Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 127: Chương 127: Biểu diễn lấy một địch bốn




Tốc độ của bốn người đều không phải là quá nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Sở Lâm Phong, trên binh khí trong tay thoáng hiện Tinh Thần ánh kiếm và ánh đao, thể hiện ra thực lực của bốn người này không tầm thường.

Sở Lâm Phong lâm nguy không loạn, trên mặt hiện lên từng nụ cười lạnh lẽo, Di Hình hoán ảnh lập tức được thi triển ra mang theo một đạo tàn ảnh biến mất rồi lại xuất hiện ở vị trí cách đó hơn mười thước.

Mà Thanh Sương kiếm trong tay lại nhưng mang theo một đạo ánh kiếm dài một thước công kích về phía một thiếu niên tay cầm đại đao, tốc độ nhanh như chớp giật.

Giờ phút này Tâm kiếm của Sở Lâm Phong đã hoàn toàn thuần thục, lấy tâm ngự kiếm, ngự kiếm hại người đối với hắn hiện tại chỉ là việc nhỏ như con thỏ mà thôi.

Thiếu niên cầm đao nhìn thấy Sở Lâm Phong trong lúc hốt hoảng lại ném ra binh khí của mình làm ám khí để công kích tới hắn, hắn lập tức cười ha hả:

- Người của ban loại ưu Thiên Long học viện cũng chỉ đến như thế mà thôi. Nhìn thấy gia gia ta thậm chí ngay cả binh khí cũng không cầm vững, yên tâm, gia gia ta sẽ để cho ngươi toàn thây!

Vẻ mặt hắn hiện lên vẻ xem thường rất rõ ràng. Khi nhìn thấy Thanh Sương kiếm đi tới trước mặt của hắn thì hắn ra sức vung ra một đao bổ vào trên thân kiếm.

Trên Thanh Sương kiếm của Sở Lâm Phong tràn ngập Hỗn Độn khí, hoàn toàn không phải là thứ mà Tinh Thần chi lực có thể chống lại được. Thiếu niên này tức thì cảm giác được có một đạo lực phản chấn như bài sơn hải đảo truyền đến, cổ tay nắm chặt chuôi đao tức thì nứt ra, máu tươi đỏ hồng không ngừng tràn ra.

Điều càng làm cho hắn buồn bực không thôi chính là đại đao trong tay mình chính là bảo đao cấp bậc linh khí thượng phẩm, giờ phút này lại xuất hiện một lỗ hổng rất lớn. Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi nói:

- Rốt cuộc kiếm của thiếu niên này là cấp bậc gì, so với đao của mình còn tốt hơn sao?

Sau khi Sở Lâm Phong động thủ thì đám người Ngưu Thiên và Đường Lỵ cũng không nhàn rỗi, dù sao người của song phương đều không khác mấy, rất nhanh đã chiến đến mức hừng hực, thực lực của Ngưu Thiên và Diệp Tinh Thần mạnh nhất cho nên là người xông lên phía trước nhất.

Thực lực của Đường Lỵ và Dương Nhị cũng không yếu, nhưng bởi vì hai người đều là nữ nhân của Sở Lâm Phong, làm nữ nhân của lão đại cho nên sẽ phải bảo vệ. Vì vậy nhị nữ chỉ có thể ở phía sau kiếm một ít học viên bị thương hoặc là lạc đàn, sau đó đồng thời chém giết cùng vớiTiết Kim Sơn mà thôi.

Tuy rằng trong lòng phiền muộn, nhưng cũng không phản bác được gì. Dù sao bọn họ cũng có ý tốt với mình, chỉ có Tiết Kim Sơn là im lặng mà thôi, hắn cảm giác thực lực của mình rất yếu mà trong lòng mất đi sự tự tin.

Hai người Ngưu Thiên và Diệp Tinh Thần giống như cơ khí giết người vậy, đều là loại đấu pháp không muốn sống, hai người đều muốn cố gắng biểu hiện một phen ở trước mặt của Sở Lâm Phong. Mỗi một lần công kích đều có tiếng tiếng sấm gió và kiếm khí mạnh mẽ.

Sở Lâm Phong lấy một địch bốn, vốn hai người định đi hỗ trợ trước, thế nhưng lại bị Sở Lâm Phong ngăn cản. Chuyện này khiến cho trong lòng hai người hơi có chút thất vọng, chỉ là lệnh của lão đại thì vẫn phải nghe.

Đường Lỵ và Dương Nhị nhìn thấy Sở Lâm Phong một người đối phó với bốn học viên ban loại ưu của Hải Long học viện, trong lòng cũng rất là lo lắng, thế nhưng sau khi nghĩ lại những chuyện mà hắn làm, trong lòng cũng yên tâm hơn không ít.

Sở Lâm Phong thi triển Tâm kiếm đã cực kỳ thuần thục, lấy tâm ngự kiếm, Tâm kiếm hợp nhất, hoàn toàn làm được tới cảnh giới người chính là kiếm, kiếm chính là người. Chỉ là tiêu hao đối với Hỗn Độn khí có chút lớn, đồng thời tiêu hao đối với tâm lực cũng không nhỏ.

Lúc này thiếu niên cầm đao kia ngẩng đầu lên lại thấy thanh kiếm kia vẫn lơ lửng ở giữa không trung, chỉ là đã đi tới ngực của mình, cảm giác đau đớn truyền tới, trên mặt hắn dần dần hiện ra vẻ sợ hãi, tuyệt vọng, không cam lòng.

Không ngờ mình lại bị chém giết một cách không hiểu ra sao như vậy, đổi lại là ai cũng là không cam tâm, nhưng mà sinh mệnh chỉ có một lần, coi như hắn không muốn thế nào thì cũng không đủ sức để xoay chuyển trời đất. Trong nháy mắt Thanh Sương kiếm đã xuyên qua ngực hắn, để lại một cái lỗ máu đang không ngừng có máu tươi trào ra.

Không cam lòng ngã xuống mặt đất chết không nhắm mắt, ba người kia thấy cảnh này trong lòng cũng rất kinh hãi, tốc độ của Sở Lâm Phong nhanh chóng tới mức đủ để xem như là hiếm thấy, bây giờ lại thêm phương pháp công kích quỷ dị này lại càng làm cho bọn họ kiêng dè, lại thêm biểu hiện lúc mới xuất hiện lại càng làm cho bọn họ sợ hãi.

Thanh Sương kiếm của Sở Lâm Phong không có bất kỳ ý dừng lại nào, trực tiếp phóng về phía một người học viên khác, tốc độ vẫn vô cùng nhanh chóng, chỉ là Hỗn Độn khí trên thân kiếm lúc này rõ ràng đã yếu đi mấy phần.

- Mọi người cẩn thận, đồng thời dùng công kích mạnh nhất để đối phó với hắn, tiểu tử này quá tà môn!

Học viên cao to kia nói, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như cũng là khá là kiêng kỵ đối với thực lực của Sở Lâm Phong.

Nếu như lúc này Âu Dương Hồng còn tỉnh táo, không biết khi nhìn thấy Sở Lâm Phong lấy một địch bốn mà còn có vẻ thong dong bình tĩnh như vậy, không biết trong lòng hắn sẽ có cảm tưởng gì, còn có thể tìm hắn khiêu chiến một phen hay không.

Ba người đều là học viên của ban loại ưu, cho nên cũng có thực lực nhất định, hầu như trong nháy mắt đã thi triển ra võ kỹ. Vốn là chuẩn bị công kích Sở Lâm Phong, nhưng đều công kích về phía Thanh Sương Kiếm đang trôi nổi bồng bềnh ở giữa không trung.

Sở Lâm Phong cũng không dám bất cẩn, ba người hợp lực công kích, uy lực cũng không phải là chuyện nhỏ, tất cả đều công kích ở trên Thanh Sương kiếm, có lẽ sẽ khiến cho tâm thần của mình chịu tổn thương, hơi suy nghĩ một chút. Thanh Sương kiếm như mọc thêm mắt, trực tiếp bay ngược về trong tay Sở Lâm Phong.

Công kích của ba người bị hụt, Tinh Thần chi lực công kích rất lớn khiến cho mặt đất bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, bụi mù và mùi máu tanh tràn ngập ở trong không khí, làm cho người ta có một loại cảm giác rất khó chịu.

Trong lòng Sở Lâm Phong cũng hết sức rõ ràng, để Tâm kiếm công kích chỉ có thể thành công một lần, muốn chân chính chém giết được đối phương thì nhất định phải sử dụng chiêu thức thực tế hơn nữa. Chỉ là chiêu thức như vậy của mình hiện tại cũng rất có hạn, cho tới bây giờ hắn còn chưa lĩnh ngộ được thức thứ chín của Truy Phong Kiếm Quyết.

Mà một kiếm bình thản không có gì lạ kia lại rất là tiêu hao Hỗn Độn khí. Lại thêm thời gian chuẩn bị cũng tương đối dài, cho nên ngoại trừ hai chiêu Phong Quyển Tàn Vân và Phong Lăng thiên hạ coi như không tệ này ra, những cái khác cũng không dùng được.

Cho nên hắn phải tu luyện một loại võ kỹ lợi hại hơn, nếu không phải gặp phải nguy hiểm như vậy hắn sẽ không biết xử lý như thế nào.

Mặc dù biết mình có một loại công pháp nghịch thiên như Cửu Chuyển tinh thần biến, nhưng muốn tu luyện tới đại thành thì không biết phải đợi tới năm nào tháng nào, trong lòng hắn nghĩ tới điều gì đó, ngón tay liên tiếp điểm ra mấy lần, sau đó thân thể nhanh chóng lao đi về một bên.

Lập tức Phong Lâm Thiên Hạ lại một lần nữa được thi triển ra, vô số đao gió dùng tốc độ rất nhanh công kích về phía ba người.

Sở Lâm Phong cảm giác thi triển ra chiêu Phong Lâm Thiên Hạ này tiêu hao đối với Hỗn Độn khí cũng không quá lớn. Hắn hoàn toàn có thể liên tiếp thi triển được mấy lần, ngay khi đối phương còn đang đối phó với đao gió kia thì hắn lại công kích ra. Giống như hắn thi triển võ kỹ không có tiêu hao Tinh Thần chi lực vậy.

Tất cả mọi người đều biết, càng là võ kỹ mạnh mẽ thì tiêu hao đối với Tinh Thần chi lực sẽ càng nhiều, thường thường thi triển ra một lần võ kỹ công kích lợi hại thì đã tiêu hao một phần tư Tinh Thần chi lực trong cơ thể rồi. Như Sở Lâm Phong lúc này, thi triển võ kỹ ra lại như đang biểu diễn tiết mục xiếc vậy, quả thực chưa có người nào làm được.

Đương nhiên nếu như là Thiên Vũ cảnh thi triển ra Phong Lâm Thiên Hạ này thì tự nhiên cũng có thể làm được như vậy. Thế nhưng muốn thi triển võ kỹ đẳng cấp với Thiên Vũ cảnh thì có khả năng sẽ không có cách nào làm được.

Ba người đều cảm thấy có chút thất vọng vì công kích đánh hụt, khi bọn họ đang cảm giác tiểu tử này quá giảo hoạt, đang chuẩn bị lại một lần nữa công kích đối với hắn thì lại đột nhiên truyền đến vài tiếng xé gió.

Ba người có thể tiến vào được ban loại ưu cho nên cũng biết rõ tiếng xé gió này kỳ thực chính là một loại kiếm khí vô hình, chỉ là kiếm khí này không phải là sử dụng kiếm phát ra, mà là từ tay của đối phương bắn ra, chính là chỉ kính.

Đối với loại chỉ kính này bọn họ cũng không dám coi thường, liên tục né tránh, thế nhưng theo đó là vô số đao gió có lực sát thương rất lớn. Muốn thi triển ra võ kỹ để phá tan những đao gió này đã không kịp nữa rồi, cho nên biện pháp duy nhất chỉ có né tránh mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.