Cửu Biện Liên

Chương 90: Chương 90: Chương 8.4: Kho báu.




Thẩm Thiên Huy lót một tờ giấy trắng lên bàn rồi trải tấm sa mỏng kia lên: “Đây quả thật là một tấm bản đồ, dùng mực nước do người cá đặc biệt chế ra, vẽ trên giao tiêu*, có thể giữ được trong ngàn năm không bị ăn mòn, cũng không sợ bị ẩm mốc. Chữ viết bên trên rất đơn giản, có lẽ là vì cha của Tần Long sợ cậu ấy không hiểu nên mới viết đơn giản như thế.”

(*giao tiêu: Tơ của người cá)

“Trên đó viết gì?” Huyền Kỳ vội vã hỏi.

Thẩm Thiên Huy lấy ra mấy tờ giấy phân cho mọi người, phía trên có mấy hàng chữ ngắn:

Nguyệt thượng trung thiên đoàn viên thì

Tịch chiếu sơn tây nhập Dao Trì

Liêm hậu tự hữu đào hoa nguyên

Mạc khủng ngân long phân thủy tật.

Đào hoa nguyên tiền Phong Cố thạch

Tỏa đắc nhất phiến tiêu dao địa

Vạn kim nan đắc Bất Hủ thảo

Mê Tiên hoa khai ánh thiên xích.

Sau đó, anh ta chỉ vào đoạn chữ đầu tiên kia rồi nói: “Ở đây, mấy câu đầu tiên đã diễn tả đầy đủ thời gian và địa điểm rồi.”

Huyền Kỳ không hiểu, liên tục hỏi mấy dòng đó có nghĩa gì.

“Đừng vội, nghe tôi nói, thật ra cũng rất dễ hiểu.” Thẩm Thiên Huy cũng cầm lấy tờ giấy rồi nhìn: “Câu thứ nhất, ‘Nguyệt thượng trung thiên’ (Trăng lên cao giữa trời) chính là ý chỉ giờ Tý, khoảng từ mười một giờ đêm hôm trước đến rạng sáng hôm sau, ‘đoàn viên’ hẳn là ý chỉ lúc trăng tròn; câu thứ hai, “Tịch Chiếu sơn tây nhập Dao Trì” ý nói đi theo hướng Tây của núi Tịch Chiếu sẽ dẫn vào một nơi gọi là Dao Trì….”

“Núi đó ở đâu?” Huyền Kỳ vội vàng xen ngang lời anh ta.

Thẩm Thiên Huy cười cười, nói ra điểm mấu chốt: “Mấy chữ này cũng không khó lắm, thứ làm tôi mất thời gian nhất chính là tìm ra xem núi nào là núi Tịch Chiếu. Tôi tra rất nhiều tài liệu, lại so sánh với bản đồ này, cuối cùng mới phát hiện ra, hóa ra là gần ngay trước mắt.”

Tôi không nói chuyện, đợi anh ta nói hết.

“Không phải ở gần đây có một ngọn núi là Tây Sơn sao?” Anh ta lại lấy ra mấy tờ giấy đã được in ra trong túi “Đây chính là Dao Trì.”

Tôi đi qua nhìn cẩn thận, mấy tấm hình này đều chụp cảnh núi non, tấm ảnh mà anh ta chỉ có một cái đầm nước, bên cạnh đầm nước còn có một bia đá lớn, bên trên còn có viết chữ “Dao Trì” màu đỏ.

“A tôi nhớ ra rồi!” Huyền Kỳ nhìn một lúc đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Trên Tây Sơn quả thật có Dao Trì, Thanh Loan, chị quên rồi sao? Trước kia ông nội đã từng dắt chúng ta tới đây.”

Nghe cậu nói thế thì quả thật tôi cũng có chút ấn tượng.

“Ngọn núi phía Tây này trước đây có tên là núi Tịch Chiếu.” Thẩm Thiên Huy chỉ tay vào đoạn chữ còn lại “Nhìn lại chỗ này xem, đào hoa nguyên tiền Phong Cố thạch, tỏa đắc nhất phiến tiêu dao địa, vạn kim nan đắc Bất Hủ thảo, Mê Tiên hoa khai ánh thiên xích.”

“Bất Hủ thảo chính là cỏ Bất Hủ mà chúng ta đang tìm đó.” Lưu Hà hưng phấn hẳn “Hơn nữa hình như vẫn còn sống sót.”

“Sao cô biết?” Huyền Kỳ vẫn không giải thích được.

“Nếu hoa Mê Tiên vẫn còn đó thì cỏ Bất Hủ cũng chắc chắn cũng còn sống sót.” Lưu Hà quả quyết nói, có vẻ như chúng tôi không thể không đi đến Tây Sơn kia rồi.

Tây Sơn là một nơi tham quan du lịch nổi tiếng ở thành phố chúng tôi, trước kia khi đi đến đó du lịch, tôi từng xem một ít tài liệu hướng dẫn về nó, độ cao của núi này cách mặt biển không quá xa. Trên núi có một thác nước nhỏ, dưới thác nước có một đầm nước màu lục bích, nước trong đầm đông ấm hạ mát, còn về chuyện đầm nước này bắt nguồn từ đâu thì vẫn chỉ là một truyền thuyết.”

Truyền thuyết kể rằng, năm đó Vương Mẫu nương nương đi ngang qua nơi này, cảm thấy nơi này cảnh sắc tươi đẹp, vô cùng yêu thích nhưng lại cảm thấy nơi này chưa đủ hoàn mỹ, thiếu cảnh nước chảy nên sai người đào một hố to dưới chân núi, dẫn nước Dao Trì vào để bổ sung sự thiếu sót này. Ai ngờ, trong lúc dẫn nước, Người lại bị Ngọc Đế gọi về, đành vội vàng bỏ đi, lại quên việc phải ngăn nước lại, vì vậy ở đây mới tạo thành một thác nước, mà đầm nước này thì được người đời sau gọi là “Dao Trì”.

“Vào Dao trì, tức là chúng ta phải xuống nước à?” Huyền Kỳ nghiên cứu đoạn văn kia, mơ hồ hỏi.

“Nếu là người cá thì việc giấu đồ vật dưới nước cũng rất bình thường.” Thẩm Thiên Huy nói.

Huyền Kỳ vừa nghe lập tức quay sang nhìn Tần Long: “Cậu có thể lặn xuống nước không?”

Không đợi Tần Long trả lời, Thẩm Thiên Huy lại nói: “Đừng gấp, bốn câu này, mọi người cùng nhau nhìn thử xem… Liêm hậu tự hữu đào hoa nguyên, Mạc khủng ngân long phân thủy tật, mọi người thử nhớ đến Thủy Liêm* động trong Tây Du Kí xem, như vậy, không phải nó đang ám chỉ chỗ thác nước đó sao? “Ngân long”** này, không phải đang ám chỉ toàn bộ thác nước à? Cho nên tôi cảm thấy, bốn câu này ý bảo chúng ta vào giờ Tý đêm trăng tròn thì đến thác nước Dao Trì. Đằng sau thác nước này chắc chắn còn có thứ gì khác.”

(*Liêm: Là cái mành, cái rèm

**Ngân long: Rồng bạc)

Mọi người nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy cách hiểu như thế hẳn là chính xác nhất.

Thẩm Thiên Huy tiếp tục nói: “Đào hoa nguyên tiền Phong Cố thạch, tỏa đắc nhất phiến tiêu dao địa, câu này tôi cũng đã điều tra thử, đá Phong Cố* là một loại cơ quan; hai câu sau, tất nhiên ý chỉ đằng sau cơ quan này là hoa Mê Tiên và cỏ Bất Hủ.”

(*Phong cố: Phong trong niêm phong, cố có nghĩa là trói buộc, cấm cố)

Nói rồi, anh ta lại quay sang Tần Long: “Tần Long, cha của cậu có từng nói cho cậu cách mở cơ quan không?”

Tần Long suy nghĩ một lúc, khẳng định là không có.

“Muốn mở đá Phong Cố thì phải biết nó loại đá Phong Cố nào.” Diệu Diệu nãy giờ không nói gì đột nhiên mở miệng: “Đá Phong Cố được phân thành phong cố bằng vật, phong cố bằng máu, phong cố bằng lời nói, hơn nữa, chúng còn có thể được dùng như những tổ hợp, chẳng hạn như vật kết hợp với máu, máu kết hợp với lời nói, thậm chí tổ hợp của cả ba loại, cách mở mỗi loại mỗi khác.”

Thẩm Thiên Huy không ngờ cô ấy lại hiểu rõ như thế, hơi kinh ngạc: “Cô biết à?”

Diệu Diệu “Hứ” một tiếng: “Mấy người quên tôi giỏi nhất là cái gì à?”

Lúc này chúng tôi mới nhớ đến, lúc mới gặp, Diệu Diệu đã từng giới thiệu, tộc của bọn họ chuyên trộm đồ, nổi tiếng thiên hạ về việc mở các loại khóa.

“Mang tôi đi theo đi.” Diệu Diệu cười hắc hắc “Mở mấy cái cơ quan này, nhất định phải cẩn thận, chỉ cần không cẩn thận một chút, nhẹ thì sẽ nước ngập lênh láng, nặng thì bị pháp thuật phong ấn giết chết ngay lập tức. Lần này tôi có thể thể hiện bản thân rồi.”

“Cô từng mở thứ này lần nào chưa?” Huyền Kỳ không yên tâm với cô ấy lắm.

Diệu Diệu ngượng ngùng cười: “Chưa từng.”

Huyền Kỳ nghe vậy lập tức bật dậy: “Chuyện nguy hiểm như thế sao có thể để một thực tập sinh như cô đi làm chứ?”

Có lẽ Diệu Diệu không hiểu “Thực tập sinh” là gì nên vẻ mặt hơi khó hiểu.

“Thực tập sinh nghĩa là bảo cô không đủ chuyên nghiệp đó.” Thẩm Thiên Huy hiểu cô ấy đang nghĩ gì.

Diệu Diệu vừa nghe bảo mình “Không đủ chuyên nghiệp” thì quệt miệng, cực kì bực mình: “Em là người học thuật mở khóa giỏi nhất tộc đó, nếu không, anh có giỏi thì đi tìm mẹ em đi.”

“Mẹ của cô muốn bao nhiêu tiền?” Huyền Kỳ còn tưởng là thật bèn hỏi lại.

Cô ấy lườm cậu một cái: “Mẹ em không làm nữa, bao nhiêu tiền cũng không mời được bà đâu.”

Huyền Kỳ không lên tiếng nữa, một lúc sau đành bất đắc dĩ thở dài, đành phải tiếp nhận sự thật Diệu Diệu sẽ là người phá giải cơ quan.

Cứ như thế, “Thợ khóa” đã được chỉ định.

Tiếp theo, tôi lại nhớ đến lúc mình đi du lịch trên núi kia: “Nhưng mà tôi còn nhớ, sau Dao Trì toàn là vách núi, chưa kể, muốn đi lên tìm thượng nguồn của thác nước là hầu như không có đường, tất cả đều là rừng núi chưa được khai phá, cấm du khách đi vào.”

“Rốt cuộc là thế nào thì cứ đi là biết. Chừng nào đi?” Vu Dương tiện tay cầm mấy tấm hình kia, thờ ơ nói.

“Anh cũng muốn đi? Không được!” Lưu Hà thấy anh có vẻ muốn đi thì lập tức ngăn cản, “Tôi đi là được rồi, thân thể của anh không chịu được đâu.”

Vu Dương liếc cô ta một cái: “Tôi đi, cô ở lại.”

“Tại sao?” Lưu Hà khá bất mãn với sự sắp xếp của Vu Dương “Tôi là dược sư, tôi nhận biết được cỏ Bất Hủ.”

“Tôi cũng nhận biết được.” Vu Dương cầm tấm ảnh Dao Trì lên nhìn kĩ “Không biết tấm bản đồ này của người cá đã vẽ được bao lâu rồi, liệu có xảy ra chuyện gì bất ngờ không, liệu cỏ Bất Hủ có còn ở đó không, không ai biết được.”

“Nhưng, lỡ như…” Lưu Hà khá lo lắng.

Vu Dương biết cô ta muốn nói gì: “Nếu là kho báu thật, nếu có xuất hiện thứ gì khác, tôi đi với bọn họ, cô ở đây tiếp tục tìm cách, đề phòng chuyện không may, Lang Vương có đến cũng có thể ứng phó.”

Lưu Hà thấy lời này cũng có lý, tuy không cam lòng nhưng không nói thêm nữa.

Thẩm Thiên Huy lật lật mấy tờ lịch treo tường; “Khéo thật, thứ bảy tuần này chính là ngày trăng tròn, chúng ta đi sớm, tránh cho người khác tới đoạt mất.”

Vu Dương gật đầu, nhìn về phía tôi: “Cô đi cùng đi.”

“Tại sao?” Lưu Hà lại tỏ vẻ bất mãn, hơn nữa là bất mãn vô cùng.

“Tôi không yên lòng.” Vu Dương trả lời ngắn gọn.

Lưu Hà cứng đờ, sau đó nói: “Có gì mà không yên tâm? Lẽ nào sẽ có người đến ăn mất cô ta chắc?”

“Có thể.” Vu Dương nói “Ô Thiên ấn có phản ứng với yêu khí, nếu như lại có một kẻ máu lai khác đến, yêu khí không đủ mãnh liệt sẽ không thể bảo vệ cô ấy như lần này. Huống chi, chúng tôi ai cũng đi, nếu có người để lại gai Thoái Linh trên người cô ấy, chỉ với hai người họ, một cây chủy thủ, một chuỗi Phật châu, dù có thêm một Thẩm Thiên Huy cũng không đủ.”

Lưu Hà hơi không phục, hừ khẽ nói: “Anh đang trúng độc, theo lý là thời cơ tốt nhất của bọn họ, nhưng nhìn thử xem, lúc này đang rất yên bình.”

Vu Dương cười nhạt: “Đó là bởi vì thuốc của cô tốt, nếu không có thuốc của cô, độc mạnh như thế, cho dù tôi không chết ngay thì cũng nằm trên giường chờ chết rồi, tuyệt đối sẽ không như bây giờ, để cho mấy tên kia tìm cơ hội ra tay.”

Lưu Hà nghe thấy thế thì tỏ vẻ hưởng thụ, nét mặt cũng rất đắc ý, nhưng tôi nghe thấy thế thì mới nhận ra rằng, hóa ra Vu Dương đang gắng gượng, hẳn là vì đề phòng kẻ địch, bảo vệ chúng tôi mà không phải muốn ra vẻ gì cả.

“Được rồi.” Thẩm Thiên Huy nhìn mọi người “Trừ Lưu Hà tiên tử, những người khác đều đi.”

Ngày hôm sau là thứ năm, sáng sớm Lưu Hà đã cầm túi sang đây, nói bên trong là các loại thuốc men, tôi nhận lấy xem thử, phát hiện trên mấy cái bình nhỏ đều có dán nhãn ghi “Giải độc” hoặc “Cầm máu.”

“Ở đây có thuốc ngừa ảo giác của hoa Mê Tiên.” Sau đó, cô ta còn đưa chúng tôi mấy cái khẩu trang đặc chế.

“Cô giáo Hồ, cám ơn cô.” Huyền Kỳ chân thành nói.

Lưu Hà không đáp, chỉ liếc tôi một cái, bảo mình phải bế quan rồi xoay người bỏ đi.

Thẩm Thiên Huy ra ngoài cả ngày, xế chiều khi chúng tôi tan học về nhà đã nhìn thấy anh ta đang ngồi trong phòng khách, bên chân có đủ thứ đồ vật linh tinh, anh ta đang sắp xếp lại.

“Xế chiều ngày mai lên đường. Anh ta nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.