Lý Thiên bị dòng suy nghĩ đưa đẩy mãi không có kết quả tốt nhất, hắn liền cắn răng làm liều, quyết định mở miệng khiêu kích:
“Hỏa linh ngươi ở đâu ra đây đi, ta biết ngươi đang quan sát ta, ta có thể giúp ngươi tiêu diệt đoàn hỏa diễm kia, chắc ngươi không muốn mọi người biết đường đường là một dị hỏa lại không làm gì được một hỏa diễm thông thường chứ“.
Đáng tiếc hỏa linh kia có vẻ không bị Lý Thiên đả động, khắp không gian vẫn chỉ là lửa xanh chập chờn, hơi lạnh quay trở lại ngày càng nhanh, Lý Thiên tự nhủ không còn thời gian, đúng lúc này linh quang chợt lóe, hắn mở miệng cười lớn:
“Ha ha, hỏa linh ngươi không biết ngoài kia còn có một kim linh hỏa, có vẻ so với ngươi càng lợi hại hơn, không biết khi ta nhờ nó giúp đỡ lại biết bên trong đây có một u linh hỏa có thứ hạng cao hơn lại chật vật với một hỏa diễm thông thường thì sẽ thế nào nhỉ”
Lần này lời nói của Lý Thiên có chút tác dụng, hỏa diễm xung quanh tựa hồ rung động ngày càng kịch liệt, xuyên qua lớp khói mỏng Lý Thiên có thể thấy phương xa có hai điểm sáng xanh nổi bật đang ngày càng rõ ràng, hiện ra thân hình một ngọn lửa xanh nhỏ vô cùng dễ thương, ngọn lửa kia có ba lổ hổng trông như hai mắt và một cái miệng, làm Lý Thiên chú ý là trong hai mắt nó có hai điểm sáng xanh lấp lánh tuyệt đẹp, cái miệng không ngừng biến thành đủ hình dạng tựa như đang nói chuyện:
“Nhân loại ngu ngốc, cái thứ nhãi nhép kim linh hỏa kia mà cũng dám đánh đồng với ta sao, đúng là xỉ nhục, u linh hỏa ta đứng hàng thứ ba trên thập chủng dị hỏa, loại đứng cuối mà ngươi cũng dám lấy ra so sánh“.
Lý Thiên thấy cuối cùng cũng dẫn ra được hỏa linh, lòng thầm vui mừng nhưng chuyện kế tiếp cũng không đơn giản, hắn đăm chiêu nhìn tiểu hỏa trước mặt nói:
“Ngươi đã lợi hại như thế sao lại không làm gì được cái hỏa diễm kia“.
Hỏa linh có chút chột dạ, cặp mắt đảo quanh né tránh ánh mắt Lý Thiên, cái miệng chu lại thành vòng tròn nhỏ, oan ức lên tiếng:
“Còn không phải tại ngươi sao, chủ nhân vì không để ta làm tổn thương ngươi nên đã đặt cấm chế với ta, nếu không mấy cái thứ kia nào có cơ hội tác quái như vậy”
Lý Thiên thừa cơ tiến tới nói tiếp:
“Ngươi nhận ta làm chủ nhân thì không phải giải quyết được mọi vấn đề rồi sao”
“Còn lâu ta mới nhận cái tên yếu xìu như ngươi, đó còn không phải xỉ nhục đại hỏa ta sao”
Hỏa linh không chút lưu tình cự tuyệt, bên kia Lý Thiên chỉ cười cười, hắn cũng không cho rằng đơn giản như thế liền thu phục được u linh hỏa, lòng thầm nghĩ:
“Xem ra tên nhóc này trí tuệ khá giống một đứa con nít hay giận dỗi, có thể thử dụ thêm vài lần nữa”
Nghĩ là làm, Lý Thiên cười dài nhìn nó, đưa ra kiến nghị
“Nếu cứ như vậy thì ta thấy ngươi cũng sắp không xong rồi, không bằng ta với ngươi làm giao dịch đi, ngươi nhận ta làm chủ nhân vừa giúp ngươi khôi phục uy danh u linh hỏa, ngoài ra ngươi có thể đưa ra thêm điều kiện, thế nào“.
Câu nói của Lý Thiên đánh vào điểm mấu chốt của vấn đề, hắn lại vừa đấm vừa xoa, hỏa linh nghe xong liền suy tư, hai hóp mắt híp lại thành đường thẳng, có vẻ rất không tình nguyện lên tiếng:
“Thôi được niệm tình ngươi đã có thành ý như thế, ta cũng không làm khó ngươi, tất nhiên là có điều kiện”
Lý Thiên vui vẻ cười đến nhắm tịt cả mắt gấp gáp nói:
“Cứ nói, cứ nói ta đều đáp ứng cả”
Hỏa linh bộ dạng không vui vẻ gì, làm như nhận Lý Thiên làm chủ nhân là việc mất mặt nhất trong cuộc đời của nó, vì thế nó liền suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được điều kiện mà nó cho là có lợi nhất cho mình:
“Ngươi không thể nhốt ta mãi ở đây, phải cho ta ra ngoài chơi, ngoài ra còn phải kiếm băng hỏa tinh thạch cho ta ăn, ngươi cũng không được trách mắng ta, à đúng rồi ngươi nhất định phải kiếm được phá không hỏa cho ta, nó với ta là bạn thân ta muốn chơi cùng với nó, à thêm nữa....“.
Một tràng dài không ngừng tuôn ra từ cái miệng nhỏ kia làm Lý Thiên hoa cả mắt, vội đưa tay ngăn lại
“Khoan khoan, nói từ từ ta không nghe rõ“.
Hai người một trước một sau, bàn bạc hết cả tiếng đồng hồ mới thuận lợi hoàn thành thỏa thuận, hỏa linh miệng cười tươi không ngừng thân thiết cọ vào người Lý Thiên, mỗi lần chạm vào đều làm hắn tê buốt tới tận xương tủy nhưng ngoài mặt vẫn cố chịu đựng nở nụ cười như đóa hoa cúc, lòng thầm hô:
“Thật may quá, hên là tên nhóc này ngây thơ như vậy, nếu không muốn lừa gạt nó nhận chủ quả là khó như lên trời“.
Lúc này bên ngoài u linh hỏa, Ảnh Đế bình thản đứng đó nhìn biến hóa của lam hỏa trước mặt thầm cảm thán:
“Mặc dù có sự trợ giúp của ta nhưng tên nhóc này cũng rất khá, nhanh như vậy có thể luyện hóa được một trong thập chủng dị hỏa”
“Ha ha cái hoả diễm cỏn con kia, lần này ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của đại hỏa ta”
Theo tiếng la non nớt, lam hỏa bỗng bùng phát dữ dội, chỉ chớp mắt liền nuốt chửng hỏa diễm từng đối kháng với nó nửa tháng nay. Đến khi mọi chuyện lắng xuống, lam hỏa khắp không gian cũng tan biến, theo đó lộ ra thân ảnh Lý Thiên trên vai còn có một tiểu lam hỏa đang đậu trên đó, không biết từ lúc nào đã mọc ra hai tay hai chân nhỏ nhắn, đung đưa qua lại vô cùng vui vẻ.