Cửu Biện Liên

Chương 177: Chương 177: Phong hồi lộ chuyển*




(*thay đổi 180 độ)

Lang Vương ngồi đó, lẳng lặng nhìn Lưu Hà, cũng không thúc giục, có vẻ khá kiên nhẫn.

Lưu Hà ở bên này càng lúc càng bất an, đôi mắt xoay chuyển một lúc, rốt cuộc có cách.

“Bệ hạ, có thể nghe Lưu Hà nói hết không?” Cô ta nói.

Lang Vương hơi sững sờ: “Được, nàng nói đi.”

“Lúc vừa gặp bệ hạ, Lưu Hà đang vô cùng chật vật, đau đớn khó nhịn, cũng nhờ bệ hạ không chê, tặng cho thuốc tốt, còn giúp đỡ ta luyện công.” Lưu Hà vẫn quỳ, ngẩng đầu, dáng vẻ nũng nịu đáng yêu “Đối với chuyện mà bệ hạ giao phó, Lưu Hà tất nhiên không dám chậm trễ, toàn lực thực hiện, tiếc rằng tài nghệ không bằng người, cuối cùng vẫn thất bại quay về.”

“Chuyện này ta cũng không trách nàng.” Lang Vương cũng hiểu rõ “Thân phận của Vu Dương vốn đặc biệt, thực lực không kém, nàng thua trong tay hắn, ta cũng không hề bất ngờ.”

“Tạ ơn bệ hạ không giết.” Lưu Hà cảm kích hắng giọng nói “Vì báo đáp, Lưu Hà nguyện lấy thân đáp đền, không cần danh phận, chỉ mong có thể theo hầu hạ.”

Lang Vương gật đầu: “Những thứ này ta đều đã biết.”

“Bệ hạ muốn Lưu Hà thử Ô Thiên ấn, Lưu Hà cũng không dám từ chối, sẽ làm hết sức.” Lưu Hà nói rồi, giọng nói mang theo tiếng nức nở “Lưu Hà cũng không phải người sợ chết, chỉ là Vân phi đã mất, Lưu Hà lại đi nữa, sẽ không còn ai hầu hạ bệ hạ, nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Hà vô cùng khổ sở.”

Lang Vương bật cười: “Phải không, nàng đúng là lo nghĩ nhiều.”

Lưu Hà lập tức khóc nấc lên, như hoa lê dưới mưa, khiến người ta thương tiếc.

“Người hiểu lòng người như nàng, mất đi quả là đáng tiếc.” Lang Vương mềm giọng nói.

Lưu Hà khóc càng đau lòng, dứt khoát quỳ gối xuống, ôm lấy chân Lang Vương.

Lang Vương sờ sờ đầu cô ta như sờ đầu vật nuôi: “Không phải ta vừa nói sao, cũng chưa chắc sẽ chết. Nàng rất thông minh, ta tin tưởng nàng có thể làm được. Dĩ nhiên, người cũng có lúc thất thủ, nếu như nàng thật sự không yên lòng, ta có thể giúp, cho nàng một kết giới bảo vệ, có được không?”

Lang Vương trông như có vẻ quan tâm, nhưng giọng điệu lại khiến người khác không thể cãi lại.

Lưu Hà có lẽ không ngờ sẽ nghe thấy thế, hơi phản ứng không kịp, đờ ra một lúc, quên cả khóc.

“Sao hả?” Lang Vương cũng không nóng nảy, thoải mái ngồi trên ghế sô pha.

“Bệ hạ…” Lưu Hà còn không hết hy vọng, mong Lang Vương đổi ý.

Lang Vương rất hiểu ý của cô ta, phất phất tay nói: “Nhớ kĩ lời hứa của nàng, bây giờ, đã đến lúc nàng phát huy tác dụng rồi đó.”

Lưu Hà quay đầu nhìn chúng tôi trong mắt mang vẻ tuyệt vọng.

“Nguyện vì bệ hạ bỏ sức, chết không chối từ.” Lưu Hà cắn răng, nói một câu.

Sau đó, cô ta từ từ đứng lên, đi về phía chúng tôi, run rẩy đưa tay phải ra, chỉ một giây sau, kiếm Vân Hải màu bạc lóng lánh đã xuất hiện trước mắt, từ tay bay lên không trung, vừa bay vừa xoay tròn.

Huyền Kỳ thấy vậy vô cùng căng thẳng, bất tri bất giác bắt lấy cánh tay tôi: “Xong, xong rồi, cô ta muốn giết chúng ta, cô ta muốn giết chúng ta rồi.”

Lưu Hà quay đầu nhìn về phía Lang Vương, chỉ thấy ông ta không hề tỏ vẻ gì, nhàn nhã tự tại.

Lưu Hà không có cách nào, bắt lấy kiếm Vân Hải, tay trái lại xuất hiện một ngọn lửa xanh, sau đó cô ta chập hai tay lại, cố sức để ngọn lửa dung hợp vào thân kiếm.

Tôi vẫn chưa thể tin tưởng rằng Lưu Hà sẽ ra tay với mình, nhưng nghĩ đến tình cảnh của cô ta, tôi lại không thể không tin.

Trong đầu tôi vô cùng rối loạn —- lẽ nào thật sự phải chết? Rất không cam lòng, nhưng Vu Dương, Tham Lang và Thẩm Thiên Huy đều không ở đây, chủy thủ gỗ đào và Phật châu ngọc chắc chắn cũng vô dụng, làm sao đây?

Lúc này, hai tay Lưu Hà bỗng duỗi ra, kiếm Vân Hải trong lòng bàn tay cô ta đã hừng hực ngọn lửa màu xanh, gương mặt cô ta nổi bật dưới ngọn lửa, trông vô cùng dữ tợn quỷ dị.

Cô ta lại quay đầu nhìn Lang Vương, có vẻ khá do dự.

“Mau ra tay đi.” Lang Vương cười hì hì nói “Tử Vân là một loài người, làm phi tử đã là cực hạn, nhưng với thân phận của nàng, cũng coi như công chúa của tộc Cửu Vĩ Xích Hồ, nếu lần này thành công, ta sẽ cho nàng làm hoàng hậu.”

Lưu Hà cầm chặt kiếm Vân Hải, bỗng nhiên khẽ nháy mắt với tôi, không đợi tôi hiểu là chuyện gì đang xảy ra, ngọn lửa màu xanh đã trờ đến trước mắt, mũi kiếm run run nhắm thẳng vào cổ họng tôi.

Huyền Kỳ bên cạnh đã bị dọa đến ngốc, trong lòng tôi thầm hô một tiếng không xong, nhắm chặt mắt lại, hi vọng Lưu Hà có thể khiến tôi tắt thở trước khi cảm nhận được sự đau đớn.

Có một trận gió nhẹ lập tức phất qua mặt tôi, cổ không đau, giống như không bị thứ gì đụng phải, chiêu thức của Lưu Hà nhanh như thế sao? Tôi đã chết rồi à?

“Thanh Loan….” Huyền Kỳ bên cạnh khẽ gọi tôi.

Tôi ngẩn ngơ, lập tức mở mắt ra —– tôi vẫn ở đây, ở trong phòng làm việc của Lưu Hà; Lang Vương vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, chỉ là trước mặt tôi đã không còn là Lưu Hà tay cầm kiếm mà là bóng lưng của một người.

Vu Dương quả thật là hệt như chúa cứu thế, luôn xuất hiện vào những lúc mấu chốt.

Huyền Kỳ hồi thần trước tôi, vội kéo tôi lui ra sau bàn làm việc, Vu Dương đứng đối diện Lưu Hà, ngón cái và ngón trỏ của tay phải chảy máu tươi, nắm chặt lấy mũi kiếm Vân Hải.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hồ hỏa chạm phải máu phát ra tiếng “xèo xèo”, Lưu Hà trợn to mắt, gương mặt vừa mừng vừa sợ.

“Hôm nay, ta phải báo thù rửa hận!” Vài giây sau, cô ta oán hận hét lớn một tiếng, đâm kiếm về phía Vu Dương.

Vu Dương lắc mình tránh thoát, giơ tay trái rạch lên lòng bàn tay phải một cái, nơi đó lập tức chảy máu.

Lưu Hà cũng dự đoán được chiêu ban nãy sẽ không thành công, không hề lơi lỏng, tiếp tục tấn công, vung kiếm Vân Hải, hóa ra một luồng ánh sáng bạc.

“Cô giáo Hồ hôm nay sao vậy?” Huyền Kỳ thấy vậy khó hiểu, lầm bầm tự hỏi.

Tôi nghĩ, Lưu Hà tỏ vẻ tích cực như thế nhất định là vì không muốn cho Lang Vương ra tay, nếu không, cả hai người liên thủ, cho dù không thắng, Vu Dương cũng sẽ không hề có lợi.

Quả nhiên, Lưu Hà đưa lưng về phía Lang Vương, nháy mắt liên tục, lần này tôi hiể được, có lẽ cô ta muốn Vu Dương nghĩ cách, đánh bại cô ta, sau đó nhanh chóng mang chúng tôi ra khỏi đây.

Thế nhưng Vu Dương lại dường như không hiểu, dùng máu trên tay, tay không ngăn cản kiếm Vân Hải.

“Lưu Hà, để ta giúp nàng một tay.” Lang Vương nói nhưng cũng không đứng dậy.

“Không bệ hạ.” Lưu Hà từ chối vô cùng dứt khoát, thậm chí còn hơi bối rối “Tên này nhiều lần nhục mạ ta, hôm nay, ta quyết phân cao thấp với hắn.”

“Ồ?” Lang Vương hơi bất ngờ “Nàng ổn không? Vẫn để ta giúp nàng đi, đánh nhanh thắng nhanh.”

“Bệ hạ, không cần.” Lưu Hà vừa nói vừa tấn công không ngừng “Chỉ có việc đích thân giải quyết hắn, mới có thể làm nguôi mối hận trong lòng ta.”

Lang Vương thấy cô ta kiên trì như thế, cũng không nói nữa, đôi mắt vẫn dõi theo từng động tác của Vu Dương, vô cùng chăm chú.

Lưu Hà gần như là dùng hết toàn lực, từng chiêu thức đều khác biệt so với lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta, càng trở nên mau lẹ, khiến người ta sợ hãi.

Mà máu trên tay Vu Dương lại dần khô lại, anh lập tức mở rộng miệng vết thương, năm ngón tay hiện ra móng vuốt, trực tiếp ngăn cản chiêu thức của kiếm Vân Hải.

Kiếm này là vũ khí mà Lưu Hà đắc ý nhất, lại được dung hợp với hồ hỏa, tuyệt đối không thể khiến kẻ khác dễ dàng chạm vào, nàng thấy Vu Dương như thế, tất nhiên không dám liều mình tấn công, cũng không dám đỡ, nhanh nhẹn xoay người, giống như khiêu vũ, vừa né tránh vừa trờ đến sau lưng Vu Dương, sau đó vung kiếm đâm thẳng vào lưng Vu Dương.

Huyền Kỳ không nhịn được “ối” một tiếng, tôi cũng hết hồn hết vía, nhưng Vu Dương lại không hề để ý, chỉ bước qua một bên, dễ dàng tránh thoát.

Lưu Hà đâm hụt, cũng không biết là cố ý hay thật sự là do thế công quá mãnh liệt, nên không kịp thu chiêu, lảo đảo về phía trước.

Cũng vì một bước này, Vu Dương nhanh tay bắt lấy kiếm Vân Hải, nhanh chóng chà sát tay mình dọc theo từ mũi kiếm đến chuôi kiếm, máu chảy càng nhiều là điều không thể tránh khỏi nhưng quan trọng hơn là, hồ hỏa trên thân kiếm đã nhanh chóng bị dập tắt.

Lưu Hà hoảng sợ “a” một tiếng, chân mềm nhũn, thuận thế ngã về phía Lang Vương.

Tôi nghĩ, có lẽ là cô ta muốn phối hợp với kế sách của Vu Dương, kiềm chế hành động của Lang Vương, giúp chúng tôi thoát thân.

Ai ngờ, Lang Vương nhìn như hoàn toàn không chuẩn bị, lẽ ra sẽ đỡ lấy Lưu Hà, nhưng ngay lúc đó, ông ta đột nhiên biến mất.

Lưu Hà lại vồ hụt, ngã lên ghế sô pha, thở dốc không ngừng.

Mặt Vu Dương hơi biến sắc, bước dài đến chỗ bàn mà chúng tôi đang núp, giơ tay chắn phía trước.

Không hề nghe thấy âm thanh nào khác, thậm chí, Lang Vương đã xuất hiện như thế nào chúng tôi cũng không thấy rõ, chỉ biết là ngay sau đó, hai người đã song chưởng đối nhau, hơn nữa, còn khiến đối phương bị đẩy lùi.

Từ lực đạo khi Vu Dương va vào bàn làm việc, có thể thấy một chưởng này không hề nhẹ.

Lang Vương sau khi thối lui cũng không vội vã tấn công mà đứng yên tại chỗ, ôm quyền nói: “Tại hạ là Lang tộc, Minh Nha.”

Vu Dương không hoàn lễ, lạnh lùng nói: “Thuân Ô, Vu Dương.”

“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Giọng điệu của Lang Vương nghe cứ như trong tiểu thuyết võ hiệp, vô cùng nho nhã khách khí: “Vốn nghe nói Vu Dương của Thuân Ô tộc là thiên tài trăm năm khó gặp, hôm nay nhìn thấy quả là khí vũ hiên ngang, không giống người thường, không biết tại hạ có may mắn được lãnh giáo mấy chiêu?”

Vu Dương cười khẽ, cũng đáp: “Nói quá rồi, ta đây bất quá cũng chỉ là một tên quái thai, lãnh giáo thì thật không dám nhận, chỉ là không biết hai người bạn của ta sao lại có mặt mũi như thể, khiến Lang Vương đường đường phải tự thân ra trận.”

“Bạn của cậu? Vậy thì dễ nói rồi?” Lang Vương cười ha ha “Nghe nói trên người cô gái này mang theo vật quý, tại hạ có lòng hiếu kì, có thể thương lượng với cô ấy, cho mượn xem vài ngày không?”

“Vật quý?” Vu Dương giả ngốc “Sao ta không biết?”

“Aizz, cần gì phải vậy?” Lang Vương hơi không vui “Di Thiên châu xuất thế đã là chuyện thiên hạ đều biết, có giấu diếm cũng không có ý nghĩa, ta đây là vua của một tộc, mà cậu còn không tin? Đã nói là mượn mấy ngày thì chắc chắn là mượn mấy ngày, đến kì hạn tự nhiên sẽ trả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.