Quỷ Ẩn thấy Tham Lang như thế, hơi ngây người, sau đó lại kịp phản
ứng, không nói lời nào, ánh sáng xanh trong tay càng lúc càng nhiều, chỉ một lúc đã tấn công bảy tám lần.
Tham Lang dùng móng vuốt hoặc cánh tay dần hóa giải mấy chiêu này,
cười đến đắc ý: “Nói đến báo thù, con sâu nhỏ, thừa cơ hội này, ân oán
giữa chúng ta cũng nên tính toán luôn đi.”
Quỷ Ẩn hừ lạnh nói: “Anh tự mà đi tìm cố chủ của tôi đi.”
“Nhận tiền của người ta thì làm việc giúp người ta, tôi cũng không
ngại.” Tham Lang vừa nói vừa vung tay, né khỏi chủy thủ của Quỷ Ẩn, vừa
giơ móng vuốt ra: “Chỉ là, mũi tên cuối cùng bắn vào người tôi, là cô
làm à?”
Quỷ Ẩn linh hoạt né tránh, khẽ cười, coi như chấp nhận.
Tham Lang lui về sau hai bước, tạm thời ngưng tấn công: “Tôi chỉ muốn biết, là ai sai cô bắn mũi tên đó.”
“Anh biết là tôi sẽ tuyệt đối không tiết lộ thân phận của cố chủ mà,
tuy nhiên, lần này là ngoại lệ, bởi vì việc bắn mũi tên kia hoàn toàn là ý của tôi.” Một tay khác của Quỷ Ẩn đột nhiên rút ra một cái túi nhỏ,
sau đó treo vào bên hông “Anh muốn báo thù cũng được thôi, đừng khách
khí, còn nữa, đây là thuốc giải và cỏ Bất Hủ, có bản lãnh thì đến đây
lấy đi.”
Vừa dứt lời thì cô ta đã lập tức biến mất.
“Này, này, đừng có lần nào cũng như thế.” Tham Lang sửng sốt, sau đó mới ngửa đầu lên kêu lớn.
Trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, Vu Dương sau khi đỡ hơn, tay
chân đã có thể hoạt động, lúc này đang ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt
lại điều tức, sắc mặt của Thẩm Thiên Huy cũng khá hơn nhiều, vịn tường
từ từ đúng lên, căng thẳng nhìn khắp nơi.
Diệu Diệu thấy hai người họ cũng không có gì đáng ngại, muốn chạy về
phía chúng tôi, ai ngờ vừa mới động đậy, giữa không trung đột nhiên lóe
ra một luồng ánh sáng bạc, ghim “phập” một cái lên đất, hóa ra là một
cái phi tiêu ba cạnh. Cô ấy sợ đến mắt lui mấy bước về sau, lỗ tai dựng
ngược, núp ở bên chân Thẩm Thiên Huy, không dám tùy tiện lộn xộn nữa.
“Đi ra đây, mau lên, đừng có trốn trốn tránh tránh, thật là bực mình.” Tham Lang nhăn mày, bắt đầu không kiên nhẫn.
Thế nhưng không có ai trả lời anh ta, sau khi anh ta dứt lời, không khí lại khôi phục sự yên tĩnh.
Tham Lang không dám chậm trễ, nhanh chóng lui đến bên cạnh tôi, đôi mắt không ngừng chuyển động.
Cứ như vậy khoảng một phút, tôi bỗng cảm thấy trên đỉnh đầu có cảm
giác khác thường, hình như có thứ gì phất qua tóc tôi, chưa kịp ngẩng
đầu thì Tham Lang đã giơ móng vuốt chộp tới, một tiếng “keng” giòn vang
lên, giữa không trung mơ hồ có ánh sáng xanh hiện ra, thậm chí còn có
bóng người mờ mờ nhưng lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
“Tham Lang, tôi có thể giết anh lần đầu tiên, cũng có thể giết anh
lần thứ hai.” Giọng nói Quỷ Ẩn rất nhẹ, cứ như đang nói khẽ bên tai,
nhưng lại không biết là phát ra từ nơi nào.
“Con rùa đen rút đầu kia, có ngon thì ra đây, chúng ta thống khoái
đấu một trận!” Tham Lang không chịu được tình hình như thế, không khỏi
gấp đến dậm chân.
Không có ai trả lời, bốn phía lại yên tĩnh trở lại.
Lúc này, ý thức của tôi đã dần khôi phục hoàn toàn trờ lại, tay chân
tôi bị một sợi dây thừng nhỏ buộc lại, dây thừng mảnh như mấy sợi gân,
siết rất chặt, như cứa cả vào thịt, đau vô cùng, tôi không nhịn được
giãy dụa, mong rằng ít nhất có thể khiến nó buông lỏng một chút.
“Đừng có lộn xộn.” Tham Lang trầm giọng nói “Đây là gân Bàn Long,
càng nhúc nhích càng siết chặt, cẩn thận kẻo nó siết đứt chân tay cô
đó.”
Tôi sợ hết hồn, cũng cảm giác được dây thừng không hề được thả lỏng
ra chút nào, lại càng lúc càng siết chặt, tôi vội ngừng mọi động tác.
Tham Lang trở lại đứng bên cạnh tôi, cau chặt mày, miệng hùng hùng hổ hổ nhưng Quỷ Ẩn lại hoàn toàn không để ý tới anh ta, tùy ý anh ta gọi
hết “rùa đen” rồi lại “đồ quỷ nhỏ nhát gan”.
Diệu Diệu cẩn thận nhìn quanh nhà, kêu “meo meo” với tôi, sau đó lại
cúi đầu, từ trên cổ kéo ra một vật, dùng chân trước đẩy một cái, vật kia lập tức lăn về phía chúng tôi.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng bạc bay thẳng đến, vật kia lập tức nát tan tành, sau đó, một mùi thảo dược tràn khắp phòng.
Mà ngay lúc ánh sáng bạc đó được bắn ra, tôi vô tình ngẩng đầu, phát hiện bóng người vừa lướt qua.
Tham Lang nhìn phi tiêu ba cạnh thứ hai trên đất, mắt bỗng dưng sáng ngời, giơ tay vung về phía bóng người kia.
Tiếc rằng chiêu này đã bị cản lại, không chỉ vậy, Quỷ Ẩn còn nhanh
chóng đánh trả, lưỡi chủy thủ suýt nữa lướt qua bụng Tham Lang.
“Thuốc giải của phấn Vô Cốt à?” Cái bóng mờ hồ của Quỷ Ẩn cười khẽ “Con mèo yêu nhỏ này rất thông minh.”
Sau đó, cách mỗi hai phút, cô ta lại từ nhiều phương hướng khác nhau
đánh lén, may là Tham Lang phản ứng nhanh, tay chân lanh lẹ, hơn nữa cả
người lại được bao bọc bởi vỏ cứng, nếu không, e là đã sớm bị trầy da
tróc thịt, mình đầy thương tích rồi.
“Rốt cuộc là ở đâu.” Tham Lang nghiến răng nghiến lợi, ngực phập
phồng, không thèm đứng ở ngay cạnh tường nữa mà không ngừng đi qua đi
lại, hẳn là đã giận dữ.
Tôi cũng cùng anh ta nhìn tỉ mỉ từng góc phòng, đột nhiên, dưới ánh đèn, tôi nhìn thấy có một ánh sáng màu xanh nhạt.
“Ở đó!” Tôi kích động, bất chấp tất cả, giơ ngón tay lên kêu to.
Gần như ngay lập tức, Tham Lang đang đứng bên cạnh bay vụt qua, lao đến nhanh như gió.
Quỷ Ẩn hiển nhiên không ngờ tôi lại có thể nhìn ra nơi ẩn náu của cô
ta, không kịp phòng bị, phải cuống quýt tránh né nhưng vẫn chậm chân, bị Tham Lang cào một phát vào tay, máu tươi chảy đầm đìa.
“Làm sao mày biết?” Cô ta che vết thương, hiện hình, kinh ngạc hỏi.
“Hắc hắc, bởi vì trong mắt cô ấy có thứ tốt.” Không đợi tôi mở miệng, Tham Lang đã trả lời thay tôi.
Quỷ Ẩn hơi sững sờ, sau đó cười rộ lên: “Thứ tốt, quả nhiên là thứ tốt.”
Sau đó, cô ta lại biến mất trong không khí.
“Khốn kiếp, không cho trốn!” Tham Lang gấp đến độ kêu gào nhưng cũng
không làm được gì, quay đầu nói với tôi: “Ở đâu? Ở đâu? Nhanh tìm ra cô
ta.”
Tôi nhìn xung quanh nhà, lại phát hiện ánh sáng xanh kia đang đi về phía chúng tôi.
“Cẩn thận!” Vừa dứt lời, trên mặt đột nhiên bị tát một phát, khiến
mắt tôi nổ đom đóm, lỗ tai ong ong, trong miệng cũng nếm được vị mằn
mặn.
“Cô đánh cô ấy làm gì!” Tham Lang rống lên, tàn bạo vung tay mấy cái.
Quỷ Ẩn không ẩn thân nữa, tránh né mấy chiêu kia rồi nói; “Chỉ giáo huấn nó một chút, xem nó còn dám lắm mồm hay không.”
Lần này, hai người lại lao vào đánh nhau, khó có thể tách ra, thoạt
nhìn là bất phân thắng bại. Tham Lang ngoài miệng luôn nói báo thù nhưng sau khi qua khỏi cơn giận dữ ban đầu, lực chú ý chuyển sang cái túi
nhỏ bên hông Quỷ Ẩn, dùng mọi cách để lấy.
Phòng khách mặc dù không nhỏ nhưng cũng không thể chịu nổi hành hạ
như thế, không ít chén nhỏ đã bị đánh vỡ, Huyền Kỳ vốn dần tỉnh táo lại, thấy thế không khỏi đau lòng.
“Đánh nhanh thắng nhanh đi, còn đánh nữa chắc cả cái nhà này cũng bị mấy người hủy.” Cậu khẽ nói.
Đánh mấy hiệp, đôi mắt Quỷ Ẩn đột nhiên đảo mấy vòng, dường như nhớ
đến điều gì, xoay lưng về phía Tham Lang, quăng ra một cái phi tieu ba
cạnh về phía Vu Dương đang ngồi.
Phi tiêu này đi quá nhanh, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã đâm xuyên vào ngực Vu Dương, Vu Dương kêu lên một tiếng, thân thể lung lay
mấy cái, sau đó ngã thẳng ra đất.
Tôi sợ ngây người, Huyền Kỳ sợ ngây người, Diệu Diệu sợ ngây người,
cả Thẩm Thiên Huy và Tham Lang đều sợ ngây người, ngay cả Quỷ Ẩn vào giờ khắc ấy cũng ngây ngẩn.
“Ha ha, ha ha ha….” Một lúc lâu sau, cô ta đột nhiên bật cười: “Tốt
tốt, thật tốt quá! Vu Dương à Vu Dương, mày mà cũng có ngày hôm nay.”
Thẩm Thiên Huy là người bừng tỉnh đầu tiên, cũng vô cùng trán định,
đầu tiên anh ta xem xét vết thương của Vu Dương, sau đó dò thử hơi thở
của anh, lại sờ cổ anh, cuối cùng, sắc mặt anh ta trắng bệch, ngẩng đầu
lên nhìn chúng tôi.
Dáng vẻ của Thẩm Thiên Huy khiến đầu tôi trống rỗng, thân thể cứ như
không phải của mình, dần trở nên mê man, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Diệu Diệu không ngừng đảo quanh Vu Dương, kêu “meo meo” liên hồi,
Huyền Kỳ lảo đảo vội vàng xông qua, Tham Lang dường như cũng vừa tỉnh
táo lại, hoàn toàn không để ý đến Quỷ Ẩn, kêu lên một tiếng rồi cũng vội chạy đến bên cạnh Vu Dương.
Chỗ bị trói trên tay chân càng lúc càng đau, nhưng đau hơn nữa cũng
không thể so với nỗi đau trong lòng tôi, Vu Dương đã chết? Tôi không
tin, Vu Dương sao có thể chết được? Vu Dương sao có thể chết?
“Này, mày thật sự là bạn gái của tên đó à?” Lúc này Quỷ Ẩn như đã ý
thức được sự tồn tại của tôi, đá tôi một cái, đứng từ trên cao hỏi.
Tôi không muốn trả lời, cũng không biết trả lời thế nào, chỉ nhìn chằm chằm cô ta, hận đôi mắt của mình không thể phun ra lửa.
Cô ta nhìn tôi một lúc, lại cho tôi một bạt tai, từ từ ngồi xổm
xuống, kề gai Thanh Thương sát trên mặt tôi; “Đừng có dùng ánh mắt này
nhìn tao, nếu như mày muốn chết, tao sẽ thành toàn cho.”
“Cái đồ con giun ác độc kia!” Sau lưng cô ta bỗng vang lên tiếng quát của Tham Lang, đồng thời là bộ móng vuốt đang nhanh chóng chộp tới của
anh ta.
Quỷ Ẩn lăn một vòng né tránh, vừa đứng vững, trên người đã bị dán một tờ giấy vàng.
“Hiển Ảnh phù? Đồ bỏ.” Cô ta khinh miệt hừ, đưa tay muốn xé đi.
“Đừng mơ!” Tham Lang nổi giận, toàn bộ vẩy đều mọc ra, phát ra ánh sáng yếu ớt mà xanh, hai tay chộp đến.
Quỷ Ẩn nhanh chóng tránh né, vừa chống đỡ vừa lui ra ngoài, tay không rảnh để xé đi phù chú, tiện tay ném một cái ghế gỗ qua cũng bị móng
vuốt của Tham Lang đập nát bấy.
Tham Lang ra tay vừa nhanh vừa nặng, Quỷ Ẩn lui vào trong sân, Thẩm
Thiên Huy miễn cưỡng mình tỉnh táo, gia nhập cuộc chiến, mặc dù không
cách nào làm Quỷ Ẩn bị thương những cũng đủ phong kín mọi đường lui của
cô ta.