Lúc Lý Thiên tỉnh dậy thì trời đã sáng, từng tia sáng ấm áp xuyên qua mái ngói đổ nát phía trên chiếu xuống mặt đất bụi bặm bên dưới, Lý Thiên đưa mắt nhìn quanh, đầu đau nhức không thôi, miệng đắng chát cực kỳ khó chịu. Nhớ lại hành động hôm qua mà thổn thức trong lòng, hắn hiếm khi say nhưng một lần say liền quên cả trời đất.
Lảo đảo bước ra khỏi cổng nhìn lại không biết mình trong lúc mơ màng thế nào lại tìm ra một ngôi chùa bỏ hoang tá túc qua đêm, xem ra vẫn không say đến mức bạ đâu ngủ đó. Từ trong đầu lại truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, kết hợp với cảm giác thiêu đốt dưới đan điền, Lý Thiên mặt lúc đỏ lúc trắng, lòng than khổ không thôi:
“Lần sau phải uống có chừng mực mới được”
Vừa ra khỏi đại môn liền phát hiện mình đã rời khỏi thành, ngôi chùa này nằm phụ cận ngoại thành, cây cối um tùm bao phủ xung quanh, Lý Thiên khát khô cả họng, ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu là phải đi tìm nước uống.
Thuận lợi tìm được một con suối nhỏ, uống nước, rửa mặt, sửa soạng một phen, Lý Thiên mới thoải mái chút ít nhưng cơn thiêu đốt dưới đan điền lại bùng lên làm Lý Thiên đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhìn sắc trời còn sớm, có vẻ nên nhanh chóng đi đến địa điểm đã định, Lý Thiên nhìn về ngọn núi phương xa ẩn trong màn mây mù, lòng khẽ động:
“Lão Mã Long, lão có chắc là nơi đó không”
“Hừ, ta nào rảnh mà nói dối ngươi, ngọn núi đó chính là do chủ nhân tạo ra làm mộ phần cho người”
Hít sâu một hơi, Lý thiên bị lời nói của lão làm cho khiếp sợ, người đó rốt cuộc mạnh đến trình độ nào mới có thể làm được như vậy, dời núi lấp sông, hắn tưởng chỉ có trong mấy câu châm ngôn, nhưng xem ra ở thế giới này điều càng không thể thì lại càng có thể rồi.
Mất mấy ngày thời gian Lý Thiên cuối cùng cũng đã tới gần chân núi, ở đây không có một cành cây ngọn cỏ nào, Lý Thiên nhìn ra xa cách đấy không xa là một ngọn đồi nhỏ trắng toát như ngọc, như nhớ ra gì đó, hắn thử nói:
“Lão xem phía kia có phải cái núi Bạch Đằng gì lão nói bữa trước không”
“Không giống lắm, nhưng chất liệu thì có vẻ là như nhau”
Lý Thiên xem lão Mã Long có vẻ không dám chắc nhưng hắn có thể suy đoán đó chính là núi Bạch Đằng lão từng nhắc đến, xem ra thời gian có thể làm thay đổi nhiều thứ, ngọn núi cao cả vạn dặm khi trước giờ cũng chỉ là một ngọn đồi, cảm khái thì cảm khái, Lý Thiên dời mắt nhìn lên đỉnh núi phía trên ẩn trong tầng mây mù.
“Duy chỉ có ngọn núi này không thay đổi, đúng là kỳ vật vượt cả tạo vật của thiên địa”
Lý Thiên nghe theo chỉ dẫn của lão Mã Long, bắt đầu đi xung quanh xem xét chân núi, chân núi to lớn đường kính bằng cả một toà thành trì, Lý Thiên dù chạy hết tốc lực không ngừng nghỉ một phút nào cũng phải mất độ khoảng hai ba ngày mới đi hết được. Ngay lúc hắn đang chạy thì bên tai vang lên giọng nói quen thuộc:
“Dừng lại là nơi này”
Lý thiên rất tin tưởng lão Mã Long, liền dừng bước chân, đối diện hắn là một vách núi khá bằng phẳng chỉ lổm chổm nhiều viên đá nhỏ, Lý Thiên làm theo lời lão Mã Long, tiến lại gần đưa tay sờ trên vách đá kia lần mò qua lại, tay vừa chạm vào một mảnh đá nhô lên bất kỳ thì trong đầu vang lên thanh âm:
“Ở hướng Bắc có một viên đá hình ngọn lửa kia, hướng nam kia kìa, viên đá hình giọt nước, đó đó đúng rồi”
Tuy có lão Mã Long chỉ dẫn Lý Thiên cũng mất một lúc mới tìm ra, mất cả mấy tiếng thời gian Lý Thiên mới tìm thấy đủ năm viên đá hình dạng ngũ hành, cứ mỗi lần như thế hắn đưa tay ấn vào thì viên đá liền chìm vào vách động, đến giờ hắn mới để ý năm viên đá này nếu nối lại với nhau thì được một vòng tròn hoàn hảo, nhưng khi ấn xuống viên thứ năm thì không có bất kỳ biến hoá nào phát sinh, Lý Thiên nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc:
“Sao lại thế, đủ ngũ hành rồi mà”
“Không vẫn còn thiếu, còn bốn nguyên tố diễn sinh nữa, mau tìm đi”
Cả hai căng mắt tìm hoài nhưng không tìm ra bất kỳ viên đá nào mang hình dạng các nguyên tố kia, lòng căng thẳng càng làm mất tập trung, Lý Thiên cơ hồ lục tung mọi viên đá xung quanh, tất cả đều thử một lần nhưng đều thất bại. Chán nản ngồi bệt ra đất, ngay khi ngồi trên đất nhìn lên, Lý Thiên hai mắt bỗng loé sáng như nhìn ra gì đó, trên tay cầm lấy một viên đá, ở phía năm lổ hổng trên vách đá nối lại thành một hình tròn. Miệng khẽ lẩm bẩm:
“Ngũ Hành tương sinh tương khắc, nếu bốn nguyên tố kia là nguyên tố diễn sinh vậy chúng phải từ ngũ hành mà sinh ra, băng từ thuỷ mà ra, băng gần hoả mà tan chảy trở lại thành thuỷ”
Lý Thiên vừa nói vừa dùng viên đá chỉ vào vết lõm hình giọt nước kéo thành đường nối với hình ngọn lửa đối diện, sau đó đưa tay từ hình thổ nguyên tố vẽ một đường chuyển sang hình thuỷ nguyên tố.
“Nham Thạch từ thổ nguyên tố kết hợp hoả nguyên tố mà sinh ra cuối cùng bị nước làm nguội trở lại thành thổ nguyên tố”
Ngay khi Lý thiên vẽ xong thì hai đường kẻ hắn vừa vẽ bắt đầu sáng lên một xanh một cam, đường màu xanh là đường thẳng nối thẳng hai hình thuỷ và hoả, còn đường màu cam bắt nguồn từ hoả theo vòng tròn nối với thổ rồi chuyển thành đường thẳng kéo đến thuỷ nguyên tố. Lý Thiên nhìn xem biến hoá trên vách đá mà lòng vui mừng, nhưng ngay sau đó hắn liền đau đầu:
“Phong và lôi hai loại này hình như đâu có liên quan gì đến ngũ hành“.