Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 34: Chương 34: Mâu Thuẫn




“Nhanh phá hủy nó đi, như thế ngươi có thể thoát ra, còn ta có thể giải thoát khỏi cái nơi quỷ quái này rồi”

Cực ác lão tổ không còn quan tâm chuyện quá khứ nữa, lão giờ đây cực kỳ vui mừng, hoa tay múa chân như một đứa trẻ, chỉ chỉ vào viên ngọc to cỡ nắm tay trước người Lý Thiên. Lý Thiên tất nhiên cũng hiểu, nhưng hắn lại không thể xuống tay được, giọng nói đầy vẻ lưỡng lự:

“Nhưng, Bảo Bảo thì sao, nếu ta phá hủy nó chính là giết chết Bảo Bảo, ta không làm được”

Lý Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, cực ác lão ma nghe thế gấp đến độ dậm chân liên hồi, tức giận nói:

“Ngươi nói cái gì thế, chẳng lẽ ngươi không muốn thoát khỏi đây, mau phá hủy nó đi”

“ Không được, nếu không phải Bảo Bảo cố tình làm thế thì chúng ta vĩnh viễn không thể phát hiện ra nó chính là trận tâm”

Lý Thiên vẫn rất kiên quyết, dẫn đến lão nhân trước mặt giận đến mặt đỏ hồng, tóc tai dựng đứng quát:

“Ngươi đúng là tên ngốc, nó chính là hi sinh bản thân để ngươi thoát ra, nó thật sự chết rồi, không là phần linh tính của nó đã bị một đao lúc nãy phá hủy hoàn toàn rồi, giờ đây chỉ còn là một viên đá vô tri vô giác mà thôi”

Lý Thiên nghe thế càng thêm quyết tâm:

“Ta đã phạm sai lầm một lần, quyết không thể để nó tái diễn thêm nữa”

“Hừ, ngươi muốn chết thì mặc ngươi, nhưng ta phải thoát khỏi cái lồng giam này, mau giao ra đây”

Cực ác lão tổ càng nghe càng tức giận, cả người lao tới, một trảo chụp xuống ý đồ bóp nát viên ngọc, Lý Thiên sao cho phép lão được như ý, nhích người chắn trước viên ngọc, một đao bổ tới. Hai người va chạm rất mạnh, đao cùng trảo tiếp xúc rồi tách ra, rồi lại tiếp tục như thế, hai người một lần nữa tiếp tục trận chiến còn dang dở khi trước.

Lần này, cực ác lão tổ không còn nương tay, một trảo rồi lại một trảo đánh cho Lý Thiên liên tiếp bại lui, đã tiến sát viên ngọc đang lơ lửng. Cực ác lão tổ được thế không buông tha, một trảo từ dưới lên, lại thêm một trảo từ trên xuống, phong tỏa mọi đường lui của Lý Thiên, hắn muốn thoát bắt buộc phải né tránh, khi đó viên ngọc kia sẽ rơi vào tay lão.

“Đừng trách ta độc ác, đây là ta đang cứu ngươi đấy”

“Ha ha, vẫn còn quá sớm”

Lý Thiên biết không thể chính diện ngạnh kháng, hắn bất chấp tất cả bỏ mặc phòng thủ xoay lưng ôm lấy viên ngọc bỏ chạy, nhưng tốc độ của lão ma quá nhanh, hai trảo không chút lưu tình in năm dấu móng tay lên lưng Lý Thiên, lực đạo cực mạnh đánh văng hắn đi xa, mãi khi va vào một gốc cây mới dừng lại, thân thể Lý Thiên càng thêm trong suốt, đầu óc hắn dần dần mơ hồ.

“Tại sao ngươi lại ngoan cố như thế, lần đầu ta thấy một tên, đường sống ngay trước mặt mà lại hết lần này tới lần khác, chọn lấy đường chết”

Cực ác lão tổ xuất hiện trước người Lý Thiên nhưng cũng không ra tay, chỉ thở dài nói, một kẻ ngu ngốc thú vị như thế hắn quả thật vô cùng thưởng thức. Lý Thiên ngước đôi mắt đục ngầu lên, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên quyết:

“Vì sao ư, vì ta không muốn phải chịu cảm giác bất lực ấy thêm bất cứ một lần nào nữa”

“Ngoan cố, ngu ngốc, được rồi, được rồi, ta cũng mặc kệ ngươi, chờ ngươi chết ta lại lấy viên ngọc cũng không muộn”

Cực ác lão tổ bất đắc dĩ thở dài, giọng nói đầy vẻ mệt mỏi, lòng thầm nhủ:

“Tên này cứ để hắn chết cho rồi, sống trong tu chân giới, người ăn thịt người này mà vẫn giữ mấy thứ cảm xúc ngu ngốc ấy, sớm muộn gì hắn cũng trải qua cái gì gọi là cảm giác sống không bằng chết, thà cho nó chết ở đây cho xong”

Lý Thiên ngược lại không nói thêm gì, tuy đầu óc dần mơ hồ đi, tầm nhìn cũng chẳng rõ ràng, nhưng trong lòng ngược lại minh mẫn lạ thường, Lý Thiên cảm giác từng đạo năng lượng từ viên ngọc truyền vào trong người hắn, giữa hắn và viên ngọc lại xuất hiện cảm giác tương liên kỳ diệu, tuy rằng nó rất mơ hồ gần không tồn tại.

Lý Thiên theo liên kết ngày càng bền vững hắn lại xuất hiện cảm giác khác lạ khác, hắn bắt đầu cảm nhận được mọi thứ xung quanh, không phải bằng bất cứ giác quan nào của cơ thể, nó giống như hắn bỗng trở thành thượng đế của vùng đất này, cơ thể của hắn là toàn bộ thế giới này, xương thịt là mặt đất, lông trên người là cây cỏ, quần áo đang mặc là tòa thành trì, mồ hôi là toàn bộ nước trong vùng đất, sinh linh như máu huyết đang chảy trong thân thể, tóc của hắn chính là bầu trời bên trên, hắn với ảo cảnh không ngờ lại hợp thành một.

Tinh thần uể oải cực độ của Lý Thiên trở nên tỉnh táo đến không ngờ, hai mắt cũng dần nhìn rõ xung quanh, Lý Thiên bỗng cảm nhận thấy từng luồng linh khí của ảo cảnh đang tỏa ra bên ngoài, chẳng lẽ đang tẩm bổ cho thân thể thật sự của mình, nhìn thân thể đã trở nên ngưng thực như ban đầu, Lý Thiên nhíu mày:

“Ảo cảnh tự vận hành sao, mà tại sao nó lại làm thế, mình tuy không biết tại sao bỗng chốc nắm giữ được ảo cảnh nhưng vẫn không cách nào điều động được linh khí trong đó, giống như là một kẻ được người khác giao cho một số quyền quản lý, nhưng rõ ràng không phải là tất cả”

Lý Thiên bỗng nghĩ đến viên ngọc trong tay, bất giác đưa mắt nhìn xuống, gương mặt hiện lên nét kinh hỉ đầy vẻ khó tin, miệng khẽ lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ Bảo Bảo vẫn còn sống”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.