Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 29: Chương 29: Cực Ác Lão Tổ




“Này sao lão không nhảy xuống vách núi ấy, lúc trước ta từng lừa tên Đào thống lĩnh nhảy xuống, đến giờ hắn vẫn còn chưa xuất hiện nữa, à mà quên lão luyện đến cảnh giới cao như thế có rớt xuống cũng không chết được”

Lý Thiên nhìn vẻ mặt như người chết của lão thành chủ, dường như cảm thấy đồng cảm, mở miệng an ủi:

“Không đâu, từ khi thân thể chết đi, tu vi ta cũng đã mất hết rồi, giờ chỉ là một tên thành chủ thực lực tương đương với ngươi thôi. Ta cũng từng nhảy xuống đó rồi, đúng là chết thật đấy nhưng một thời gian sau lại sống lại như thường, ngươi cứ chờ thêm ít lâu là thấy hắn ta xuất hiện lại thôi“.

Lão thành chủ vẫn như người chết, thì thào nói

“Này lão tên gì thế, dù sao bây giờ chúng ta đều ngồi chung một thuyền rồi, chẳng lẽ đến tên cũng không biết thì hơi ngại”

Lý Thiên hỏi rồi sau đó tự giới thiệu:

“Ta tên là Lý Thiên”

Lão thành chủ khôi phục chút sức sống, như một con cừu ở giữa bầy sói bất ngờ tìm thấy một con cừu khác, lòng có cảm giác đồng cảm tương liên:

“Ha ha, số tiểu tử ngươi cũng thật may mắn mới cùng ngồi nói chuyện với ta, nhớ năm xưa, cực ác lão tổ ta đường đường là một trong thập đại ác ma hung danh nhất trong giới tà phái đại lục, người vừa nghe đến tên đều sợ đến mất mật, ngay cả đứng cũng không vững, những người có khả năng cùng đàm đạo với ta không ai không phải là nhất thế kiêu hùng một phương cả.”

Cực ác lão tổ như nghĩ ra gì đó, ưỡn ngực trầm giọng nói:

“Thế nào, hôm nay gặp ngươi coi như có duyên, ngươi có muốn bái ta làm sư phụ không, tuyệt học của ta từ công pháp đến võ kỹ đều là đỉnh cấp, tuyệt đối giúp ngươi xưng bá tu chân giới.”

“Bị giam trong đây còn xung bá cái quái gì nữa, có thời gian ta thà đi kiếm đường ra còn hơn”

Lý Thiên nghe thế bĩu môi, lòng vừa động bỗng cảnh giác nhìn lão:

“Này, không phải lão định lừa ta tu luyện môn tĩnh tâm gì gì đó nhé, định kéo ta giống lão suốt đời sao, ta thà chết không theo”

Lão già thấy mưu kế bị phát hiện ủ rũ nói:

“Này ngươi chỉ là luyện thể tầng sáu, không qua năm ngày sau ngủm là cái chắc, đến lúc đó ta lại cô đơn một mình rồi, ở lại chung với ta đi, hai ta cùng nói chuyện như thế cho bớt tịch mịch”

“Tránh xa ra, bị như lão thì thà chết còn dễ chịu hơn”

Thấy cực ác lão tổ đưa tay ra, Lý Thiên lại sợ hãi vội nhảy lùi về sau, động đến vết thương làm hắn nhe răng trợn mắt, con hổ lúc này bên cạnh hắn thấy thế tiến tới an ủi, cả người cọ vào người hắn, thân thể to lớn của nó, ép Lý Thiên ngã ra đất, đưa tay chặn lại con vật đang không ngừng liếm láp mặt hắn, nước dãi dính khắp người, nhớp nháp vô cùng.

“ha ha, tránh ra nào, hổ ngoan đừng làm rộn nữa, a ui chạm đến vết thương của ta rồi”

Tiếng kêu đau đớn của Lý Thiên khiến con hổ giật mình, nó vội tránh sang bên, Lý Thiên cũng không trách nó, vuốt ve đầu hổ cười cười:

“Hì hì, hổ ngoan, thông minh ghê, hay giờ ta đặt tên cho ngươi nhỉ, gọi ngươi là Bảo Bảo nhé”

Bảo Bảo nghe thế gật đầu liên tục, hai mắt hiện nét cười, cái đuôi sau lưng không ngừng ngọ nguậy tràn ngập sung sướng. Đúng lúc này cực ác lão tổ bỗng xuất hiện quanh người Bảo Bảo, tay vân vê chòm râu dưới cằm, hai chân vòng qua vòng lại mấy vòng quanh người nó.

“Này, lão lại làm trò gì thế”

“Ngươi không thấy nghi hoặc hả”

Cực ác lão tổ dừng lại, nhìn Lý Thiên nói, trầm ngâm một chút lại tiếp tục:

“Ở nơi này không thể nào có yêu thú được, con dã thú này thông minh như thế rõ ràng rất đáng nghi”

Nói rồi không dám chắc mà mở miệng:

“Có khi nó chính là trận tâm”

“Đừng đùa, không phải lão nói lúc đầu khi vừa bị nhốt, lão đã phá hủy toàn bộ rồi còn gì, có nghĩa là Bảo Bảo cũng nằm trong đó, làm sao nó có thể là trận tâm được”

Lý Thiên cau mày khó chịu, thân hình di động chắn trước người Bảo Bảo như sợ lão già này bị nhốt lâu quá hóa khùng bất ngờ tấn công. Cực ác lão ma nghe thế mới sực tỉnh, xoa xoa đầu mình cười:

“Chắc có lẽ ta nhầm”

Lý Thiên và cực ác lão tổ mỗi người đều có suy tư trong lòng, hai người không ai nói chuyện, Lý Thiên tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, hắn chỉ còn năm ngày, nếu trong năm ngày không tìm được cách thoát ra hẳn phải chết không nghi ngờ, tay đang đặt bên người Bảo Bảo bất giác nắm chặt lại, Bảo Bảo bị đau cũng không hé răng, như hiểu rõ tâm trạng của Lý Thiên, nó chỉ ư ử vài tiếng, trong mắt xuất hiện vài tia do dự chỉ lướt ngang qua, căn bản Lý Thiên không thấy được.

Lý Thiên càng nghĩ, càng không ra biện pháp, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, tình cảnh này chỉ có con hổ chết tiệt kia mới giúp được hắn, Lý Thiên đắn đo suy nghĩ hồi lâu, thầm nghiến răng hét lớn:

“Hổ đại gia, ngài ăn chiều xong chưa, mau giúp ta đi, lần trước ta sai rồi, bỏ qua đi”

“Alo, alo hổ đại gia có nghe không vậy”

Cực ác lão tổ thấy Lý Thiên bỗng dưng hét lớn cũng ngó mắt nhìn sang, hiếu kỳ hỏi:

“Ngươi một tên luyện thể tầng sáu thật sự quen biết với huyền long hổ”

“Cũng mới biết mấy canh giờ thôi, mà ta lỡ đắc tội với nó rồi”

“Thật hả, nhanh quỳ xuống xin lỗi đi, biết đâu có đường thoát”

Cực ác lão ma hiếm khi tinh thần phấn khởi như vậy vội vàng góp ý:

“Móa đùa à, đầu gối ta quỳ cha, quỳ mẹ, quỳ thiên địa, chưa bao giờ biết quỳ trước một con hổ”

Lý Thiên phẫn uất lên tiếng, đúng lúc này giọng nói trẻ con vang lên trong đầu hắn:

“He he, vậy thì con kiến ngươi cứ giữ cái đạo ấy mà xuống mồ đi, ta sẽ giúp chôn cất thân xác cho ngươi, hì hì mà nếu ngươi bỏ cuộc sớm quá chẳng phải mất vui sao, nên là ta sẽ cho ngươi một cái gợi ý nho nhỏ, trận tâm nằm bên ngoài thành, nó có hình dáng là một viên ngọc, chỉ cần ngươi vừa chạm tay vào sẽ có cảm giác nắm giữ toàn bộ ảo cảnh.”

“Ặc, đùa nhau à”

Lý Thiên thộn mặt ra, cũng không nghe lão già bên cạnh đang lải nhải khuyên giải, hắn trực tiếp tát mình cái bạt tay:

“Lại Miệng thối rồi“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.