Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 55: Chương 55: Tiên Phù




Thẩm Phong chống tay cố gắng đứng, lên hai mắt hung ác nhìn Lý Thiên gằn từng chữ:

“Ha ha, tốt lắm, lợi hại lắm, nếu đánh bình thường ta chắc chắn không phải đối thủ của ngươi, đáng tiếc ngươi chọn nhầm đối thủ rồi”

Lý Thiên đang bước tới bất giác dừng lại, cảnh giác nhìn Thẩm Phong

“Tên này tính giở trò gì sao”

“Không ổn”

Trong nháy mắt, Lý Thiên phát giác thấy Thẩm Phong từ bên hông tính rút ra thứ gì đó, Lý Thiên không biết đó là thứ gì nhưng nhất quyết không thể để hắn lấy ra, thân hình Lý Thiên hơi chúi về trước, tốc độ tăng lên mức tối đa, nháy mắt đã đứng sát Thẩm Phong, bên hông rút đao chém tới, nhưng đập vào mắt Lý Thiên là gương mặt cười dữ tợn của đối phương, trên tay Thẩm Phong lúc này chợt xuất hiện một tờ giấy trông như một tờ phù chú vẽ đầy những chữ cái kỳ quái, miệng hắn khẽ lẩm bẩm:

“Hỏa Linh Phù, xuất”

Theo tiếng xuất vừa phát ra, một hỏa cầu to cỡ đầu người từ tấm phù hiện ra bắn thẳng vào ngực Lý Thiên. Tất cả diễn ra quá nhanh, Lý thiên không kịp né tránh chỉ có thể thu đao chắn trước ngực, hỏa cầu đập vào thanh đao nhưng thanh thế không giảm, kéo theo Lý thiên bắn thẳng vào kết giới, nổ tung thành vô số hoa lửa.

“Hắn chết chưa”

Thẩm Phong dáng vẻ rất chật vật, nhìn tấm phù chú đang hóa dần thành tro phiêu tán trong không trung mà tiếc hận, mấy tấm phù này chính là vật bảo mạng của hắn, không ngờ ngay hôm nay đã phải lấy ra. Thầm Phong liếc nhìn phương xa, khói bụi che mất tầm mắt làm hắn không cách nào nhìn ra thảm trạng của lý Thiên, nhưng hắn rất tin tưởng, chiêu đó của hắn tương đương một đòn toàn lực của luyện tạng cảnh, Lý Thiên tuy lợi hại nhưng cùng lắm chỉ là luyện cốt đỉnh phong, trúng chiêu này Lý Thiên không chết cũng trọng thương.

Khói bụi dần tan đi, hiện ra trước mặt hắn là hình ảnh Lý Thiên đang khom người nhặt vài món đồ vật rơi vãi trên đất, bỏ tất cả vào túi quần, Lý Thiên liếc chiếc áo đã tan thành nhiều mảnh, rồi nhìn về hướng Thẩm Phong, cười to:

“Ha ha, ngươi vậy mà có tiên phù, tốt tốt, thế mới là chiến chứ, ngươi còn bao nhiêu lấy ra hết đi”

Thẩm Phong nhìn Lý Thiên chỉ bị xây sát ngoài da, lòng nguội lạnh, cảm giác hôm nay không xuất hết vốn căn bản không làm gì được tên quái thai kia.

“Ngươi cũng có kiến thức đấy, để xem ngươi tiếp chiêu này của ta ra sao”

Thấy đối phương còn muốn lấy tiên phù, Lý Thiên nào cho hắn cơ hội, Thẩm Phong vừa rút tiên phù Lý Thiên đã lao tới trước mặt hắn, tay cầm đao chém tới ngực Thẩm Phong, Thẩm Phong cũng không dám đón đỡ, cúi người né tránh rồi lăn mấy vòng ra xa, nhìn đao Lý Thiên tiếp tục chém tới không bỏ, hắn cắn răng chịu một đao chém vào tay, không thèm để ý máu tươi chảy xuống, hô to:

“Băng Chùy, Phá”

Một tấm tiên phù bay hướng Lý Thiên giữa đường hóa thành một mũi băng bắn tới như muốn bắn nát đầu hắn, Lý Thiên một đao chém đôi băng chùy nhưng những mảnh băng vỡ ra theo quỹ đạo vẫn bắn trúng cơ thể hắn, dể lại vô số vết thương, Lý Thiên cảm giác toàn thân đau đớn, lòng âm thầm cảnh giác

“Không ổn, tên này có vẻ không chỉ có một hai tấm, cần nhanh chóng tốc chiến tốc thắng”

“Nghĩ ngợi gì thế tiếp thêm vài chiêu nữa đi”

“Kim Tiễn, bắn”

“Mộc Tâm, chỉ”

Một mũi tên lấp lánh kim sắc giữa trời đêm cùng một cuộn dây leo uốn lượn trên không bắn tới chỗ Lý Thiên, lần này Lý Thiên không tiếp tục ngạnh kháng, thân hình nhảy sang bên, lăn vài vòng trên đất, né được mũi kim tiễn, liếc mắt nhìn hố sâu trên đất, Lý Thiên cũng không chần chờ, bởi dây leo kia đã áp sát hắn, Lý Thiên hết cách đành cầm đao chặt cuộn dây leo thành nhiều mảnh.

“Chỉ có thế thôi sao, vậy thì xuống địa ngục đi, Lôi bạo phù, trảm”

Thân ảnh Thẩm Phong theo sau xuất hiện trước mắt Lý Thiên, trên tay nắm một đạo tiên phù tỏa ra hào quang xanh đậm, quanh nắm tay lấp lánh từng tia điện chớp tắt, lấp lóe quang mang khủng bố, Lý Thiên vừa xuất chiêu căn bản không kịp thu tay, chỉ đành trơ mắt nhìn quyền kia đấm mạnh vào ngực.

“Phụt”

Bị quyền kia đánh trúng, Lý Thiên cả người bay lên trên không, miệng phun máu tươi, cảm giác như toàn thân rã rời, khắp cơ thể như bị tê liệt không thể cử động, nhìn Thẩm Phong lại áp sát một quyền, một cước đá văng hắn ra xa, cả người đập mạnh vào nền đất, bốc lên khói bụi mịt mù.

Thẩm Phong từng bước tới gần, tái hiện lại cảnh tượng ban nãy chỉ là lần này cả hai đã đổi vai với nhau. Hắn nhìn Lý Thiên không thể động đậy trên mặt đất cười khằng khặc:

“Khặc, khặc, dám chống đối với ta, giờ ngươi biết thế nào là hối hận chưa”

“Ha ha, hối hận sao, cỡ ngươi còn chưa đủ để nói với ta câu đó”

Lý Thiên chống tay trên mặt đất kéo cả cơ thể nửa ngồi nửa quỳ đối diện Thẩm Phong, gương mặt giờ trở nên kinh khủng vô cùng, một bên mặt bị cháy sạm một mảng, bên còn lại chảy đầy máu tươi, chỉ còn đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Thẩm Phong, nhếch mép cười mỉa mai:

“Những tồn tại còn kinh khủng hơn ngươi cả tỷ lần cũng chưa làm ta khuất phục chỉ bằng ngươi, đúng là buồn cười”

“Ngươi, ngươi, muốn chết sớm sao, được để ta tiễn ngươi đi”

Thẩm Phong bị bộ dạng Lý Thiên dọa cho hơi sợ, nhưng giọng điệu ngạo mạn của đối phương khiến cho nộ khí bùng phát, tay xuất ra hai đạo phù chú hô lớn:

“Ta sẽ cho ngươi tan xác, xem ngươi còn lớn lối đến khi nào”

“Địa Thủ, mở”

“Kim Thủ, khai”

Từ hai tiên phù trong tay xuất hiện thổ nguyên tố và kim nguyên tố phân biệt bao phủ hai tay trái và phải của Thẩm Phong, bàn tay con người bình thường giờ lớn gấp ba lần bình thường, cùng lúc đấm về phía Lý Thiên, một tả một hữu như muốn ép nát Lý Thiên ra thành bụi mịn.

“Chết Đi”

Ngay thời khắc mấu chốt, nhìn thế công đáng sợ tới gần, Lý Thiên thu lại nụ cười, cả người bất giác như tiến vào cảnh giới duy ngã, hắn cảm thấy như có một thứ gì đó xuyên qua suy nghĩ trong đầu, toàn bộ linh khí tích tụ trong cơ bắp, xương cốt đột phá qua lớp màng tế bào ngăn cách bấy lâu tiến ồ ạt vào không gian bên trong, chỉ nháy mắt liền cường hóa toàn bộ cơ quan nội tạng của hắn, cảm giác lực lượng lan tỏa toàn thân, Lý Thiên trong lúc nguy cấp không ngờ đột phá được cảnh giới luyện cốt cảnh, thành công tiến nhập luyện tạng cảnh.

Tâm thần hắn lần đầu tiên có thể nội thị toàn bộ cơ thể, như một con kiến nhỏ du hành khắp toàn thân, ngay khi hắn di chuyển lên mi tâm, ở đây lại trôi nổi một bóng người toàn thân vàng óng đang khoanh chân ngồi xếp bằng, như nhận ra sự tồn tại của Lý Thiên, người vàng kia mở đôi mắt, bên trong vẫn là kim quang nhưng lấp lánh ánh sáng càng chói mắt như hai mặt trời nhỏ nóng rực thiêu đốt tâm thần Lý Thiên, đúng lúc hắn cảm giác như sắp tan chảy thì ánh mắt kia lần nữa đóng lại, cảm giác nóng bức mới dần biến mất, hoảng sợ nhìn lại đã không thấy bóng người kia đâu chỉ còn lại một quyển sách vàng khổng lồ lơ lửng ngay chỗ bóng người hồi nãy ngồi, nhìn quyển sách vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, Lý Thiên chớp mắt liền nhận ra nó.

“Đó không phải là Cửu Chuyển Thần Công sao”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.