Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 46: Chương 46: Ưng Trảo Thủ




Lý Thiên vừa vào phòng liền phóng lên giường đánh một giấc, hơn tháng nay thần kinh hắn lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng cao độ, khó lắm mới có được cảm giác bình yên như bây giờ. Lúc Lý Thiên mở mắt đã là sáng hôm sau, nheo mắt nhìn ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ rọi vào trong phòng, bên tai nghe tiếng chim hót líu lo, một con thất vĩ điêu từ ngoài len qua khe cửa bay vào, lượn từng vòng trên không cất tiếng hót trong trẻo.

Lý Thiên đang lúc nhắm mắt tận hưởng thanh âm êm tai thì cửa bị người khác đẩy mạnh mà vào, thất vĩ điêu bị kinh sợ vội vàng bay lại đường cũ, không cẩn thận va vào thành cửa rớt thẳng xuống đất, lông tóc đều xù lên, không ít lông mao rơi đầy đất, Lý Thiên trông thấy nhịn không được cười ha hả, con chim càng hoảng sợ, cố gắng đập cánh bay đi, càng hoảng nó càng dễ loạn, sau một lúc va đập lung tung, cuối cùng cũng thoát ra, để lại trên đất một mớ lông vũ đủ màu sắc.

“Hả, ngươi bị sao thế, tự nhiên ngồi cười một mình như thằng điên thế”

Mập mạp nhìn lý Thiên khó hiểu, Lý Thiên nhận ra mập mạp đã bước vào phòng, liền ra dấu hắn cứ tự nhiên, tên mập cũng không khách sáo tới giữa phòng kéo ghế lại, vừa ngồi xuống liền thao thao bất tuyệt đủ thứ trên đời, Lý Thiên lười biếng nằm nghe, đến đoạn gây cấn thì chẹp miệng vài cái coi như hưởng ứng. Mập mạp thấy thần tình không có hứng thú của hắn thì phấn khởi lúc đầu cũng giảm nhiều, nhìn hắn nói:

“Này, ngươi ra ngoài lâu như vậy có gì vui không kể ta nghe đi”

“Cũng bình thường thôi, ra ngoài săn giết yêu thú, rèn luyện thôi”

Lý Thiên có quá nhiều bí mật không tiện tiết lộ, chỉ đánh ỡm ờ cho qua, Mập mạp như có thêm hứng thú hỏi tiếp:

“Ngươi rèn luyện bên ngoài lâu thế, ít nhất cũng tới luyện thể tầng ba bốn gì rồi chứ, đừng nói chưa lên được nha, ta rèn luyện trong tông thôi cũng đã là luyện thể tầng bốn rồi đấy“.

“ha ha ngươi muốn biết cứ đợi đến đợt khảo hạch ngoại môn là biết liền”

Lý Thiên nhìn hắn cười thần bí nói, mập mạp nghe xong hơi giật mình:

“Ngươi tham gia khảo hạch ngoại môn, chẳng lẽ ta lên tới luyện thể tầng sáu. không thể nha, lúc ngươi mới gia nhập còn chưa tu luyện, thì ta đã là luyện thể tầng thứ nhất rồi, không thể nào nhanh ngươi nhanh hơn ta được.”

Lý Thiên đối với nghi vấn của mập mạp chỉ cười cười không nói. Mập mạp nửa tin nửa ngờ

“Hay là ta cũng ra ngoài lịch lãm nhỉ”

Lý thiên nghe thế hơi lo lắng, hắn biết thế giới bên ngoài nguy hiểm thế nào, chân thành khuyên:

“Ngươi cứ đợi thực lực tăng thêm chút, lên làm đệ tử ngoại môn, sau đó nhận nhiệm vu tông môn rồi lập đội mà đi cho an toàn”

“Hừ, ngươi đây là coi thường lão trư ta sao, ngươi đi được sao ta lại không”

Mập mạp như bị chạm vào chỗ ngứa, tức giận lên tiếng, hắn vốn đến đây khoe khoang, ai ngờ Lý thiên có thể còn vượt hắn từ lâu, lòng tự tôn bị đả kích, giờ lại thêm Lý Thiên nói thế, mập mạp liền đùng đùng nổi giận xách mông rời đi. Lý Thiên còn muốn nói gì đó đành im lặng, giống như sư phụ từng nói

“Con đường của mỗi người là do người đó lựa chọn, hắn chỉ có thể cho lời khuyên, còn mập mạp quyết định ra sao là ý của hắn, là thành cường giả, hay là để kẻ khác bước lên đó chính là số phận của hắn, Lý Thiên chỉ đành tận hết sức”

Mập mạp đi rồi, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh, Lý Thiên suy nghĩ một lúc, sắp đến khảo hạch ngoại môn, hắn cũng cần chuẩn bị nhiều thứ, hiện giờ võ kỹ hắn nắm giữ chỉ có một bộ vô cấp sư phụ truyền cho. Lý Thiên liền đứng dậy sửa soạn vài thứ, liền tìm một chỗ vắng vẻ luyện tập võ kỹ.

Lục lọi tin tức trong đầu, Lý thiên liền trông thấy hình ảnh chiêu thứ nhất, vừa nhìn hắn liền lắc đầu cười khổ, chiêu thứ nhất vẫn cần linh khí lưu động, hắn chưa lên tới luyện tâm cảnh căn bản không thể điều động linh khí, luyện thể cảnh thông thường căn bản không thể phát huy ra uy lực của phần lớn võ kỹ, duy chỉ có các võ kỹ nguyên tố thì luyện thể cảnh có thể mượn nhờ nguyên tố lực phát huy ra chút uy lực. Đang lúc phiền muộn, Lý Thiện bỗng phát hiện một bộ võ kỹ vô cùng quen thuộc

“Ưng Trảo Thủ”

Đây không phải là võ kỹ mà lão sư phụ sử dụng trong không gian ảo cảnh để đấu với hắn sao. Lý Thiên vui mừng không kìm được bắt đầu nghiên cứu. Ưng trảo thủ, dùng trảo làm gốc, lấy nhanh làm chuẩn, mượn lực làm sắc bén mà đả thương địch nhân. lý Thiên khẽ lẩm bẩm, hai mắt nhíu lại vẽ trên mặt đất một chữ

“Nhanh”

Trên đời này công phu nào cũng có thể phá, duy có nhanh là không bao giờ có thể ngăn cản, ưng trảo thủ lấy một chữ nhanh làm tinh túy, không thuần thục chữ nhanh này không cách nào luyện được cái thần của chiêu thức. Lý Thiên càng xem càng như lạc vào mây mù, hắn cảm giác võ kỹ này tất không tầm thường.

“Sư phụ đã nửa bước hỗn độn cảnh, võ kỹ của người có thể có cái nào đơn giản sao”

Lý Thiên tự nhận ngộ tính không đủ, hắn chỉ đành diễn luyện theo cái hình của chiêu thức, tay đưa ta kết thành trảo, Lý Thiên dựa theo hướng dẫn, một trảo chộp ra, lại thu về, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần. Thời gian cứ thế trôi qua, đến khi màn đêm buông xuống, lý Thiên một trảo chụp lấy một chiếc lá phong đang rơi, nhìn chiếc lá thủng năm lỗ trong lòng bàn tay, hắn khẽ mỉm cười, xem như có chút kết quả. Lý Thiên cảm thấy mệt mỏi ập đến cả người nằm thẳng ra đất, mắt nhìn lá phong trên cây đang rơi lả tả, hắn nhếch miệng cười, hai tay đập xuống nền đất, mượn lực búng người lên không, hai tay kéo lên không ngừng rung động, ở trên không di chuyển qua lại, trảo công biến hóa muôn hình vạn trượng, đến khi lá cây khắp bầu trời hoàn toàn rơi xuống, trên tay lý thiên đã bắt lấy được vô số, thuận lợi hoàn thành ngày huấn luyện đầu tiên.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, Lý Thiên coi như luyện trảo pháp có chút điểm thuần thục, sáng sớm ngày thứ ba Lý Thiên dậy rất sớm, theo thói quen tập luyện thể lực một chút, diễn luyện một vài trảo pháp, nhìn hừng đông ló dạng, Lý Thiên thong thả theo con đường quen thuộc đến diễn võ trường của đệ tử ngoại môn, chuẩn bị cho lần khảo hạch ngoại môn đầu tiên của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.