Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 121: Chương 121: Huyết thống bạch hổ?




- Hồng ca, rốt cuộc đây là ma thú gì, sức phòng ngự mạnh như vậy, chúng ta công kích như vậy mà cũng không có tác dụng gì với nó. Không bao lâu nữa linh lực của chúng ta đều sẽ bị nó tiêu hao cạn, đến lúc đó muốn đi cũng khó khăn.

Một người học viên trong đó vừa đánh vừa nói.

- Câm miệng! Quái vật này cũng đã là nỏ mạnh hết đà, không bao lâu nữa sẽ bị chúng ta chém giết, đừng quên nó đã nuốt quân sư của chúng ta. Thu hoạch những ngày qua đều ở trên người quân sư, chúng ta không thể để cho thu hoạch những ngày qua uổng phí ở trong miệng của nó!

Âu Dương Hồng hầu như quát lên, hiển nhiên trong lòng cũng rất là tức giận.

- Miệng của quái vật này cũng không lớn, ta cũng không rõ tại sao nó lại có thể nuốt thân thể của quân sư vào được, khó mà tin nổi được.

- Chuyện khó mà tin nổi có rất nhiều, đừng nói phí lời nữa, mọi người thi triển ra công kích lợi hại nhất, báo thù thay cho các huynh đệ đã chết của chúng ta!

Lời của Âu Dương Hồng quả nhiên đã đưa đến tác dụng cổ vũ, các học viên còn lại đều dùng hết toàn lực công kích, thi triển võ kỹ đến cực hạn, tức thì đánh gãy không ít gai nhọn trên người quái vật.

Nhìn thấy đã có hiệu quả, mọi người càng gắng sức, mỗi một người đều như không sợ chết phóng đi về phía quái vật kia.

Kiến đông cắn chết voi, tuy rằng quái vật có sức phòng ngự kinh người, nhưng thực lực của những học viên này cũng không tệ, tức thì đánh cho nó kêu rên liên tục, từng thanh âm chói tai không ngừng vang lên ở bên tai.

- Mọi người cố gắng, quái vật này sắp không xong rồi, ai giết chết nó trước sẽ được ba viên ma tinh và một viên tinh thạch!

Âu Dương Hồng cổ vũ mọi người tinh thần, nói.

- Vì ma tinh, liều mạng!

Một thiếu niên vết thương chằng chịt giơ đại đao trong tay lên, mạnh mẽ bổ tới phía trước. Chỉ là rất không may, khi đại đao của hắn còn chưa bổ trúng thì đã bị một cái đuôi to lớn quét trúng, để lại không trung một màn mưa máu, sau đó rơi xuống trên mặt đất, không đứng dậy được nữa.

Từ rất xa Sở Lâm Phong nhìn tình cảnh này, hắn đã hiểu rõ tại sao nhóm người này phải giết chết quái vật này, không nghĩ tới nhóm người này lại có đẳng cấp như quân sư, lão đại, rất không may quân sư đã bị quái vật nuốt, tất cả mọi thứ trên người quân sư là tinh phiến và ma tinh mọi người thu thập, đương nhiên chỉ có không chết không thôi mà thôi.

Nhìn thấy lại một huynh đệ bị quái vật giết chết, con mắt của Âu Dương Hồng hầu như phun ra lửa, trường kiếm trong tay bùng nổ ra ánh kiếm dài ba thước, hắn giận dữ hét lớn:

- Rác rưởi! Ngươi chết đi cho ta!

Công kích này là một kích ôm hận của Âu Dương Hồng, hầu như đã dùng hết Tinh Thần chi lực toàn thân, bên trong ánh kiếm mang theo uy lực cực kỳ mạnh mẽ, toàn bộ kiếm khí công kích lên trên người quái vật, lập tức đâm thân thể khổng lồ của đối phương thành mấy lỗ máu.

Lần này xem như quái vật đã chân chính chịu trọng thương, bước chân cũng có chút bất ổn, hai mắt mang theo lửa giận vô biên nhìn người đánh trọng thương mình.

Âu Dương Hồng lại thở hổn hển nhìn quái vật trước mặt, Tinh Thần chi lực trong cơ thể tiêu hao quá nhiều, lại thêm thương thế trên người khiến cho sắc mặt của hắn trắng xám, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Thế nhưng một kích này của Âu Dương Hồng đã làm cho quái vật chân chính tức giận, chỉ thấy nó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít lên, sau đó vọt tới một tên học viên cách nó gần nhất, nó chuẩn bị dùng phương pháp nguyên thủy nhất để đâm chết đối phương.

Đối mặt với quái vật phát rồ, tất cả mọi người đều liên tục né tránh, không còn dám đi công kích nữa. Âu Dương Hồng nhìn dáng vẻ khiếp đảm của mọi người, trong lòng cực kỳ thất lạc, cũng vô cùng hối hận, hối hận vì bên trong đội ngũ của mình không có người nào chân chính có thể chống lại quái vật.

Nếu như tiếp tục ở lại chỗ này thì rất có thể tất cả sẽ chết ở chỗ này, thế nhưng rất nhiều ma tinh thật vất vả mới thu được đều ở trong bụng của quái vật này, nếu như cứ thế mà đi thôi thực sự hắn không cam lòng. Cho nên lựa chọn giữa đi và không đi khiến cho trong lòng Âu Dương Hồng vô cùng xoắn xuýt.

- Lâm Phong, thực lực của Âu Dương Hồng này không tệ, ngươi có thể giúp hắn một chút, nếu như hắn có thể trở thành tiểu đệ của ngươi, sau đó thế lực của ngươi lại sẽ tăng lên một phần, đây là cơ hội hiếm có đó.

Lúc này âm thanh của Kiếm linh xuất hiện.

- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, vui mừng ngoài ý muốn mà ngươi nói chính là cái này hay sao?

Sở Lâm Phong còn tưởng rằng là thiên tài địa bảo gì đó.

Hắn lại tiếp tục nói:

- Có phải ngươi đã quên chuyện ở học viện rồi không, ta đang chuẩn bị chém giết hắn, nếu như trên Sinh tử đài mà Công Tôn Trường Viễn không ngăn cản thì hắn đã sớm chết rồi. Ngươi bảo ta biến hắn thành tiểu đệ của mình, làm sao có khả năng được chứ, coi như ta đồng ý thì đối phương cũng không muốn.

Sở Lâm Phong thật sự không hiểu vì sao Kiếm linh sẽ có loại ý nghĩ này, hiện giờ mình còn muốn giết đối phương kia đấy. Dám có ý đồ với nữ nhân mình, nhất định sẽ phải chết.

- Sao ngươi không biết biến báo một chút chứ? Một người muốn có nghiệp lớn thì nhất định phải có rất nhiều người trợ giúp, Âu Dương Hồng này cũng không tệ, bởi vì ta biết trên người hắn cũng có một loại huyết mạch rất lợi hại chưa có thức tỉnh, một khi thức tỉnh thì thực lực sẽ được tăng lên vô hạn!

Kiếm linh Nguyệt nhi không quan tâm tới lời nói của Sở Lâm Phong.

- Huyết mạch rất lợi hại sao? Rốt cuộc là loại nào, làm sao người bên cạnh ta đều như vậy chứ, trên người Nhược Hi có dấu ấn chu tước, không chừng sẽ có huyết thống chu tước, trên người ta lại có huyết thống Thần long, tiểu tử này chính là loại kia hay sao? Nếu như thật sự rất cường đại thì ta sẽ cân nhắc một chút.

Sở Lâm Phong cân nhắc một lát rồi mới nói.

- Nếu như ta đoán không sai thì trên người hắn hẳn là huyết thống của Bạch hổ, tuy rằng khí tức rất yếu, thế nhưng ta lại có thể cảm ứng được. Người muốn thành nghiệp lớn thì không thể câu nệ tiểu tiết, ngươi có thể lấy đức báo oán thì sẽ càng làm cho tương lai hắn khăng khăng nhất mực đối với ngươi. Chỉ là tiền đề là nhất định ngươi phải khiến cho hắn triệt để thần phục mới được.

Sở Lâm Phong không chần chừ nữa mà thi triển Lăng Ba vi bộ đến mức tận cùng, trong nháy mắt khi quái vật đang nhằm về phía Âu Dương Hồng thì hắn kéo đối phương ra. Lúc này Âu Dương Hồng không có một chút khí lực nào, hắn đang dựa vào ý chí kiên cường để làm cho mình không ngã xuống.

Cảm giác được thân thể lập tức bị người ta mang đi sang mấy thước, Âu Dương Hồng lập tức phản ứng lại, nhìn thấy người kéo mình ra khỏi miệng quái vật là một tên thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, dường như hắn đã nhìn thấy quái vật này ở nơi nào đó.

- Ngươi, ngươi là?

Âu Dương Hồng nhìn thấy Sở Lâm Phong, nói.

- Ta là học viên ban phổ thông, Âu Dương Hồng, ta biết ngươi, đệ nhất cao thủ ban phổ thông, các ngươi đang đối mặt với nguy hiểm, nếu như ngươi đáp ứng với ta một chuyện thì ta sẽ giúp ngươi giải trừ nguy hiểm. Ma tinh ta không muốn, cũng không muốn thù lao khác từ các ngươi, ngươi có tình nguyện hay không?

Sở Lâm Phong cảm thấy vào bàn điều kiện lúc này là thời điểm tốt nhất.

- Ngươi muốn ta đồng ý ngươi cái gì?

Âu Dương Hồng nhìn Sở Lâm Phong, vẫn duy trì một phần địch ý, nhưng cả người không có chút khí lực nào, từ tốc độ hắn thi triển mà xem cũng là một cao thủ rất lợi hại.

- Đồng ý chuyện làm tiểu đệ của ta!

Âu Dương nói rất kiên quyết.

- Không thể! Ngươi còn chưa xứng để ta làm như vậy!

Âu Dương Hồng nói cũng rất kiên quyết, hắn là đệ nhất học viên ban phổ thông, đương nhiên hắn cũng có tự tôn và tôn nghiêm của mình.

- Xứng hay không xứng không phải do ngươi định đoạt, hiện tại ngươi không có lựa chọn nào khác!

Lúc Sở Lâm Phong nói lời này lại có một người học viên bị đuôi của quái vật đánh bay, kết cục đương nhiên là cửu tử nhất sinh.

- Không có lựa chọn nào khác sao?

Âu Dương Hồng nhìn thấy huynh đệ của mình lại ngã xuống tiếp, trong lòng tức thì đau xót, ngữ khí cũng mềm nhũn đi rất nhiều.

- Không có!

Sở Lâm Phong vẫn dùng giọng lạnh như băng, chỉ là sự chú ý vẫn đặt ở trên người ma thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.