Cửa đá nhìn qua không có gì đặc biệt, Lý thiên vừa chạm tay vào thì trên cửa đá xuất hiện một hàng chữ:
“Đời người nhân thế dục niệm vô biên, con đường tu tiên vạn đạo xa xôi, tâm niệm muôn thuở lưu giữ chốn hồng hoang, chí cao vô thượng chỉ cầu số mệnh, mệnh trời hay mệnh ta, ngươi chọn mệnh nào”
Lý Thiên cau mày suy nghĩ, đây là gì thế, một câu hỏi sao, tin vào số mệnh hay tin vào bản tâm. Lý thiên nhìn liền cười khẽ, không có bút, hắn đành cắn đầu ngón tay, hóa máu thành mực trên cửa đá vẽ lên một chữ:
“Tâm“.
Cửa đá lần nữa xuất hiện dòng chữ:
“Tại sao lại chọn“.
Lý thiên từ tốn viết xuống:
“Tại sao phải chọn, không muốn chọn liền chọn, mệnh trời hay mệnh ta có quan trọng, tự hành theo bản tâm có chắc đã là nghịch mệnh, tu tiên là nghịch mệnh mà đi nhưng số kiếp liệu có thoát khỏi vận mệnh, cứ tùy tâm mà làm, là thuận mệnh hay nghịch mệnh cứ để thiên đạo phán xét“.
Cửa đá hồi lâu mới xuất hiện một hàng chữ:
“Ha ha, tiểu tử thú vị lắm, tùy tâm mà làm sao, thế mới là ma tu chúng ta, được tiểu tử ngươi có thể qua“.
Theo dòng chữ cuối hiện ra, cửa đá lấy mắt thường dần trượt sang bên để lộ ra con đường phía trước. Lý Thiên nheo mắt nhìn vào, từ đây hắn có thể thấy được vài tia sáng le lói ẩn trong bóng tối. Phía trước hẳn là có vật nào đó phát ra ánh sáng này. Lý Thiên chậm rãi bước đi nhưng trong đầu hắn lại đang đối thoại với lão Mã Long:
“Chủ nhân cũ của lão chưa chết sao, trả lời kiểu đó như chính ta đang nói chuyện với người sống vậy”
“Không đâu, ngài chết lâu rồi, đó chỉ là một đạo thần niệm được phong ấn trong cửa đá kia mà thôi, cửa đá mở ra rồi thì đạo thần niệm cũng tan biến theo”
“Thật là thần kỳ”
Lý Thiên âm thầm ca thán trong lòng, thế giới này đúng là còn quá nhiều điều hắn còn chưa biết hết.Lý Thiên đi tiếp không xa liền cảm thấy ánh sáng kia ngày càng mạnh, nhìn qua như ánh sáng mặt trời nhưng hắn biết bản thân đang ở trong một ngọn núi làm sao có ánh sáng mặt trời ở đây được.
Không mất bao lâu, Lý thiên liền ra khỏi thông đạo, đập vào mắt hắn là một khu rừng xanh tuyệt đẹp, cây cối um tùm phát triển, trên cao là bầu trời xanh bát ngát, mặt trời đang mờ khuất dưới rặng mây trắng, lóe lên vài tia sáng làm lóa đi tầm nhìn của hắn. Lý Thiên như phát mộng, cảm giác giống đang ở trong một ảo cảnh liền vô thức hô lên:
“Lại lạc vào ảo cảnh nữa sao“.
“Ảo cảnh cái đầu ngươi đấy, đây là hiện thực, mọi thứ ở đây đều là thực“.
Lão Mã Long lời nói như đánh thức Lý thiên, hắn như người trong mơ vừa tỉnh liền cười khổ:
“Nhìn kiểu gì cũng không nghĩ ra trong núi lại có một tiểu thiên địa như vậy, nhưng mặt trời và mây xanh trên kia là sao“.
“ Đừng cái gì cũng hỏi ta như thế, ngươi phải có tinh thần tự tìm tòi học hỏi đi chứ”
Lý thiên đầu to như cái đấu, lão này xem ra cũng không biết gì rồi, Lý Thiên mệt mỏi tìm một con suối ngồi nghỉ ngơi một lát, cảm giác bụng đói cồn cào, chắc cũng mấy ngày không bỏ bụng, hắn vừa liếc nhìn xuống suối liền mừng rỡ, suối nước trong vắt kia hiện rõ từng đàn cá tung tăng bơi lội, mỗi con như đang vui đùa trong nước, lâu lâu bắn người lên không trung vẽ thành những đường cong tuyệt đẹp, nước theo đó bắn sang hai bên, bắn cả lên mặt Lý Thiên, nhưng hắn không bận tâm, đưa tay vuốt nước trên mặt, hai mắt nhìn mấy con cá kia thành mấy xỉa cá nướng thơm ngon.
Tay đưa ra mép lau đi nước miếng bên miệng, le lưỡi liếm bờ môi khô khốc, Lý thiên từng bước lại gần con suối xoa tay nói:
“Nào nào, mấy bé ngoan, ngoan ngoãn giao mình cho đại gia ta đi, bảo đảm không làm các ngươi đau đớn”
Nhìn tưởng ngon ăn, nhưng rất nhanh Lý Thiên liền cảm thấy vô vọng, mấy con cá này còn nhanh hơn cả yêu thú cấp bốn Lý Thiên từng gặp, nhanh đến vô lý, ngay khi hắn tưởng như đã chụp được vào tay thì nhìn lại đã không thấy bóng dáng, suối nhỏ nhiều cá là thế, mà mất mấy tiếng đồng hồ hắn vẫn chưa thu được con nào, nhìn đám cá vẫn tung tăng bơi lội quanh chân hắn không chút sợ hãi nên có. Lý Thiên cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc, lòng tự trọng bị đả kích nghiêm trọng, tay hắn tức thì hóa thành trảo, la lớn:
“Mấy con nhãi nhép này, dám thách thức đại gia ta hả, xem trảo, ưng trảo thủ”
Đường đường là luyện tạng cảnh mà phải dùng vũ kỹ để bắt cá, Lý thiên có thể nói là độc nhất vô nhị, từ cổ chí kim hiếm thấy. Nhưng sự thật đôi khi khiến người khác khó có thể tiếp thu, nhất là Lý thiên bây giờ càng khó tiếp thu, ưng trảo thủ của hắn vậy mà chỉ bốc được mấy hòn sỏi, ngay cả một cái vẩy cá cũng không có, không những thế hắn còn bị lũ cá tung người hất nước văng đầy mặt. Lý Thiên miệng méo xẹo, khóe miệng giật giật, tức giận còn hơn khi bị tên Thẩm Phong hành khi trước, trảo trên tay ngày càng nhanh hơn, nhìn qua như muốn nói:
“Không bắt được một con thì thề không bỏ qua“.