tôi đá Nguyệt Sắc.”
(*Giao châu: Ngọc của người cá)
Mặt Tần Long đỏ bừng: “Sau khi anh trúng độc, đá Nguyệt Sắc đã bị Hề
Nang lấy đi, tôi tặng mọi người Giao châu, cũng không phải muốn hối lộ
gì cả, chỉ là nó vô dụng đối với tôi, nếu như phải dùng….”
Mấy chữ phía sau đều nhỏ dần, gần như không nghe rõ.
Vu Dương từ từ đi đến, nhận lấy hạt châu nhìn một chút: “Là Giao châu của cha cậu? Cũng không nhỏ. Được, tôi nhận.”
“Đây là gì? Trân châu?” Huyền Kỳ lại hiếu kỳ.
“Giao châu, do nước mắt của người cá ngưng tụ thành.” Thẩm Thiên Huy
giải thích “Viên châu này tỉ lệ tốt như thế, không phải cứ tùy tiện khóc mà có đâu, giữa vạn viên mới có một viên như thế, giá trị vô song.”
“Cho đấy.” Vu Dương nói rồi tiện tay quăng Giao châu về phía Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy nhận được, vẻ mặt mừng rỡ: “Cho tôi? Ối trời, cám ơn nhé, cám ơn!”
“Có ích gì với anh à?” Huyền Kỳ thấy anh ta vui mừng như thế thì hỏi.
Thẩm Thiên Huy gật gật đầu: “Viên Giao châu này có thể tăng cường sức mạnh cảm ứng, tôi học thuật Ngũ hành, tất nhiên rất có ích.”
Tần Long thấy anh ta vui vẻ cũng không còn khẩn trương nữa, lấy ra
một ống giấy nhỏ, nói: “Thứ này cũng là do cha tôi để lại, tôi xem không hiểu, không biết nó là gì.”
Thẩm Thiên Huy nhận lấy, mở nắp ra, khéo ra một tấm sa mỏng lớn cỡ
một chiếc khăn tay, mở ra thì phát hiện, trên đó có vẽ rất nhiều những
đường màu đen, còn có mấy hình vẽ vô cùng kì quái.”
“Không phải bản đồ kho báu chứ.” Huyền Kỳ cười hì hì nói đùa.
Vu Dương nhướng mắt nhìn về phía tấm sa kia, sắc mặt lạnh tanh: “Trải thẳng ra cho tôi xem.”
Thẩm Thiên Huy trải một tờ giấy trắng lên trên bàn trà, sau đó mới đặt tấm sa lên.
Vu Dương cẩn thận nhìn một lúc, mới nói: “Có lẽ là bản đồ kho báu thật.”
Huyền Kỳ không ngờ mình nói đúng, hơi phản ứng không kịp: “Thật… thật ư?”
“Mọi người nhìn đi.” Vu Dương chỉ vào mấy nét ở cạnh bản đồ: “Đây là
chữ viết của người cá, cụ thể là gì thì tôi cũng không hiểu.”
Sau đó, anh lại chỉ vào mấy cái đường màu đen nói: “Mấy thứ này hẳn
là hình vẽ núi sông các loại, tôi cảm thấy, khả năng thứ này là bản đồ
kho báu rất lớn, nhưng phải biết những chữ viết của người cá này thì mới có thể xác định được.”
“Nếu không để tôi thử xem.” Thẩm Thiên Huy xung phong “Nhà tôi còn
giữ mấy cuốn sách cổ, bên trong có mấy cuốn về chữ viết của người cá,
tôi về xem thử.”
Vừa nói, anh ta vừa nhìn Tần Long, lại nhìn Vu Dương, dường như đang hỏi ý kiến hai người họ.
Vu Dương nhún vai: “Tùy anh, cũng không phải đồ của tôi.”
Tần Long cũng không nói, chỉ gật gật đầu.
Tâm trạng của Tần Lan lúc này đã ổn định nhiều, nhìn tấm sa trên bàn
trà, chợt nhớ ra thứ gì đó: “Lúc trước khi sinh Tiểu Long, cha nó cũng
từng cho dì xem thứ này, lúc đấy ông ấy còn nói ở nơi đó có nở đầy những đóa hoa đỏ rực thơm ngào ngạt.”