Cửu Biện Liên

Chương 169: Chương 169: Vu Dương, tôi đến giúp anh.




Cánh và kiếm khí của Vu Dương đều đã biến mất, nhưng không phải hoàn toàn không còn sức chống đỡ, vì vậy, khi nhát kiếm đầu tiên chém xuống, anh dù hơi miễn cưỡng nhưng vẫn có thể chặn lại, chẳng qua là sức mạnh của đối phương quá lớn, anh bị đánh cho ngã ra, đành phải lăn một vòng tại chỗ mới có thể tránh được.

Đại Hình Quan không hề hoang mang, cũng không đuổi theo, bắn ra một luồng khí, một tiếng rên vang lên, Vu Dương đau đớn ôm lấy bắp chân của mình, đừng nói là đứng, ngay cả việc quỳ một chân trên đất cũng đã vô cùng khó khăn.

“Dừng tay, mau dừng tay!” Lưu Hà như phát điên kêu to “Quỷ Ẩn, có ngon thì buông tao ra, tao muốn lột da mày, rút gân mày. Còn mày nữa, con tiện tì loài người này, con đàn bà già nua vô sỉ!”

Tử Vân không giận mà còn cười: “Thấy mày như bây giờ, so với việc trực tiếp giết mày, tao càng vui sướng hơn nhiều, ha ha, ha ha ha….”

Lưu Hà giận đến kêu to, nhưng không hề có cách nào, chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Đại Hình Quan trong gương lại đang dần bước đến.

Lần này, hắn ta đi khá chậm, cứ như đang thưởng thức sự dau đớn của Vu Dương, nhưng hắn còn chưa đến gần đã đột nhiên vung kiếm lên chém vào không trung, một luồng ánh sáng trắng hình lưỡi kiếm lập tức bắn về phía Vu Dương. Vu Dương cũng biết luồng sáng này ghê gớm, vội vàng né qua, luồng sáng kia vừa chạm đất đã lập tức lưu lại một vết chém sâu hoắm trên Phù Tang Thần Mộc.

Tôi vẫn không ngừng gào thét trong lòng, không thể tự khống chế, sự đau đớn trên cổ càng trở nên dữ dội hơn, khiến tôi như chết lặng.

Tôi phải làm gì đó, tôi nhất định phải làm điều gì đó, Vu Dương, anh không thể chết được!

Khi tôi suy nghĩ, cảm giác nóng rát đau đớn kia lại lan tràn đến toàn thân, tôi không khỏi cảm thấy vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nghĩ rằng mình sắp động đậy được, thế nhưng sau khi thử động đậy tay chân, tôi lại vô cùng thất vọng —– không thể động đậy, vẫn là không thể động đậy.

Trong kính, sự tấn công của Đại Hình Quan càng lúc càng ác liệt, toàn đánh đến những chỗ yếu ớt, buộc Vu Dương phải tránh trái tránh phải, như muốn hưởng thụ khoái cảm hành hạ kẻ khác cho đến chến.

Nhìn thấy thế, cơn đau đớn theo sự lo lắng càng không ngừng tăng lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hô hấp cũng trở nên vừa ngắn vừa gấp gáp, tôi gần như không thở nổi, trước mắt sao bay đầy, cuối cùng thì tối sầm cả lại. Khi ý thức của tôi dần mơ hồ, cơn đau đớn bỗng nhiên đạt đến đỉnh, tôi không nhịn được muốn giãy dụa kêu to, nhưng ngay sau đó, thân thể bỗng trở nên nhẹ hẫng, nhĩn kĩ lại mới biết, hóa ra tôi đang bay lơ lửng trong không trung. Tất cả mọi người bên dưới đều đang sửng sốt nhìn tôi, tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó tin.

“Quỷ Ẩn, bắt lấy cô ta!” Người kịp phản ứng lại chính là Tử Vân.

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu bỗng nhiên có một sức hút cực mạnh, kéo tôi về phía trước, nơi đến chính là tấm gương trên trần nhà kia, gai Thanh Thương lóe lên trước mắt tôi nhưng lại không hề chạm phải tôi. Sau đó, chỉ chừng vài giây, trước mắt tôi bỗng trở nên sáng ngời, cảng vật dần hiện ra.

Nhìn vòng thời gian dưới chân, tôi vô cùng kinh ngạc —– nơi này là cái sân rộng trên Phù Tang Thần Mộc, tôi nghĩ, tôi không chỉ xuất hồn ra, mà còn vào được thế giới trong suy nghĩ của Vu Dương.

“Thanh Loan, mau đánh thức Vu Dương!” Bên tai toi vang lên tiếng gọi yếu ớt của Thẩm Thiên Huy và Lưu Hà.

Tôi kịp phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía Vu Dương.

Sau lưng có từng tiếng xé gió, không cần quay đầu cũng có thể biết, nhất định là luồng sáng màu trắng hình bán nguyệt kia, cho dù bây giờ tôi đang trong trạng thái của một linh hồn, tôi cũng không dám tự cao tự đại, cho rằng sự tấn công kia không hề hiệu quả với tôi, nên vội vàng nhào về phía trước, ngay lập tức có một luồng gió mạnh thổi vụt qua, khiến tôi thầm cảm thấy may mắn.

“Đây không phải là nhà anh, những gì anh thấy không phải là thật.” Tôi dùng cả tay lẫn chân, lăn một vòng đến chỗ Vu Dương, không quan tâm vết thương trên người mình thế nào, chuyện đầu tiên là lắc mạnh vai anh.

“Cô là ai? Đồng bọn của hắn ta à?” Bị Vu Dương hất tay ra, tôi mới nhận ra chúng tôi có thể chạm vào nhau.

“Tôi là Thanh Loan, là Thanh Loan.” Chưa dứt lời, một trận tấn công khác lại xông đến, tôi không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng nằm úp sấp trên người Vu Dương, ôm chặt lấy anh.

“Cô muốn chết à?!” Một tiếng quát to vang lên, thân thể tôi lập tức lăn một vòng, hóa ra trong lúc nguy kịch Vu Dương đã chọn tránh né như những lần trước, chẳng qua lần này còn kéo theo tôi.

Sau khi tránh ra, từ vẻ mặt của anh dường tôi có thể nhận ra, anh cũng không biết vì sao mình lại cứu tôi, trong miệng lặp đi lặp lại tên của tôi, cố gắng muốn nhớ ra điều gì.

Đại Hình Quan ở trước mặt không rõ lai lịch của kẻ mới xông vào là tôi đây, không dám làm bậy, chỉ đứng cách đó không xa, đánh giá tôi.

“Cô là ai? Co nói vậy là sao? Cái gì mà không phải là thật?” Vu Dương suy nghĩ một lúc, nhanh chóng hỏi tôi “Từ ban nãy, tôi vẫn không ngừng nghe thấy có người gọi tôi, là cô à?”

Tôi sửng sốt, không biết có phải anh đã nghe thấy mấy lời tôi thầm gọi trong lòng không.

“Nói chuyện đi!” Anh thấy tôi không trả lời thì thúc giục.

“Tất cả nơi này, bao gồm cả tên kia, đều là ảo giác.” Tôi bừng tỉnh, cố gắng giải thích ngắn ngọn “Thật ra thì, anh vừa phát hiện người trong tộc bị phong ấn trong kết giới, lại từ chỗ của mẹ Diệu Diệu biết rằng có thể dùng Di Thiên châu, cho nên mới đi tìm, vốn chưa từng gặp được tên kia ở nơi này. Anh cố gắng suy nghĩ kĩ lại đi.”

“Sao cô biết?” Trong mắt Vu Dương vừa sợ vừa nghi ngờ.

“Là do anh nói cho tôi biết.” Tôi thấy Đại Hình Quan lại bắt đầu nhúc nhích, lời nói cũng gấp gáp hơn “Mau nghĩ đi, có phải mọi chuyện là như vậy không?”

Ánh mắt Vu Dương quét qua mặt tôi, nhìn cổ tôi một lúc lâu, cuối cùng mới cau mày xoa xoa huyệt thái dương, dáng vẻ như vô cùng đau đầu: “Rốt cuộc là chuyện gì? Tôi không hề có ấn tượng nào cả.”

Tôi càng nóng nảy, chuyện này quá phức tạp, nếu là bình thường, có nói bao nhiêu cũng không đủ, chứ đừng nói là bây giờ đang phải đối mặt với kẻ địch, sắp mất mạng đến nơi rồi.

Lúc này Đại Hình Quan có lẽ đã nhận ra tôi chỉ là một kẻ vô dụng, ánh sáng trắng trên tay lại xuất hiện, hơn nữa còn dùng cả hai tay, ngay lập tức, hai tiếng “vụt vụt” như xé gió bay đến, Vu Dương kéo tôi liều mạng tránh đi, lăn như hai viên bi. Có lẽ là do quá vội, cũng có thể do có quá nhiều chuyện làm phân tán sự tập trung, chúng tôi không hề phát hiện ra mình đang lăn dọc theo chiều dài của sân, lăn được một lúc thì đột nhiên rơi xuống, muốn túm lấy thứ gì đó cũng đã không còn kịp nữa.

Thời gian như ngừng lại, tôi cảm thấy thời gian mình rơi xuống đang trôi qua thật chậm, giống như màn quay chậm trong phim vậy. Chuyện cũ từ từ lướt qua trong đầu, gương mặt của ông nội, nụ cười của Huyền Kỳ, tôi thậm chí còn có thể nhớ cảng tượng cùng vui đùa với bạn bè thuở bé.

Bị rơi xuống thì sẽ thế nào? Sẽ hồn bay phách tán ư? Hay là bình yên vô sự? Nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Vu Dương, đáp án của những vấn đề này dường như không còn quan trọng nữa.

Khi tôi nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nữa, thân thể đột nhiên khựng lại, dù vẫn còn đang rơi xuống nhưng không còn là rơi tự do nữa.

Mở mắt ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy chính là một đôi cánh chim màu đen, sau đó mới nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Vu Dương.

“Bám chặt vào, đừng có lộn xộn.” Anh cắn răng nói, vẫy vẫy cánh, chuyển hướng bay.

Cho đến lúc này, sự sợ hãi mới như thủy triều đột nhiên trào đến, tôi biết dưới chân nhất định là vực sâu vạn trượng, liền dứt khoát nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt cổ Vu Dương, hai chân cũng bấu chặt lấy người anh, dáng vẻ buồn cười như một con bạch tuột —- mặc kệ đi, nếu không chết thì đương nhiên phải bảo vệ tính mạng mình cho tốt, tôi cũng không muốn thân thể mình bị rơi xuống vực sâu rồi rửa nát dưới đó đâu.

“Này, đến rồi.” Tôi cảm thấy thời gian như đã trôi thật lâu, rốt cuộc mới nghe được tiếng của anh vang lên bên tai.

“Đến đâu chứ?” Sau khi trải qua sự kích thích quá lớn, tôi vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Vu Dương không kiên nhẫn “chậc” một tiếng, lắc mạnh hai cái, vứt tôi xuống đất.

Thân là linh hồn, tôi không phải rất nhạy cảm với mặt đất dưới chân, nhưng nhìn thấy mặt đất thì vẫn cảm thấy vững vàng hơn.

Khác với nơi ban nãy, nơi này là khoảng đất trống không hề có một ngọn cỏ, chỉ có một màu nâu của vỏ cây, ngôi nhà gỗ trước mắt cũng khá đơn sơ, cũ rách, thoạt nhìn hình như đã không có ai ở từ lâu rồi.

“Nào, nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra.” Vu Dương kéo cái chân bị thương, khập khiễng đẩy cửa phòng ra, đi vào.

Trong phòng trống rỗng, ở giữa chỉ có một cái hố nhỏ, Vu Dương phất tay, trong cái hố lập tức xuất hiện một ngọn lửa vàng ánh, xung quanh lập tức sáng lên.

“Chọn điểm quan trọng, nói ngắn gọn thôi.” Anh ngồi vào cạnh đống lửa “Ban nãy hình như tôi đã nhớ ra một chút, nhưng không liền mạch, rất rải rác.”

Tôi vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, vừa muốn nói mọi chuyện cho rõ, lại sợ Đại Hình Quan không biết khi nào thì tìm đến, nói mấy câu toàn là mấy việc rời rạc không đầu không đuôi, ngay cả mình cũng không hiểu.

“Đừng có gấp, nghĩ kĩ đi, từ từ nói.” Vu Dương hiếm có lúc kiên nhẫn, kiểm tra vết thương của mình, không cố kị xé áo, chậm rãi băng bó vết thương.

Bị sự tỉnh táo của anh ảnh hưởng, tôi cố gắng không nhìn người đang cởi trần kia, từ từ suy nghĩ cẩ thận, kể lại đại khái mọi chuyện.

“Ý cô là, thứ bây giờ tôi nhìn thấy thật ra là do tôi tưởng tượng ra?” Nghe xong, chính ảnh dường như cũng khó tin.

Tôi gật gật đầu: “Thật đó, anh vì muốn lấy Di Thiên châu, lại muốn tra xét hung thủ nên mới ở cùng chỗ với chúng tôi, trước khi nhìn thấy Quỷ Ẩn, anh vẫn chưa từng tiếp xúc chính diện với cái tên kia. Anh vì gấp gáp muốn giải cứu người trong tộc của anh nên mới lẫn lộn hai đoạn trí nhớ này, nghĩ đến tình trạng lý tưởng nhất này.”

Thấy anh trầm ngâm không nói, tôi không nhịn được nói: “Nhanh nhớ lại đi, như vậy mới có thể phá trận, nếu chậm trễ, không chừng Di Thiên châu sẽ bị bọn chúng cướp đi.”

“Vậy thì không cần lo.” Vu Dương nói “Thân thể không có hồn phách, không thể gọi Di Thiên châu ra được.”

Nói rồi anh tiếp tục cúi đầu yên lặng, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Thời gian dần trôi qua, tôi càng ngày càng bất an, chỉ có chút gió thổi qua đã bật người dậy, cuối cùng, tôi dứt khoát đứng ở cửa, xem như canh gác.

“Thanh Loan….Thanh Loan….” Vu Dương lại lẩm nhẩm tên tôi “Rất quen, hình như có chút ấn tượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.