Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 26: Chương 26: Thành Chủ Quỷ Dị




Lý Thiên theo đoàn người bước vào phủ thành chủ, toàn bộ quan quân bên ngoài rất có quy củ, tỏa ra canh gác xung quanh, chỉ còn Lý Thiên và trung niên nam tử kia cùng nhau bước vào đại điện lớn nhất. Cửa vừa đẩy vào hắn liền phát hiện một lão già ngồi trên thượng vị, hai mắt nhắm chặt, các ngón tay vân vê một hạt châu lớn trong lòng bàn tay.

“Người ngài cần gặp, thuộc hạ đã dẫn đến, thuộc hạ xin cáo lui”

Người trung niên kia bước lên trước khom người thi lễ rồi lặng lẽ lui xuống, không gian yên tĩnh chỉ còn Lý Thiên và lão thành chủ. Qua một lúc lâu không ai nói gì, Lý Thiên đành phá vỡ im lặng, chấp tay lên tiếng:

“Tại hạ là Lý Thiên, nghe nói thành chủ tìm ta, chắc không phải vì việc của Đào thống lĩnh đâu nhỉ, hay là tại ta đánh nhi tử của ngài, a thật ra là hiểu lầm thôi nha”

“Không phải”

Lão thành chủ cuối cùng cũng mở mắt, từ mắt bắn ra một đạo tinh quang khiến người khác hơi khiếp sợ, tuy không có chút khí thế áp bức nào tỏa ra nhưng chỉ bằng ánh mắt cũng làm Lý Thiên bất giác tự lùi về sau một bước, ánh mắt khiếp sợ nhìn lão:

“Ha ha, chưa gì ngài đã đánh đòn phủ đầu ta rồi, tại hạ tự nhận không bằng, không biết lão thành chủ năm nay bao nhiêu tuổi rồi, nhậm chức năm nào thế, à mà ngài có biết xung quanh đây bị vực thẳm bao vây không, ngài không thấy kì lạ sao, mấy thứ đó thật làm tại hạ tò mò nha”

“Cái trò của ngươi chỉ hợp với mấy tên ngu ngốc như họ Đào thôi, đừng lấy ra làm trò cười nữa”

Lão thành chủ vẫn bất động, đặt hạt châu xuống bàn bình thản nói, Lý Thiên biết lão này không dễ lừa gạt như tên Đào thống lĩnh, suy nghĩ trong đầu liền bỏ qua, trực tiếp hỏi:

“Ha ha, thất lễ rồi, nghe nói ngài có gì đó cần nói với tại hạ, tại hạ sẵn sàng rửa tai lắng nghe”

Lão thành chủ hai mắt bỗng sáng lên vài phần, nhìn thẳng Lý Thiên:

“Ta biết cách giúp ngươi thoát khỏi đây”

“Cái gì, lão biết trận tâm ở đâu”

Lý Thiên vừa nghe xong liền nhảy dựng lên, ánh mắt nghi ngờ hỏi:

“Khoan lão chẳng lẽ không phải người ảo ảnh này”

Lão thành chủ ý vị thâm trường nhìn Lý Thiên:

“Ngươi nói xem”

Lý Thiên nhíu mày suy tư, bỗng nhớ lúc trước tiểu hổ từng nói trận tâm có thể biến hóa thành bất cứ thứ gì trong ảo cảnh, lòng chợt động hắn không tin nổi thốt lên:

“Chẳng lẽ ngươi là trận tâm”

“Ha ha, đúng ta chính là trận tâm”

“Ngươi nghĩ ta tin chắc, ảo cảnh này là dùng để phòng vệ, không lý nào có một cái trận tâm tự đâm đầu chịu ra bảo ngươi chỉ cần phá hủy ta liền có thể rời khỏi đây”

Lý Thiên tức giận nhìn lão thành chủ mắng:

“Móa, tưởng ta là tên ngốc sao”

Lão thành chủ cũng không để ý Lý Thiên tức giận, bàn tay đang đặt lên bàn bất ngờ đổi hướng chỉ thẳng lên trời, cười nói:

“Ta là nhận ủy thác của huyền long hổ giúp ngươi thoát ra, nếu không ta hơi đâu quản đến ngươi”

Lý Thiên nhíu mày nói:

“Huyền long hổ, chẳng lẽ là tiểu hổ sao, nó vậy mà giúp ta thoát ra”

Lý Thiên cười cười nói:

“Vậy giờ ta làm sao, trực tiếp giết ngươi sao”

“Tuy là nói ta nhận lời giúp ngươi nhưng cũng không phải cứ thế mà giao mạng sống của mình ra, ta chỉ giúp nói ra phương pháp, còn thực hiện là việc của ngươi, ha ha chỉ cần ngươi giết được ta thì ngươi thoát khỏi đây, nhưng ta cũng không ngồi yên chờ chết đâu, ta và ngươi cảnh giới đều như nhau vậy nên cũng đừng nói ta lấy lớn hiếp nhỏ”

Lão thành chủ cười ha ha, một tay hướng tới Lý Thiên, cả thân hình lướt đi trên không lao về phía hắn, chiếc bàn cản đường bị người lão đụng vào văng thẳng hướng Lý Thiên, một trảo theo sau nhắm ngay cổ Lý Thiên hét lớn:

“Tự bảo vệ đi, ngươi mà bị ta giết chết trong ảo ảnh cũng sẽ chết thật ngoài hiện thực đấy”

Lý Thiên một cước chẻ đôi chiếc bàn, tay giơ lên chặn lại thế trảo của lão, thì bất ngờ một trảo khác lại từ phía dưới kéo lên, Lý Thiên hoảng sợ vội phóng mình ngược ra sau, nhăn mặt chịu đựng đau đớn trước ngực truyền đến, chiếc áo khất cái của hắn lại nhiều thêm vài vết rách, để lộ ra miệng vết thương thật dài, máu đã thấm đẫm áo của hắn. Không đợi Lý Thiên hồi thần, lão già kia tiếp tục ép sát, từng quyền tung ra như có tiết tấu, ép Lý Thiên có chút chật vật.

“Mau bắt hắn lại, hắn muốn ám sát thành chủ”

Hai người quyền cước va chạm, sớm đã đá bay cửa điện lao ra ngoài quảng trường tiếp tục chiến đấu, dẫn theo vô số ánh mắt vệ binh thủ vệ xung quanh, rất nhanh quanh hai người đã phủ đầy quan binh,giáp sắt sáng bóng, lấp lóe ánh đao, kiếm, đằng đằng sát khí nhìn Lý Thiên.

“Tất cả cút hết, không tên nào được xen vào”

Lại một trảo bị Lý Thiên đỡ được, lão thành chủ tức giận nhìn xung quanh hét lớn. Lý Thiên nhân lúc lão phân tâm cũng không tấn công, vội vàng quay người bỏ chạy, đùa sao đi đánh trong địa bàn của đối phương, biết đâu lũ xung quanh không nghe lời lão, lâu lâu, chọt một thương, tuy hắn không sợ bọn chúng nhưng đang lúc tử chiến bị quấy nhiễu như thế còn không phải tự tìm đường chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.