Giấu cửa ra dưới giường cũng chưa phải là điều gì quá bí ẩn hay kì
diệu, nhưng chính vì nó quá tầm thường, giường đá lại thoạt nhìn rất
nặng, thế nên mọi người mới không nghĩ đến trường hợp này.
Diệu Diệu ngồi xổm xuống nhìn mấy tảng đá vụn rơi vãi: “Đây đúng là
cửa, vốn là một tảng lớn nhưng lại bị người ta làm hư, mọi người nhìn
đi, bên cạnh còn có mấy mảnh đá vụn.”
Quả nhiên, ở chỗ ngón tay cô ấy đang chỉ, loáng thoáng có thể nhìn thấy dấu vết bị đào bới.
Diệu Diệu hất mấy mảnh đá vụn qua một bên, lại thổi thổi mấy cái, một tảng đá lớn chừng hai thước vuông cứ thế hiện ra trước mắt, bên cạnh có mấy vết nứt, phiến đá dường như đã lung lay sắp đổ, chỉ cần chạm nhẹ
một phát thì nó sẽ lập tức nát thành trăm mảnh nhỏ.
“Mã Phúc có lẽ vào bằng đường này.” Tham Lang đoán.
“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại không đánh chết tên đó đi?” Huyền Kỳ lại tò mò.
Nhắc đến chuyện trước kia, Tham Lang lập tức lên tinh thần: “Nhắc mới nhớ, lúc đó, tên đó quả thật là kẻ tàn ác vô cùng, ai ai cũng biết,
quậy phá long trời lở đất ở thế giới loài người, vị vua cai trị loài
người khi đó cũng không còn cách nào mới tìm đến bọn tôi. Tên Mã Phúc
này quả thật cũng có chút bản lĩnh, chúng tôi phải dùng thời gian gần cả ngày mới có thể chế phục được nó. Sau khi nó thua, lúc hấp hối lại đau
khổ cầu xin tha thứ, Thiên Khu động lòng trắc ẩn, không cho tôi cắn nó
chết hẳn, bảo cứ để cho nó tự sinh tự diệt đi, không ngờ, nó lại có thể
sống sót, còn để tôi gặp được nó.”
Ngay sau đó, anh ta lại ra vẻ dương dương tự đắc: “Nhớ năm đó, tôi và Thiên Khu là hai kẻ hợp tác ăn ý nhất, đánh đâu thắng đó, không gì cản
nổi, mấy thứ yêu ma quỷ quái kia vừa thấy bọn tôi kẻ thì sợ hãi, kẻ thì
hận thấu xương.”
Thẩm Thiên Huy thừa lúc anh ta nói chuyện thì đi đến dọn dẹp lối đi ở cửa, sau đó, lại vỗ vỗ bờ vai của anh ta nói: “Đi thôi, muốn ôn lại trí nhớ gì thì để sau.”
Nói rồi, anh ta dẫn đầu đi vào.
Lối đi này gần như giống hệt như lối vào, cũng là một đường mòn vừa
đủ cho một người đi qua, dưới chân là một dãy bậc thang dẫn thẳng xuống
dưới, trên vách tường vẫn là một hàng những viên Huỳnh Hỏa châu. Mọi
người nhìn thấy cảnh tượng như thế thì đều chần chờ, không dám đi tiếp.
“Lúc chúng ta đi vào đã là đi xuống, sao giờ lại đi xuống nữa?” Huyền Kỳ là người đầu tiên thắc mắc.
“Đúng vậy, dựa theo khoảng cách lúc nãy chúng ta đi, độ cao này hẳn
là ngang với mực nước biển, tương đương với mặt đất phẳng, nếu còn đi
xuống tiếp thì chính là lòng đất rồi.” Thẩm Thiên Huy cũng không giải
thích được.
“Cứ đi thử đi.” Tham Lang thì tỏ vẻ không có việc gì “Nơi này không
còn đường nào khác, nói không chừng, đi tiếp một lúc nữa sẽ có đường ra
ngoài.”
Diệu Diệu cũng đồng ý với quan điểm này: “Cũng đúng, có rất nhiều mật đạo cũng là xuống trước rồi lên sau.”
Vu Dương suy nghĩ một lúc, hướng về một nơi trong đường mòn, khẽ nhăn mũi: “Toàn là mùi của Mã Phúc, hẳn là nó đã vào từ đường này, cứ đi
tiếp là được, chỉ là , phải cẩn thận, hình như còn có thứ gì khác.”
“Cái gì vậy?” Diệu Diệu hơi căng thẳng.
“Không rõ ràng lắm.” Vu Dương nói, “giống như mùi thi thể, nhưng mùi rất nhạt.”
Thẩm Thiên Huy đi đằng trước nghe thấy thế thì đề phòng cầm chắc một tờ giấy vàng.
Sau đó, tất cả mọi người đều đi chậm rãi, từng chút từng chút đi sâu
vào bên trong. Cứ đi như thế chừng hơn mười phút, các bậc thang cũng dần trở nên bằng phẳng, đi thêm mấy phút nữa, liền đến một khoảng trống
rộng chừng mười thước, ở phía bên kia của khoảng trống là một đoạn bậc
thang, kéo dài về phía trước.
Xem ra Diệu Diệu nói đúng.
“Mọi người nhìn xem đó là thứ gì?” Huyền Kỳ chỉ tay về phía trước.
Ngẩng đàu nhìn sang, trên mặt đất quả nhiên có một cái gì đó đen
thùi, nhưng chúng tôi đang ở sâu trong lòng núi, bốn phía đều tối om,
chỉ có ánh sáng mờ mờ phát ra từ mấy viên Huỳnh Hỏa châu, cùng lắm chỉ
có thể soi được trong phạm vi khoảng năm ba bước, thứ bên kia rốt cuộc
là gì, căn bản không ai biết.
Thẩm Thiên Huy không dám tùy tiện đi qua, chỉ đốt giấy vàng trong tay lên, lập tức, cứ như có một chiếc đèn chân không được mở lên, ánh sáng
tỏa ra xung quanh.
Đợi nhìn thấy rõ đó là vật gì, tôi không khỏi hít vào một hơi, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng trong hang động của Hề Nang.
Trong một góc tối gần cầu thang, có một mớ cỏ khô, được che phủ một
cái “ra giường”, bên trên là vô vàn mấy bộ xương trắng hếu, có mấy khúc
xương còn bị rơi rớt lăn đến dưới chân chúng tôi, thậm chí còn có mấy
cái hộp sọ và xương sườn còn nguyên.
“Đây….đây là…hang ổ của Mã Phúc à?” Huyền Kỳ hiển nhiên đã bị dọa cho sợ hãi.
Tham Lang đá văng khúc xương bên chân ra, nói: “Hẳn là vậy, trên đó
còn có mùi hoa Mê Tiên, tên kia không thể lúc nào cũng túc trực ở trên
kia được, nơi này lại là một nơi vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp để chữa thương và ẩn náu, có lẽ là do tên đó vô tình phát hiện ra rồi náu thân ở đây.”
Thẩm Thiên Huy khẽ thở dài, tiếp tục đi về phía trước.
Tôi cẩn thận tránh mấy khúc xương dưới chân, ban đầu Huyền Kỳ còn rất sợ hãi, sau này, cậu lại cảm thấy nơi này thật mới lạ, thậm chí còn
muốn đưa tay sờ thử cái “ra giường” phía trên mớ cỏ khô.
“Đó là da người.” Tôi nói.
Cậu hoảng hồn, rút nhanh tay về, quay đầu lại ngượng ngùng cười với tôi một tiếng.
“Đây là thứ gì?” lúc này, Diệu Diệu đang đứng sau lưng tôi lại đưa cho tôi xem một thứ khác.
Tôi không dám cầm lấy, chỉ nhìn nhìn, phát hiện vật này mềm nhũn, bên trên còn có một tầng vẩy trong suốt bám vào.
“Là da của người cá.” Tham Lang cũng đưa đầu nhìn sang “Nhìn thời
điểm bị lột và kích cỡ của bộ da này, có lẽ là cha của Tần Long.”
Diệu Diệu “a” lên một tiếng, hất tay muốn ném đi.
Tham Lang nhanh tay lẹ mắt tiếp được: “Đừng ném bậy, đây cũng là một thứ tốt để làm áo giáp, nếu được thì cứ mang đi đi.”
Diệu Diệu kinh ngạc, không nói tiếng nào.
Bởi vì nghĩ đến việc chúng tôi sắp được nhìn thấy ánh mặt trời, chúng tôi không tự chủ được bước nhanh hơn, độ dốc của bậc thang cũng càng
ngày càng tăng, đi một lúc sau, trong đường mòn chỉ còn tiếng thở “hồng
hộc”.
Tôi mặc dù đã uống thuốc, cũng đã nghỉ ngơi nhưng thể lực vẫn chưa
được khôi phục hoàn toàn, việc đi đứng cũng khá là tốn sức, Tham Lang
thì lại chưa quen với thân thể của Tần Long, hơi vướng tay vướng chân,
may là Diệu Diệu đi ở giữa, lúc thì đỡ lấy tôi, lúc lại kéo Tham Lang,
cứ như thế, cả quãng đường cũng xem như thuận lợi.
Lần này, đi gần nửa tiếng, trên đỉnh đầu dần xuất hiện ra một chút ánh sáng.
Không ai nói chuyện nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được sự kích động
của mọi người, tôi cũng tạm thời quên đi mệt mỏi, dùng hết sức lực bò
đến điểm cuối cùng.
Sau khi bước lên bậc thang cuối cùng, thứ chúng tôi nhìn thấy đầu
tiên chính là một bia đá khổng lồ, tôi vội vàng dừng lại, Diệu Diệu đi
đằng sau không kịp phản ứng nên tông vào người tôi.
Vu Dương đưa tay kéo tôi đến bên người anh, đồng thời, Thẩm Thiên Huy cũng lôi Diệu Diệu ra mới giúp cho Tham Lang không va vào người cô ấy.
Cửa ra là một cái miệng động nhỏ, chỉ cần ra khỏi cái miệng động đó là đã có thể ra ngoài.
“Cửa vào này đã được gắn kết giới.” Thẩm Thiên Huy đánh giá tảng đá
đó một lượt, chỉ vào một cái lỗ hổng nhỏ nói: “Đây có lẽ là do Mã Phúc
phá hỏng nên mới khiến pháp thuật giam cầm bị giải theo.”
“Người cá cũng thật là, cửa trước thì khó vào như thế, lại sơ ý đối
với cái cửa sau này.” Huyền Kỳ nói “Để một con quái vật đáng sợ như thế
xông vào, không việc gì lại mất mạng.”
“Cũng không phải là sơ ý.” Diệu Diệu thở dài: “Khối đá này thật ra
cũng là đá Phong Cố, chỉ là còn chưa có bước khóa cuối cùng, em nghĩ,
chính vì vậy nên pháp thuật giam cầm ở nơi này mới bị phá. Không ngờ,
cha của Tần Long tìm được “vùng đất Tiêu Dao” nhưng nơi đó cũng chính là nơi bỏ mình của ông ấy.”
Mọi người nghe vậy cũng tiếc thương một lúc.
Ngoài động là một mảng rừng cây lớn, cũng khổng rậm rạp lắm, địa thế
cũng bằng phẳng. Sau khi Thẩm Thiên Huy xem xét thì cho rằng, nơi đây
tựa hồ là rừng cây dọc theo núi, bên ngoài có người sinh sống.
Bây giờ là ba giờ chiều ngày hôm sau, từ lúc lên núi cho đến bây giờ
cũng đã qua hơn hai mươi bốn giờ, bởi vì lúc bước vào ai cũng trong
trạng thái căng thẳng nên quên đi mọi thứ khác, giờ tỉnh táo lại, ai
cũng cảm thấy bụng đói reo vang, xương sống thắt lưng đều đau.
Chúng tôi ngồi nghỉ ngơi một lúc, ăn chút thức ăn, sau đó lại đi theo Thẩm Thiên Huy.
Lần này chúng tôi đi không bao lâu thì thấy một cái sân, giăng đèn
kết hoa, có không ít xe hơi riêng dừng ở trước cửa, trên cửa lớn có treo một bức hoành phi ghi “Long Thịnh Ngư Trang”, sau khi vào nghe ngóng
mới biết đây là một nhà hàng theo phương thức trang trại, lầu dưới là
nhà hàng, trên lầu có mấy gian phòng nghỉ.
Bởi vì là xế chiều chủ nhật, những người khác đã về phòng nghỉ ngơi,
thực khách cũng không nhiều. Thẩm Thiên Huy nói muốn thuê hai gian
phòng, chúng tôi tắm rửa một lúc, còn anh ta thì ngồi ở dưới nhà hàng,
hút mấy điếu thuốc, tán gẫu với ông chủ nhà hàng, mà lúc chúng tôi tắm
rửa sạch sẽ đi ra, anh ta đã lái đến một chiếc xe nhỏ.
“Anh trả bao nhiêu tiền để mua chiếc xe này?” Xe khởi đông, Huyền Kỳ nhìn ông chủ đứng đằng sau không ngừng vẫy tay, hỏi cho rõ.
Thẩm Thiên Huy cười không đáp.
Nửa giờ sau, xe vững vàng dừng ở trước cửa nhà, Huyền Kỳ leo xuống,
duỗi thẳng lưng, lại hít thật sâu: “A, về đến nhà thật tốt, cái gì cũng
tốt hết.”
Tần Lan đã sớm chờ ở nhà, nghe tiếng chúng tôi trở về thì vội ra mở cửa.
“Tiểu Long, con không sao chứ?” Bà nắm tay con trai, nhìn từ trên
xuống dưới, nhưng người lúc này đã không còn là Tần Long nữa rồi.
Tham Lang miễn cưỡng nhếch môi cười, kéo tay bà ra nói: “Con…con không sao, con rất khỏe, rất khỏe….”
“Dì Tần, hôm nay đừng nấu cơm, mọi người ra ngoài ăn đi.” Thẩm Thiên
Huy đúng lúc mở miệng, hóa giải không khí hơi có phần lúng túng kia.
Tần Lan nhìn Tham Lang, trong mắt có vẻ nghi ngờ lẫn lo lắng, vừa nhìn Thẩm Thiên Huy và chúng tôi, cuối cùng gật đầu.
Chúng tôi ăn cơm ở một quán cơm nhỏ cách nhà không xa, Huyền Kỳ kêu một bàn thức ăn lớn, cùng với Diệu Diệu ăn như sói như hổ.
Tham Lang vẫn chưa quen với thân thể của Tần Long, đôi đũa trên tay
thỉnh thoảng rơi trên đất, Tần Lan lại không sợ phiền nhặt lên giúp anh
ta, lau sạch sẽ rồi mới đưa đến, nhưng bản thân bà lại ăn rất ít, ánh
mắt vẫn luôn nhìn về phía Tham Lang.
Chương 9.2: Tham Lang có “mẹ”
Tham Lang bị Tần Lan nhìn đến không được tự nhiên, cuối cùng, dứt
khoát không ăn gì nữa, lại không thể không làm gì, đành uống nước liên
tục.
“Con không khỏe à? Sao ăn ít vậy?” Tần Lan thấy vậy, đưa tay định sờ trán anh ta.
Tham Lang cuống quýt né tránh, gần như nhảy dựng lên, đụng ngã mấy cái ghế.
“Con…con phải đi nhà vệ sinh….” Anh ta tự thấy mình đang trở thành tiêu điểm của mọi người xung quanh, viện cớ chạy ra ngoài.
“Tiểu Long sao vậy? Mọi người đã gặp phải chuyện gì à?” Dáng vẻ của Tần Lan dường như sắp bật khóc đến nơi.
Mọi người đều tôi nhìn anh anh nhìn tôi, do dự không biết có nên nói rõ cho bà nghe mọi chuyện không.
“Đúng là, có gặp vài chuyện.” Cuối cùng, Thẩm Thiên Huy mở miệng nói.
Tần Lan khẩn trương nhìn anh ta, mắt mở lớn.
“Nơi đó, đúng là “vùng đất Tiêu Dao” mà bản đồ kho báu kia đã nhắc
đến, chồng của dì đã trang trí cho nó vô cùng ấm áp. ” Thẩm Thiên Huy
tiếp tục nói “Hơn nữa, còn chứa không ít điều mà ông ấy vẫn luôn cất
giữ.”
Sau đó, Thẩm Thiên Huy kể lại mọi chuyện trong động, nói rõ ràng rành mạch, chỉ là không nhắc đến Hoa yêu, Mã Phúc, cái chết của Tần Long và
cha của Tần Long, dù là như vậy, nhưng khi Tần Lan nghe thấy cũng vô
cùng kích động, nhất là khi nghe nói đến trong “phòng ngủ” có treo đầy
hình của mình, bà lại không kiềm được tiếng nức nở.
“Vậy mọi người có nhìn thấy cha Tần Long không? Ông ấy đang ở đâu?” Một lúc lâu sau, bà chậm rãi bình tĩnh trở lại, hỏi.
Mọi người đều choáng váng —- làm sao trả lời đây.
Thẩm Thiên Huy chần chờ thật lâu, quyết định nói cho bà biết: “Dì Tần, chồng của dì, đã chết rồi.”
Không ngờ Tần Lan cũng không kinh ngạc lắm, chỉ khẽ gật đầu: “Dì đã
nghĩ đến khả năng này từ lâu, nhiều năm trôi qua vẫn không hề có tin tức gì, hẳn là ông ấy đã không còn trên đời này nữa, ông ấy chết thế nào?”
“Nơi đó có rất nhiều kì hoa dị thảo, cũng được xem như một vùng đất
có phong thủy vô cùng tốt, mà nếu là như thế, chắc chắn sẽ xuất hiện
chút vật kì quái.” Thẩm Thiên Huy không trả lời trực tiếp, nói lòng
vòng.
“Là bị quái vật gì đó giết đúng không?” Tần Lan không chỉ đoán đúng, còn đoán vô cùng gọn gàng dứt khoát.
Thẩm Thiên Huy không ngờ bà sẽ hỏi như thế, nhất thời cứng họng, nói không nên lời.
Tần Lan xoa xoa nước mắt trên mặt, nói tiếp: “Dù ông ấy chưa từng
nhắc đến thân phận của mình, nhưng hai người bọn dì luôn ngầm hiểu, ông
ấy nhất định không phải người. Một lần, dì nói đùa hỏi ông ấy rốt cuộc
có bản lĩnh gì, ông ấy trả lời dì, thật ra thì ông ấy cũng không có khả
năng gì cả, chỉ là nếu tương lai ông ấy đột nhiên không hề xuất hiện
nữa, nhất định là đã bị giết. Lúc ấy ông ấy vừa cười hì hì vừa nói, dì
cứ nghĩ ông ấy đang đùa, không để trong lòng, ai ngờ…”
Nghe những lời này, mọi người cũng không biết nói gì.
Tần Lan thở dài, hỏi: “Các cháu thấy thi thể của ông ấy không?”
“Dì Tần, thật ra thì chồng của dì bị ăn sạch sẽ, vì vậy…không có thi
thể.” Thẩm Thiên Huy thấy đã đến nước này, đành dứt khoát nói rõ ràng.
“Bị ăn sạch….bị ăn sạch….” Ánh mắt Tần Lan dại ra, lại tự lẩm bẩm.
“Dì à, dì đứng quá đau lòng, dì còn có Tần Long mà.” Diệu Diệu không nhịn được mà an ủi.
Thẩm Thiên Huy cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, dì còn có Tần Long, lần
này đi, cậu ấy không những có thể thấy những tấm ảnh trong động, còn lấy được di vật của cha mình, cháu nghĩ, cậu ấy chỉ là nhất thời không thể
tiếp nhận, nên mới hơi có vẻ khác thường như thế.”
Tần Lan nghe thấy thế, dường như đã tỉnh lại: “Nó cũng biết rồi sao?”
Thẩm Thiên Huy gật gật đầu: “Đúng vậy, chồng của dì là một người cá,
trong quyển “Sưu Thần Ký” có ghi lại ‘nam hải chi ngoại, hữu giao nhân,
thủy cư như ngư, bất phế chức tích, kỳ nhãn khấp, tắc năng xuất châu’ ”
“Có nghĩa là gì?” Diệu Diệu không hiểu.
“Bên ngoài Nam Hải có người cá, sống ở dưới nước như những loài cá
bình thường, nếu như không ngừng tu luyện, nước mắt của họ sẽ biến thành trân châu.” Không đợi Thẩm Thiên Huy mở mệng, Tần Lan đã chuyển mấy
dòng văn cổ kia thành chữ thường dùng rồi đọc lên “Tình cảnh lúc Tiểu
Long mới ra đời, thật sự dã để lại ấn tượng quá sâu sắc với dì, trình độ văn hóa của dì không cao, nhưng cũng vì chuyện này, lần đầu tiên trong
đời dì đến thư viện, lần đầu tiên học chữ cổ, tra không ít sách và tài
liệu, khi nhìn thấy viên châu ông ấy để lại cho Tiểu Long, dì mới nghĩ
đến khả năng ông ấy có thể là người cá.”
“Có lẽ ông ấy không chỉ là một người cá bình thường.” Thẩm Thiên Huy
còn nói: “Tuy nói nước mắt của người cá có thể hóa thành châu, nhưng
không phải tất cả các loại nước mắt đều có thể. Người cá bình thường, để có thể khóc ra được một viên giao châu óng ánh mượt mà như thế, cả đời
chỉ có thể khóc được một viên, chỉ có người cá trong giới quý tộc, vì
liên quan đến huyết thống, lại có cơ duyển mới có thể khóc được hai
viên.”
“Cho dù thật sự là quý tộc thì sao chứ? Aizz….” Tần Lan thở dài “Thật vô cùng cám ơn các cháu, nếu như không có các cháu, e rằng, cả đời này
dì cũng không cách nào biết được ông ấy đang thật sự nghĩ gì.”
Thẩm Thiên Huy phẩy tay một cái rồi nói: “Dì đừng khách khí, hẳn là
bọn cháu phải cám ơn dì mới đúng, nếu không có bản đồ kho báu này, chắc
bọn cháu cũng không biết phải làm sao.”
“Đã tìm được thứ các cháu muốn rồi à?” Tần Lan hỏi.
“Đúng vậy, làm phiền dì và Tần Long.” Huyền Kỳ lúc này đã ăn gần no.
Tần Lan khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lộ ra chút vẻ vui mừng, sau đó lại nhìn về phía nhà vệ sinh.
Thẩm Thiên Huy biết bà đang tìm Tần Long, liền nói với Huyền Kỳ: “Cậu đi nhìn xem, sao cậu ta đi lâu thế còn chưa ra.”
Huyền Kỳ nghe lời chạy đi, một lúc sau thì mang theo Tần Long đang không cam lòng trở về.
Thẩm Thiên Huy thấy cũng đã muộn, gọi người bán hàng tính tiền, sau
đó đưa hai mẹ con Tần Lan về đến cửa nhà, đang định đi về thì bị Tham
Lang níu lại.
“Tôi đến nhà anh ngồi một chút.” Anh ta đưa lưng về phía Tần Lan, nháy mắt ra hiệu.
Thẩm Thiên Huy hơi buồn cười, giả vờ không hiểu ý của anh ta: “Về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học, hai ngày nay cũng đủ mệt rồi.”
“Tôi cần nói chuyện với anh.” Tham Lang gần như nghiến răng nghiếng
lợi nói, sau đó lại trừng mắt, dùng khẩu hình nói hai chữ “đồng hóa”.
Sắc mặt Thẩm Thiên Huy hơi lạnh đi, nghĩ một chút mới đến gần Tần
Lan, nói nhỏ: “Dì Tần, Tần Long có lẽ còn chưa nghĩ thông suốt, để cháu
nói chuyện với cậu ta, để cho cậu ta hiểu rõ mọi chuyện, hay là hôm nay
cứ để cậu ta ở bên nhà cháu đi.”
Tần Lan hết sức lo lắng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, ánh mắt hơi phức
tạp nhìn Tham Lang một lúc lâu, mới quay người đi vào nhà mình.
Tham Lang thấy bà đi vào, lại kề lỗ tai lên cửa, sau khi nghe thấy
tiếng bước chân đi vào nhà, cửa bị đóng lại, rốt cuộc mới thở phào nhẹ
nhõm.
“Có mẹ rồi, cảm giác thế nào?” Thẩm Thiên Huy nói đùa.
“Ôi, tôi hối hận gần chết đây.” Tham Lang nói “Lúc ấy chỉ nghĩ thân
thể của người cá không tệ, lại có thân giáp cứng như thế, sau này, tôi
chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nên mới đồng ý, đâu có nghĩ đến chuyện phải ở cùng một chỗ với mẹ của cậu ta đâu. Xong rồi
xong rồi, bảo tôi phải sống thay Tần Long, cuộc sống sau này làm sao mà
vượt qua đây.”
“Có mẹ có gì không tốt.” Huyền Kỳ liếc tôi một cái “Bọn tôi muốn còn không được đây.”
“Đi đi, đi đi, đừng có nói nhảm nữa, thân thể càng lúc càng cứng rồi, vội lắm rồi.” Tham Lang nói rồi vội vàng chạy vào nhà.
Vừa mở cửa ra, Huyền Kỳ đã vội vã chạy vào trong, suýt nữa đụng phải Lưu Hà đang đi ra.
“Mấy người đi đâu vậy? Sao lại để Vu Dương ở nhà một mình? Không lẽ
không biết tình trạng của anh ấy bây giờ rất không tốt à?” Cô ta vừa nói vừa nhìn chúng tôi, có vẻ giận dữ, lớn tiếng hỏi liên tục.
“Bọn tôi đi ăn cơm, đã hỏi anh ấy, nhưng anh ấy bảo không đi.” Huyền Kỳ không dám chọc cô ta, vừa lui về sau vừa giải thích.
“Vậy cũng đâu cần đi hết như thế, để lại một người chăm sóc anh ấy cũng được mà.” Lưu Hà vừa nói vừa trừng mắt nhìn tôi một cái.
Tôi bị trừng cảm thấy rất khó hiểu: “Chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu.” Vu Dương chậm rãi đi ra, thoạt nhìn cũng không có gì lạ thường.
Lưu Hà xoay người trừng mắt nhìn anh, đi nhanh như gió, lúc đi ngang
qua người tôi, lại như thường lệ “thuận tiện” đụng tôi một cái.
Huyền Kỳ thấy cô ta giận đến sắp hỏng người, rất khó hiểu: “Vu Dương, anh làm gì cô ta?”
“Nói không chừng là cô ta làm gì Vu Dương thì có.” Thẩm Thiên Huy trêu ghẹo.
Vu Dương lướt qua anh ta đi vào nhà.
Hành trình đến ngọn núi phía Tây lần này, dù gặp phải không ít chuyện nguy hiểm, Tần Long cũng đã chết, nhưng chúng tôi không chỉ lấy được cỏ Bất Hủ và một viên giao châu, còn biết được tung tích của cha Tần Long, coi như là thu hoạch không nhỏ. Lúc này, Tham Lang đang tìm một phòng
trống để “đồng hóa” mình, Diệu Diệu thì biến lại thành mèo, leo lên ghế
sô pha, Huyền Kỳ vừa mới tắm rửa sạch sẽ, đang ngồi cạnh Thẩm Thiên Huy, thích ý xem tivi, Vu Dương thì cũng như ngày thường, ngồi bên bệ cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi cũng ngồi trên ghế sô pha, mắt nhìn chằm chằm tivi, trong lòng
lại suy nghĩ lung tung — ban nãy đã xảy ra chuyện gì? Sao Lưu Hà lại
điên tiết như thế? Sau đó tôi lại nghĩ, mấy chuyện này cũng không quan
trọng, quan trọng là cỏ Bất Hủ đã đưa cho cô ta rồi à? Thuốc giải liệu
có được chế ra không?
“Bao lâu thì có thuốc giải?” Tôi đang suy nghĩ chợt nghe Thẩm Thiên Huy hỏi.
“Không biết.” Vu Dương không mở mắt, thuận miệng đáp.
“Có chắc chắn làm ra được không?” Thẩm Thiên Huy lại hỏi.
“Không biết.” Vu Dương lại trả lời y hệt ban nãy.
Sau đó, cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Sau một chuyến bị hành hạ, mọi người đều đã vô cùng mệt mỏi, nhưng vì cảm xúc căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nên đều ngủ không được, nghỉ ngơi một lúc mọi người mới bắt đầu ngáp, lúc này mới lục tục trở
về phòng mà cửa phòng của Tham Lang vẫn luôn đóng chặt, không biết tình
hình sao rồi.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Lan gõ cửa nhà tôi, cầm trong tay cái ba lô, lại hỏi: “Tiểu Long thứuc dậy chưa?”
Bà vừa hỏi khiến mọi người đều sửng sốt.
“Để cháu đi xem thử.” Huyền Kỳ nói rồi vội chạy đi gõ cửa phòng Tham Lang.
“Aizz, phiền quá đi, mới sáng sớm, để tôi ngủ tiếp một lúc!” Giọng
nói ngái ngủ của Tham Lang truyền đến, cực kì không kiên nhẫn.
“Tiểu Long, mau thức dậy đi học.” Tần Lan cũng đi đến, lại gần khe cửa nói.
Đột nhiên bên trong phòng trở nên im ắng.
“Tiểu Long?” Tần Lan thấy hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì đành gọi.
Chỉ một lúc sau, Tham Lang chợt kéo cửa ra, mắt còn hoàn toàn chưa mở ra, chỉ lèm bèm: “Con dậy rồi.”, nhìn động tác của anh ta, hình như đã
linh hoạt lên không ít.