Rất rõ ràng Lưu Nguyên Khải muốn để Lưu Lang chém giết Sở Lâm Phong, song phương đều là thế gia, cho nên không thể tạo ra thế cục không chết không ngớt được.
Bởi vậy trước tiên phải nói ra những câu nói này để tránh cho sau này gây ra phiền phức. Chỉ là hắn không biết trong lòng Sở Lâm Phong lại đang âm thầm cười nói:
- Lão cẩu, tiểu gia ta đang chờ câu nói này của ngươi.
Người của Sở gia không ôm bất cứ hy vọng đối với việc Sở Lâm Phong khiêu chiến Lưu Lang. Tinh Thần chi lực của Huyền vũ cảnh lục trọng thiên so với ngũ trọng thiên nhiều hơn không chỉ gấp đôi a.
- Lâm Hải, ngươi nói xem tên này có thể chống được mấy chiêu?
Lúc này Sở Lâm Nguyệt nhỏ giọng nói với Sở Lâm Hải ở bên cạnh.
- Lâm Nguyệt tỷ, ta dám khẳng định, phế vật này không sống qua năm chiêu. Ta thật không rõ hắn có được can đảm ở đâu mà dám giết người của Lưu gia, rước lấy phiền phức như vậy, có chết cũng đáng đời.
Trong giọng nói của Sở Lâm Hải không có một chút đồng tình
nào cả.
Trái lại hắn còn cảm thấy Sở Lâm Phong mang đến nguy cơ cho gia tộc, vì vậy có chết cũng chưa hết tội.
- Ta không cho là như vậy, tên này ẩn giấu rất sâu, ta có dự cảm có thể hắn sẽ thắng.
Sở Lâm Nguyệt cười nói.
Đối với người có thể trong vòng một chiêu chém giết một Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên, thực lực đó ít cũng phải là Huyền vũ cảnh lục trọng thiên trở lên. Chí ít nàng không có cách nào làm được điểm này.
Hiện tại trong lòng nàng đã có khẳng định rõ ràng đối với việc Sở Lâm Phong có thể dễ dàng tiến vào tầng thứ hai của Tàng thư các, hắn ta tiến vào bằng thực lực. Chỉ là lúc đó cố ý ra vẻ như vậy mà thôi.
Giờ phút này ở ngoài phủ đệ của Sở gia đã có không ít người nghe tin mà tới, người của ba đại thế gia khác cũng ở trong đó.
Trong đám người, tiếng bàn luận vang lên không dứt bên tai, nhiều nhất vẫn là cho rằng Sở Lâm Phong thua chắc. Điều này làm cho Sở Nguyên Phách nghe xong trong lòng rất là khó chịu.
- Sở Lâm Phong, đến đây đi! Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám giết đệ tử gia tộc ta. Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết có những người không phải là loại phế vật như ngươi có thể khiêu khích được.
Lúc này Lưu Lang đi ra, quay mặt về phía Sở Lâm Phong rồi kêu lên.
- Lâm Phong. Tha cho tiểu tử này một mạng, chờ lúc gia tộc tỷ thí lại chém giết hắn. Nếu như hôm nay con chém giết hắn, như vậy nhất định Lưu gia sẽ không chết không thôi cùng với Sở gia các ngươi. Mặt khác cố gắng ẩn giấu thực lực sẽ tạo ra hiệu quả bất ngờ đối với gia tộc tỷ thí của ngươi. Nếu như hiện tại bộc lộ ra thực lực quá cao, như vậy sẽ bị mọi người coi là kình địch, đến lúc đó phiền phức sẽ càng lớn hơn.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới đến âm thanh của Kiếm linh Nguyệt Nhi, có thể nói nàng là người ở ngoài, cho nên có thể phân tích tình hình hiện tại vô cùng thấu triệt.
- Ta biết rồi Nguyệt Nhi tỷ tỷ, quả thực lúc trước ta có ý nghĩ chém giết hắn, cảm ơn ngươi!
Trong lòng hắn vô cùng cảm kích nàng.
- Chỗ này quá hẹp, đến luyện võ trường nhà ta a. Ta thực sự muốn nhìn một chút xem thiên tài của Lưu gia lợi hại tới cỡ nào. Nếu như ngay cả rác rưởi của Sở gia cũng đánh không lại, sau này quả thực không có mặt mũi ở lại Lưu Vân thành này nha.
Sở Lâm Phong nói xong xoay người rời đi, đi về phương hướng luyện võ trường.
Tất cả mọi người đi về phía luyện võ trường của Sở gia, chỉ là người vây xem xem náo nhiệt đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa, nhất thời khiến cho rất nhiều người oán giận không thôi.
Bên trong luyện võ trường, Sở Lâm Phong lẳng lặng đứng ở nơi đó, Thanh Sương Kiếm trong tay vẫn rỉ sét loang lổ như trước. Làm cho người ta có một loại cảm giác không biết nên tả như thế nào.
- Sở Lâm Phong, lẽ nào ngươi muốn dựa vào một thanh kiếm phổ thông để đánh với ta, thực sự là hão huyền. Hiện giờ ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, xem cái gì mới gọi là Tinh Thần chi lực.
Lưu Lang vừa dứt lời đã nhanh chóng phóng đi về phía Sở Lâm Phong, trong tay hắn là một thanh trường kiếm chí ít cũng có cấp bậc linh khí. Hàn mang thoáng hiện, mang theo tiếng xé gió chói tai trực tiếp bổ tới chỗ của Sở Lâm Phong, tốc độ không phải nhanh bình thường.
Sở Lâm Phong nhìn thấy kiếm chiêu này của Lưu Lang thì hắn đã uy lực của nó không tầm thường. Trong nháy mắt bộ pháp Lăng Ba Vi Bộ, Truy Phong Kiếm Quyết thức thứ nhất được thi triển ra, toàn bộ thân thể của hắn nhanh chóng lùi về phía sau.
Khi trường kiếm của Lưu Lang đến vị trí chỗ hiểm thì hắn đã tránh được, trường kiếm của Lưu Lang tức thì bổ vào không khí.
Chỉ là Tinh Thần chi lực bên trong trường kiếm rất là mạnh mẽ, Sở Lâm Phong tránh thoát trường kiếm nhưng không có cách nào tránh thoát được kiếm khí do Tinh Thần chi lực tạo thành, y phục trên người bị kiếm khí quét trúng, để lại vài sợi vải vụn đang rơi bồng bềnh ở trên không trung.
Lần công kích thứ nhất đã khiến cho Sở Lâm Phong suýt nữa bị thương, điều này làm cho mọi người càng cảm thấy chắc chắn Sở Lâm Phong sẽ thất bại không thể nghi ngờ. Giờ phút này trên mặt của Lưu Nguyên Khải cũng mang theo nụ cười thỏa mãn.
Dường như hắn đã thấy Sở Lâm Phong bị nhi tử thiên tài của hắn chém giết vậy, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
- Hắn thực sự không đỡ nổi một đòn như thế sao? Lẽ nào ta đã đoán sai rồi, tên này vốn là một người ngu ngốc mà?
Trong lòng của Sở Lâm Nguyệt cũng vô cùng nghi hoặc.
Đối với một chiêu này của Lưu Lang, nàng cảm thấy cũng không phải quá mạnh, hoàn toàn có thể ung dung né tránh, mà Sở Lâm Phong lại bị người ta làm cho rách y phục.
Trong lòng Sở Nguyên Phách cũng lo lắng không thôi, chỉ là lúc này Sở Lâm Phong lại quay về phía hắn cười cợt, ý cười có chút khiến cho người ta không suy đoán ra được.
Nhìn thấy nụ cười của Sở Lâm Phong, trong lòng Sở Nguyên Phách mới trở nên bình tĩnh. Nụ cười này hắn từng nhìn thấy, lúc trước khi Sở Lâm Phong đính hôn cùng Lâm Nhược Hi, thời điểm đối chiến với Lâm Long, Sở Lâm Phong cũng có nụ cười như thế.
- Khà khà! Tiểu Phong, con ẩn nhẫn như vậy thật sự khiến cho vi phụ không biết nói gì a. Ở trước mặt Huyền vũ cảnh lục trọng thiên như Lưu Lang mà còn muốn ẩn nhẫn, không biết cảnh giới hiện tại của con tới đâu rồi.
Trong lòng Sở Nguyên Phách lẩm bẩm nói.
- Cái này! Sở Lâm Phong, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Ngay cả một chiêu của ta cũng không tiếp nổi, nếu như hiện tại ngươi chịu thua, lại dập đầu mấy cái. Còn lớn tiếng nói Sở Lâm Phong ta trời sinh là rác rưởi, như vậy ta sẽ tha mạng cho ngươi!
Lưu Lang không lập tức công kích, ở trong mắt hắn Sở Lâm Phong không phải là đối thủ của mình. Một lần công kích rất bình thường đã khiến cho đối phương hắn suýt chút nữa bị thương, đối thủ như vậy căn bản không xứng để mình dùng toàn lực đối phó.
Lúc này trong lòng của Sở Lâm Phong cũng hơi giật mình, tuy rằng khi sử dụng Lăng Ba Vi Bộ hắn cố ý làm cho bước chân chậm lại, nhưng đối phó với kiếm khí do Tinh Thần chi lực tạo thành thì lại không được. Nó vẫn công kích vào hắn, xem ra không thể quá bất cẩn được.
Hiện tại mình vẫn chưa thể hoàn toàn chơi đùa chết hắn ta được, giả làm heo ăn thịt hổ cũng phải có quá độ, vạn nhất không nắm giữ được mức độ, hậu quả khó mà lường trước được.
- Người có thể khiến cho Sở Lâm Phong ta quỳ xuống chưa được mấy người. Ngươi Lưu Lang tính là gì chứ? Bằng ngươi cũng xứng sao? Cùng lời nói tương tự, nếu như ngươi chịu quỳ ở trước mặt ta lớn tiếng nói Lưu Lang ta trời sinh là rác rưởi, như vậy ta sẽ tha cho ngươi!
Sở Lâm Phong lớn tiếng nói, căn bản không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đang nhìn về phía hắn.
- Ha ha ha ha! Ta đã từng thấy người cuồng ngạo, thế nhưng chưa từng thấy ai cuồng ngạo như ngươi, nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi!
Trên mặt của Lưu Lang tức thì trở nên đáng sợ, trên người lập tức xuất hiện tinh quang chói mắt.
Sở Lâm Phong biết lần này Lưu Lang đã dùng tới thực lực chân chính, nếu như hắn thi triển võ kỹ thì mình cũng chỉ có thể dùng võ kỹ để chống lại. Chỉ là không biết nên dùng Huyễn Ảnh Chỉ hay là Truy Phong Kiếm Quyết được.
Thứ sau quá lợi hại, hắn sợ một chiêu sẽ giết chết đối phương. Cho nên cuối cùng hắn vẫn lựa chọn dùng Huyễn Ảnh Chỉ, tuy rằng lực công kích không phải là rất lớn, thế nhưng lại có thể đánh lén, làm cho đối phương khó lòng phòng bị.
- Cuồng sát thập quyết trảm!
Trong miệng Lưu Lang hét lớn một tiếng, vô số tinh quang mang theo tàn ảnh hướng vọt tới chỗ Sở Lâm Phong, tốc độ so với lần trước còn nhanh hơn không chỉ gấp đôi.
Mà lúc này Sở Lâm Phong lại làm ra một chuyện khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, hắn trực tiếp cầm Thanh Sương Kiếm trong tay ném ra một bên, chuẩn bị dùng tay không để đón đỡ một chiêu này của Lưu Lang.
- Có phải phế vật này đã bị dọa sợ rồi không? Thậm chí ngay cả binh khí cũng ném đi, lần này muốn không chết cũng khó a.
Sở Lâm Phong không nhịn được nói.
Vốn Sở Lâm Nguyệt định cãi lại, thế nhưng nhìn thấy tình huống trước mắt thế này nàng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Ngay khi mọi người đều cho rằng lần này nhất định Sở Lâm Phong đã chết chắc rồi thì một chuyện làm cho tất cả mọi người khó có thể tin lại xảy ra.