Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 21: Chương 21: Giận Quá Mất Khôn




Lý Thiên không có thời gian quan tâm đến đám người kia, quay người chạy đi, trong đầu hắn thanh âm tiểu hổ đang vang lên, đoạn giới thiệu rất dài khiến Lý Thiên hoa cả mắt, nào là nguồn gốc ảo ảnh, nào là nó lợi hại thế nào, Lý Thiên bực bội nói:

“Nói trọng tâm thôi, mấy thứ ngoài lề bỏ qua đi”

“Ngươi thật là không có lòng cầu tiến, người khác nghe ta giảng giải như thế cầu còn không được nữa là”

Giọng nói tiếc hận truyền đến. Lý Thiên cả giận la to:

“Biết rồi, biết rồi, mau nói rõ phương pháp phá giải ảo cảnh đi”

“Hài, đúng là đàn gảy tai trâu mà, ngươi muốn nghe ngắn gọn chứ gì, a hèm, ảo cảnh này do cửu huyền mê tung trận bày bố, ngươi chỉ cần tìm ra trận tâm rồi phá hủy nó là xong”

Lý Thiên ngạc nhiên nói:

“Chỉ đơn giản như thế”

“Ừ đơn giản lắm, nhưng trước giờ ta chưa thấy kẻ nào lạc vào mà phá được ảo cảnh này cả, trận tâm luôn thay đổi, nó có thể là bất cứ thứ gì, từ hòn đá ven đường cho đến một người bán hàng bình thường, tất cả đều có thể là trận tâm”

Tiểu hổ giọng nói bình bình vang lên, giọng nói tràn ngập ý tứ trêu tức. Lý Thiên thầm mắng to con hổ này thù dai, hẳn còn dấu diếm gì đó, móa, so với mấy tên dám đột nhập vào đây ăn cắp đồ của Thủy Nhật tông, rõ ràng Lý Thiên chẳng là cái đinh gì cả, hắn còn chưa tự ngạo đến mức đó, mặt cố nở nụ cười, giọng ôn hòa nói:

“Ặc, này tiểu hổ ca, giới thiệu chút cho đệ phương pháp phá giải đi, chúng ta dù sao cũng là chỗ quen biết à nha”

“Chúng ta quen thuộc như thế sao, ta với ngươi chỉ mới biết nhau có mấy canh giờ thôi mà”

Tiểu hổ giọng hồ nghi vang lên, rồi như nghĩ gì đó, một lúc sau mới lên tiếng:

“Thôi được, ngươi cứ kêu ta ba tiếng hổ đại gia, thanh âm mềm mại chút, phải cầu xin một chút, có khi hổ ca ta nghĩ lại”

Lý Thiên đầu bốc khói, âm thanh nghiến răng nghiến lợi nói:

“Hổ đại gia, ngài đừng chấp nhất chuyện cũ nữa, mau chỉ ta lối ra đi”

“Này mới có một tiếng thôi à, định ăn gian hả, kêu thêm chục tiếng nữa mới được”

Lý Thiên mặt đã biến thành màu đen, tức giận không thể áp chửi to:

“Móa, con mèo chết tiệt này, được đằng chân lên đằng đầu à, ta là ân nhân tông môn các ngươi đó, ta mà chết chỗ này xem ngươi làm sao ăn nói với tông chủ các ngươi”

“Con kiến chết tiệt dám uy hiếp ta, ta cứ làm đấy thì sao, tự mà lo, bổn đại gia còn bận đi ăn chiều nữa”

Giọng tiểu hổ cứ thế biến mất để lại mình Lý Thiên tức giận nắm chặt tay, tiếp đó dùng sức đấm mạnh vào gốc cây bên cạnh, khiến thân cây bị lực mạnh đấm thủng một lỗ to.

“AAAAAA, quái vật kìa”

“Chạy mau, coi chừng hắn nổi điên giết hết bây giờ”

“A ta nhận ra hắn, tên đó là tội phạm truy nã đấy, mau mau báo quan”

Mấy người xung quanh bị cảnh tượng hù cho sợ hãi, vội vàng bỏ chạy tứ phía, rất nhanh xung quanh chỉ còn lẻ loi một mình Lý Thiên bên cạnh thân cây xơ xác, lá cây rơi đầy đất một phần lớn bám đầy người Lý Thiên, một cành cây còn rơi trúng đầu hắn làm hắn nhìn qua y như một tên lính trinh sát ngụy trang hoàn hảo.

Lý Thiên bị cành cây rơi trúng đầu tuy không đau đớn lắm nhưng cũng làm hắn tỉnh táo vài phần, cảm nhận cảm giác ê ẩm trên đầu truyền tới, Lý Thiên vuốt cục u mới sưng to lên lẩm bẩm cảm thán:

“Đúng là miệng thối mà, bao nhiêu lần vẫn không sửa được, giờ thì hay rồi, biết đường nào mà ra đây”

“Đứng lại tên kia, mau giơ tay im chịu trói”

Phía sau bất ngờ truyền đến vài đạo âm thanh tức giận, theo tiếng bước chân “rầm rầm” ngày càng gần, một đoàn gần trăm quan binh phục sức chỉnh tề, tay mang quan đao xông đến chỗ Lý Thiên, Đào thống lĩnh đi đầu trầm giọng hô to.

Lý Thiên nhìn bọn quan binh hung ác xông tới, đang phiền muộn tìm trận tâm gì đó làm sao muốn bị đám người kia vây quanh, bọn họ là ảo ảnh cho dù hắn giết sạch đám này thì cũng lòi ra đám khác thôi. Lý Thiên chẳng thèm quan tâm lời nói tên kia, co giò chạy, cảnh giới lục thể tầng sau so với người thường mạnh hơn không ít, chỉ ít phút đã bỏ xa đám quan binh kia. Hắn quay đầu nhìn xem lại bất ngờ phát hiện tên Đào thống lĩnh kia vậy mà vẫn bám sát theo bên cạnh, Lý Thiên lòng bực bội, vận lực vào chân tăng tốc thêm vài lần, nhưng vẫn bị tên kia theo sát không tha, một tấc cũng không thay đổi.

Hai người cứ thế, một đuổi một chạy đã ra khỏi thành cả dặm đường, Lý Thiên chạy thêm một lúc bỗng phát hiện phía trước hết đường, gần ngay bên hắn là một vực thẳm sâu hun hút, từ trên nhìn xuống chỉ thấy một màu đen vô tận, từ bên này căn bản không nhìn ra bờ bên kia có gì. Đằng sau Đào thống lĩnh kia cũng đã đuổi tới, rút thanh đao bên hông, chuôi đao nhìn vô cùng bình thường nhưng từ chuôi đao tỏa ra đao khí sắc bén, trông như vô hình nhưng mỗi khi mắt Lý Thiên nhìn vào đều cảm giác như có vô số đao ảnh bắn vào mắt hắn làm hai mắt Lý Thiên đau buốt vô cùng, mắt chỉ dám ngó ngang ngó dọc căn bản không thể nhìn thẳng:

“Ha ha, coi ngươi còn chạy đi đâu, giờ thì ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, nếu còn ngoan cố đừng trách thanh đao trong tay ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.