Lý Thiên thuận theo sơn động tiến sâu vào bên trong, trên tay có một cây đuốc tự làm, phát ra ánh lửa chớp động trong bóng tối. Lý Thiên đi được một lúc đã đến cuối hang, bên trong không bất cứ thứ gì, chỉ là, đang lúc thất vọng, quay người trở lại đường cũ
“Rắc, rắc”
Dưới chân phát ra tiếng động, Lý Thiên nuốt nước miếng, cuối đầu nhìn xuống, theo ánh lửa tiến lại gần, hiện ra bên dưới xương cốt vương vãi xung quanh, chân hắn hiện giờ cũng đang dẫm lên một đoạn xương gãy, vừa cử động, đoạn xương kia liền vỡ vụn ra theo vang lên âm thanh trầm thấp, nhưng trong không gian yên tĩnh lại chỉ một tiếng động như thế lại lớn hơn bình thường rất nhiều.
“Đùa nhau à”
“Phì, phò”
Lý Thiên cảm thấy sau lưng truyền đến hơi thở nóng bỏng, tiếng thở gấp gáp từ đằng sau vọng tới làm hắn sởn cả gai ốc. Lý Thiên không chút chần chừ, đạp mạnh chân phóng như bay ra ngoài, đằng sau thanh âm kia vang lên tiếng rống giận rung trời, cước bộ trầm trọng đuổi ngay phía sau.
Đang chạy thì bỗng vấp ngã, từ chân cảm nhận sự đau đớn lan toả, theo ánh lửa bập bùng một bàn tay thú to lớn, móng vuốt sắc chọn đang nắm lấy chân hắn. Lý Thiên vội rút đao chém xuống, một đao, theo ánh đáo sắc bén phản chiếu một dòng máu tươi bắn lên tung toé, kèm theo tiếng rống tràn đầy đau đớn.
“Grừ, rống”
Lý Thiên cũng không suy nghĩ nhiều tiếp tục bỏ chạy, bóng hình sau lưng càng tức giận rống to liên tục đuổi theo sau, con vật sau lưng hình như thân hình rất to lớn, mỗi lần di chuyển đều va chạm mạnh vào vách hang động, làm thành động rung lắc dữ dội, từng khối đá to đua nhau rơi xuống, Lý Thiên vừa cảnh giác con vật sau lưng, vừa chật vật né tránh đá từ trên cao rơi xuống. Ngay lúc trong tầm mắt hiện lên ánh sáng hi vọng, thì một cơn chấn động đúng lúc truyền tới, từ trên cao, vách động có xu hướng sụp xuống chôn vùi đường đi của hắn, Lý Thiên sợ hãi tột cùng, toàn thân vận hết sức mạnh, lao người hết tốc lực, nhìn từng mảng đá lớn lao đến, hắn vung đao chém thành bụi mịn văng sang hai bên.
Lại một đao chém làm đôi một tảng đá lớn chắn đường, Lý Thiên nhìn ánh sáng phía trước bị che đi chỉ còn tới eo mà ngày càng có xu hướng bị nuốt chửng, đằng sau có cảm giác lạnh gáy, sợ hãi nhìn một vuốt chém tới, Lý Thiên bỗng nãy ra chủ ý, tay đưa đao không chém mà chuyển thành chặn trước ngực, móng vuốt sắc bén của sinh vật kia chém tới, ngoài phần đao cản lại, phần da thịt còn lại của Lý Thiên đều bị lóc đi mảng lớn, máu tươi hoà trộn thịt vụn, rải rác đầy đất, nhưng Lý Thiên ngược lại không hề cảm thấy đau đớn mà lại hiện nét vui vẻ. Một vuốt cực mạnh kia tạo thành phản lực đánh bay hắn về phía cửa động, nhìn cửa động giờ bị che lấp chỉ còn không đến nửa mét, Lý Thiên trên không cố uốn nắn xoay người, một đao đánh vào vách động bên trên chuyển hướng cả cơ thể xuyên qua khe cửa hẹp, tìm thấy một đường sinh cơ.
Lúc Lý Thiên mở mắt ra liền bị ánh sáng chiếu mặt trời bên trên chiếu vào làm loá đi tầm nhìn, cảm nhận cơ thể đang trôi nổi trên mặt nước, hắn thầm thở phào:
“Nếu chỉ chậm một bước là toi rồi, lần sau phải cẩn thận hơn mới được, bị bao nhiêu lần rồi vẫn chưa rút được kinh nghiệm, mình có vẻ không thích hợp sống ở đây lắm nhỉ”
Tự trách mình một lúc, Lý Thiên chậm rãi bơi vào bờ, lấy nước rửa sạch vết thương, hắn tiếp đó đưa tay xé một góc tay áo băng bó lại vết thương trước ngực. Nhìn cửa động ẩn phía sau thác nước đã bị bịt kín, sinh vật đó tuy không biết là gì nhưng cảm giác sợ hãi ban nãy làm Lý Thiên vừa nghĩ liền rùng mình, chỉ tiếc mộ phần của sư phụ cũng bị chôn vùi rồi.
“Hài, thế biết đâu lại hay, như thế sẽ không có ai còn làm phiền lão nhân gia an nghỉ nữa”
Lý Thiên sau khi nghỉ ngơi một lúc, thời điểm chuẩn bị ly khai, hắn cuối đầu hành lễ lần cuối với cực ác lão tổ, rồi mới xoay người bước đi. Xuyên qua rừng cây một cách cẩn thận, lần này Lý Thiên rút kinh nghiệm không vội vàng xung động như trước, thời gian tổ chức khảo luyện ngoại môn đệ tử của Thần Long tông không còn nhiều, Lý Thiên không muốn bị kéo vào phiền phức không đáng có. Nhưng đôi khi ngươi luôn muốn tránh né thứ gì thì thứ đó lại cứ tìm tới ngươi, Lý Thiên đang di chuyển thì cảm nhận thấy chấn động từ bên cạnh truyền tới, một thanh kiếm thò ra từ một góc cây đâm về phía Lý Thiên, Lý Thiên nhíu mày, tay thuận thế rút đao, chém văng thanh kiếm kia lên không trung cắm vào cành cây bên trên. Lý Thiên cũng không bỏ qua, một đao bổ xuống vị trí của tên vừa xuất đao
“Khoan đã, khoan đã, là bạn, là bạn mà, ta là Tiêu Phong đây, Lý Huynh hạ thủ lưu tình”
Mũi đao cách trước mặt Tiêu Phong nửa tất, hắn đổ cả mồ hôi hột, vội vàng né sang bên cười xấu hổ:
“Xin lỗi Lý huynh, là ta cảnh giác quá, lúc đầu ta tưởng huynh là yêu thú nên xuất thủ, không ngờ lại là bạn, thất lễ rồi”
“Là ngươi”
Lý Thiên hơi nhướng mày nhìn Tiêu Phong, tên này vẫn còn sống sao, ngày trước nhìn thấy thi thể Tiểu Tứ, Lý Thiên cứ ngỡ hai người bọn họ đều bỏ mạng dưới vuốt của yêu thú rồi chứ. Âm thầm cảnh giác nhìn tên công tử tươi cười trước mặt Lý Thiên mở miệng tuỳ ý nói:
“A thì ra là Tiêu huynh, đúng rồi Tiểu Tứ đâu sao không thấy đi cùng huynh”
“Thôi Lý huynh đừng nhắc lại, ta thật là nợ ơn Tiểu Tứ, ngày đó, chúng ta bị yêu thú truy đuổi không còn lối thoát, Tiểu Tứ đệ ấy vì cứu ta, nên, nên ở lại chặn đường yêu thú cho ta thoát thân”
Tiêu Phong như bị lời nói của Lý Thiên chạm đến nỗi đau trong lòng, nước mắt không ngờ từ hai mắt ào ào chảy xuống, lệ nóng quanh tròng, cả người như mất sức lực quỵ xuống thở dài não nề, than khóc rung trời.
Lý Thiên nhìn hơi khó chịu, tên này cũng quá diễn rồi, người đời thường vật cực tất phản, tên này cảm xúc biểu lộ quá mức như thế làm Lý Thiên sinh nghi, làm bộ bất ngờ:
“Cái gì, Tiểu Tứ chết rồi, sao huynh nắm chắc như thế, huynh có tận mắt nhìn thấy không”
Lý Thiên giả bộ như vô cùng kích động, xách cổ áo Tiêu phong nâng lên rống giận, Tiêu phong làm như né tránh ánh mắt của hắn đau khổ nói:
“Hôm đó tuy trời rất tối, nhưng chính ta rõ ràng thấy, đệ ấy bị con quái vật kia một ngụm nuốt chửng toàn bộ, sau đó ta quá sợ hãi, nên đã chạy đi mất”
Âm thầm cười lạnh trong lòng, tên Tiêu Phong này lại nói dối, nếu không phải chính mắt Lý Thiên trông thấy thi thể Tiểu Tứ thì thật sự sẽ tin lời Tiêu Phong nói, nhưng trong lòng hắn lại nảy sinh nghi vấn
“Tại sao Tiêu Phong lại nói dối, rốt cuộc hắn muốn làm gì”
Lý Thiên cũng muốn biết tên này đang giở trò gì, nên cũng không vội bỏ đi, theo lời hắn mời cùng nhau ra khỏi ám ảnh sâm lâm. Trên đường đi, Tiêu Phong rất cởi mở, nhìn quanh không thấy bóng dáng quen thuộc, thân hình bồn chồn, cuối cùng không nhịn được nói
“Lý huynh, Lăng Nhã không đi cùng huynh à”
Lý Thiên tất nhiên không việc gì phải trả lời thật chỉ hàm hồ nói:
“Lăng Nhã và ta sau khi gặp phải một con yêu thú cường đại liền bị tách ra, đến giờ ta vẫn chưa tìm thấy muội ấy, chỉ sợ”
“Cái gì, muội ấy mất tích rồi sao, không thể nào, muội ấy không thể chết, muội ấy thân mang truyền thừa thượng cổ làm sao dễ chết như thế, truyền thừa thượng cổ kia làm sao có thể, là của ta nó phải là của ta, tất cả phải là của ta”
Tiêu Phong như người mất hồn khẽ lẩm bẩm, tuy giọng nói rất nhỏ, Lý Thiên mặc dù chưa tới luyện tạng cảnh, thính giác chưa được cường hoá, nhưng sau khi tỉnh dậy, Lý Thiên lại cảm nhận cơ thể thay đổi rất lớn, thính giác hắn vậy mà vẫn nghe ra rõ ràng từng chữ Tiêu Phong lẩm nhẩm, hắn âm thầm nhíu mày, khẽ ho hai tiếng:
“Khụ, khụ, Tiêu huynh sao thế, ta biết cũng rất buồn nhưng chúng ta phải cố chịu đựng vượt qua”
“Phải, Phải Lý huynh nói phải, là ta quá lo lắng cho muội ấy”
Tiêu Phong như nghĩ ra thứ gì đó, giọng nói có chút chờ mong nhìn Lý Thiên:
“Lý huynh có thấy bên người muội ấy mang theo một miếng ngọc bội không”
“Hả, ta không thấy, huynh nói cái gì cơ”
“À, à không có gì”
Lý Thiên cười cười không nói gì, ngọc bội sao, hắn không thấy Lăng Nhã có mang theo ngọc bội nào, linh quang chợt loé, chẳng lẽ có liên quan đến ngọc bội bên người Tiểu Tứ, nhưng Lăng Nhã nói đó là ngọc bội gia truyền nhà hắn mà, có liên quan gì sao. Lý Thiên như chìm vào mây mù.
Màn đêm buông xuống, Lý Thiên và Tiêu Phong hai người đốt một bó củi lớn trước mặt, trên củi treo một cái nồi nhỏ, Tiêu Phong nói là do hắn tình cờ có được từ một xác chết trong rừng. Lý Thiên chỉ ỡm ờ coi như không thấy, đưa tay cầm lấy một chén súp Tiêu Phong đưa sang, cũng không vội an liền nhìn sang đối diện nói:
“Tiêu huynh không ăn à”
“Không huynh cứ ăn trước đi, ta cảm thấy chưa đói lắm”
Tiêu Phong vội lắc đầu, đưa tay sờ bụng ra hiệu hắn đã ăn rồi, Lý Thiên chỉ cười cười nhìn hắn, đưa lên môi nhấp một ngụm, mắt liếc nhìn Tiêu Phong bên kia đang tươi cười thân thiết, nhưng đáy mắt lại đọng chút sát khí. Lý Thiên âm thầm cười lạnh, ăn xong làm bộ như muốn ngủ, lưng tựa gốc cây nhắm mắt.
Suốt một canh giờ yên tĩnh, cuối cùng cũng có động tĩnh, tiếng bước chân từng bước tới gần Lý Thiên. Bên tai vang lên thanh âm cười cực kỳ khó nghe:
“Khặc, khặc, ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi quá xui xẻo, đúng lúc ta tìm một tên chết thay thì ngươi lại xuất hiện, muốn trách thì trách cái con quái vật kia ấy, là nó chứ không phải ta, ngươi ngươi sao lại”
Tiêu Phong đang nói hăng say thì phát hiện Lý Thiên đã mở mắt nhìn hắn từ lâu:
“Giờ ta mới biết ngươi lại là hạng người như vậy đấy, nếu ta đoán không sai Tiểu Tứ hẳn cũng là do ngươi giết đúng không”
“Cái gì, làm sao ngươi biết, không đúng làm sao ngươi phát hiện ra ta tính hại ngươi, đáng lý lúc đó, ngươi phải nghĩ ta đâu có lý do nào muốn hại ngươi”
“Thật sự lúc đầu ta cũng không phát hiện ra, chỉ là ngươi diễn quá giống thật nên khiến ta sinh nghi, còn một điểm quan trọng nhất, ngươi đang nói dối”
Lý Thiên giơ lên trên tay miếng ngọc bội thu được trên người Tiểu Tứ, Tiêu Phong hoảng sợ nhìn mà trong lòng dâng lên hoảng sợ cùng cực:
“Sao lại như thế, sao ngươi lại có được, chẳng lẽ”
“Đúng thế, ta đã tìm thấy thi thể của Tiểu Tứ, tại sao ngươi lại giết chết Tiểu Tứ, chẳng lẽ vì miếng ngọc bội này”
Tiêu Phong nhìn Lý Thiên như một tên ngốc
“Ha ha, ta sao lại vì miếng ngọc bội rách nát này chứ, con quái đó, chính là con quái đó, ngày đó nó đuổi theo hai người bọn ta, nhưng không hề tấn công cứ như đang trêu đùa chúng ta vậy. Sau đó qua một ngày, ta và Tiểu Tứ tình cờ gặp được một nhóm đệ tử của Thuỷ Ly tông, chúng ta kết bạn mà đi, con quái đó lại xuất hiện, nó bắt đi một người sau đó bỏ đi, không đuổi theo chúng ta nữa, rồi thế cứ cách một ngày nó lại bắt đi một người.”
Lý Thiên nghe thế cau mày:
“Sao các ngươi không ra khỏi khu rừng, con quái đó tuy lợi hại nhưng nếu gặp phải cao thủ luyện tâm, thậm chí luyện thần thì chắc chắn phải chết, nếu không nó cũng không chui rúc trong khu rừng để chơi đùa các ngươi như thế”
Tiêu Phong như phát điên rống lên:
“Ta sao không muốn, nhưng nó không cho chúng ta ra, còn cách nào khác sao, bọn ta phải chơi trò chơi của nó”
“Mỗi ngày giết chết một người, cả tháng nay ngươi vẫn còn sống, chứng tỏ ngươi đã giết ít nhất ba mươi người”
Tiêu Phong cười to:
“Chính xác là ba mươi hai người, ha ha thế thì sao, miễn không phải là ta là được, trò chơi này cũng rất vui đấy chứ, đúng rồi, mấy ngày trước, ta cứu được một tiểu muội muội khỏi miệng yêu thú, nàng ta vô cùng cảm kích ta, đến khi bị ta hạ thuốc mê nàng ấy lúc mơ ngủ còn không ngừng cảm ơn ta, ha ha đúng là lũ ngu ngốc.”
“Ngươi mới là tên ngu ngốc, con thú đó chỉ muốn chơi đùa với ngươi thôi, ngươi biết Tiểu Tứ chết căn bản không phải là do con yêu thú đó ăn thịt, mà chết là do bị hắc ma cẩu ăn thịt trong lúc ngủ. Nếu ta không đoán sai, con thú đó vốn không cần mỗi ngày đều phải ăn một người, nó vẫn giữ ngươi sống đơn giản là muốn hành hạ ngươi làm thú tiêu khiển thôi”
Tiêu Phong không còn quan tâm chỉ cười càng điên cuồng:
“Thì sao, ai quan tâm chỉ cần ta còn sống, mọi thứ khác không quan trọng, nguyên bản ta muốn tìm Lăng Nhã sư muội, muội ấy lần trước vô ý có được truyền thừa thượng cổ, truyền thừa ấy vốn phải là của ta, nếu ta có được thì ta đã không bị con quái vật ấy trêu đùa như vậy”
Âm thanh tiếng cười bỗng im bặt, Tiêu Phong gương mặt biểu lộ vô hạn sợ hãi nhìn xuống dưới bụng, một vuốt to lớn đang xuyên qua người hắn, máu tươi tí tách rơi xuống, hắn thều thào nói:
“Ta không cam lòng, không cam lòng, ta vứt bỏ toàn bộ nhân tính chỉ để sống sót, mà tại sao“.
Theo thân ảnh Tiêu Phong ngã xuống Lý Thiên liền trông thấy một sinh vật mà hắn đã từng gặp qua, con yêu thú ngày đó ám ảnh bọn họ hiện rõ hình dáng, thân mang hình người cao hai mét gầy trơ như một cây tăm, hai tay thật dài kéo xuống ngang đùi, mỗi tay ba móng vuốt sắt nhọn kéo dài chạm đất. Cả người trắng toát không có một công lông nào như được bao bọc trong một tấm da người, trên chiếc đầu thon dài chỉ có một chiếc miệng rộng kéo đến hết chiều ngang gương mặt, chiếc miệng ấy giờ như đang nhếch lên cười cợt lũ loài người ngu ngốc, nó cũng không nhìn Lý Thiên, hú lên một tiếng quái dị rồi biến mất.
Lý Thiên nhìn Tiêu Phong đang thoi thóp dưới đất, hỏi câu cuối:
“Trước kia ngươi nói Lăng Nhã có mang một miếng ngọc bội, chẳng lẽ đó là truyền thừa của nàng ấy”
“Đúng đúng, ngọc bội hình tròn, màu trắng thật đẹp, là do ta tìm thấy nó trước, nhưng tai sao nó lại chọn con tiện nhân đó, ta không cam lòng, không cam lòng”
Tiêu Phong hai mắt mơ màng không còn sức sống, hét lên câu cuối rồi đoạn khí bỏ mình, Lý Thiên nghe ra như nhớ lại thứ gì đó, thầm thở dài, đưa tay lục lọi một phen rồi bỏ đi, để mặc thi thể Tiêu Phong chết không nhắm mắt trên mặt đất.