-Anh biết y thuật?
-Cũng biết chút ít đủ dùng,chắc 5 phút nữa anh ấy sẽ tỉnh.
Hắc Thạch vừa nói vừa quay sang nhìn gã cụt tay.
-Cám ơn người anh em,tôi là Hùng Gấu còn kia là anh cả của
tôi..
-Tên là Long Nhái,bộ tứ Lão đại của phượng Bang đất Phượng cảng,
Vừa ngắt lời Hùng Gấu,Hắc Thạch vừa chắp tay sau lưng nhìn về
phía Anh cả vừa nói.
-Sao...sao...người anh em biết.
Kìm nén kích động Hùng Gấu đáp lời Hắc Thạch,chẳng ai nghĩ
được bộ tứ nổi danh của Phượng bang đi đâu cũng tiền hô hậu ủng có tay chân đi
kèm,vậy mà giờ lại xuất hiện ở quá lụp xụp ko khác gì dân lao động mà vẫn có
người nhận ra.
-không nghĩ toàn những Long đầu của Phượng Bang lại có như
ngày hôm nay.
Vừa nói Hắc Thạch vừa châm biếm nhìn về Hùng Gấu.
-Người anh em,anh có ơn chữa trị cho anh cả tôi,nhưng không
có nghĩa là được phép xỉ nhục..
-xỉ nhục thì sao,nhu nhược.
Hắc Thạch vừa dứt câu Hùng Gấu lao lên với chiêu cầm nã thủ
nhằm vào cuống họng Hắc Thạch,Hắc Thạch nghiêng người né rồi mu bàn tay đánh
vào dưới nách Hùng Gấu miệng nói câu
-Gấu chó Lăn.
Đang định Hồi chảo tóm cổ tay Hắc Thạch thì lông mao hắn dựng
đứng,hoá đá tại chỗ,chẳng phải câu nói này anh hai hắn vẫn nói hay sao.
Lúc này Long Nhái cũng từ từ mở mắt ra,Hắc Thạch bước lại đỡ.
-anh cả sao rồi.
-anh thấy khoẻ như vừa ngủ một giấc sâu,giờ thấy rất thoải
mái,cám ơn người anh em.
-chú có tên rất giống người anh em đã khuất của tôi.
Trầm ngâm một lúc Long Nhái lại cất tiếng” có lẽ anh em
tôi phải đi rồi,hi vọng chúng ta có thể làm anh em,dứt lời Long Nhái nhấc chân
lên rút từ bắp chân ra một thanh chuỷ thủ đen bóng vật bất ly thân mà hắn rất
quý và luôn mang theo mình,rồi đưa cho Hắc Thạch.
-Anh tặng chú,nó ko có giá trị lắm nhưng nó là vật anh quý
nhất,vỗ vỗ bả vai Hắc Thạch Long Nhái chỉnh lại mũ rồi cất bước.
-Long Ca chờ đã.
Hắc Thạch gọi hắn lại rút từ sau bóp ra cái thẻ.
-trong này còn hơn 5 đồng ( 5 tỷ ) hi vọng sẽ giúp được anh
em chèo chống lúc này.lúc nào ổn định thì alo tôi,sẹo của anh và cánh tay của Gấu
chó có ngày tôi sẽ chữa khỏi,anh đi đi.
Nhìn bóng Hai huynh đệ tốt khuất bóng,Hắc Thạch tiến về phía
Nhược Thuỷ.
-Cô cũng về thôi.
-anh ơ đâu tôi đưa về.
Cũng không từ chối Hắc Thạch Lên xe,Thò tay qua kéo lại cửa
phụ lúc khuôn mặt ngang với bộ ngực no tròn của Nhược Thuỷ,cô bối rối nhịp thở
tăng nhanh làm làn u hương cơ thể bay sộc vào mũi hắn,Hắc Thạch bất giác buột
miệng “người cô thơm quá”
Chiếc xe từ từ đỗ lại khu chung cư bao biển,hắc thạch bước
xuống xe.
-Tối mai anh có rảnh không?
-Tôi có
-vậy tối mai bọn tôi có tổ chức gặp lại bạn cũ,tôi qua đón
anh nhé.
-chiều mai tôi chờ ở cổng trường.
Bất chợt nhược thuỷ hôn nhẹ lên má hắn rồi vào xe,hắn khẽ
mìm cười rồi đi lên cầu thang,vừa mở cửa hắn thấy Ngọc Nhung đi từ wc đi
ra,trên người nàng mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng,chiếc cổ hình chữ V trễ
xuỗng che nửa bầu ngực căng tròn hiện ra,dưới một chút là hai điểm nhỏ nâu hồng
nhô lên,người vào người ra,Ngọc nhung giật mình lùi lại thì vấp vào bậc cửa nhà
tắm,Hắc Thạch đưa tay ra đỡ cánh tay trái vòng sau lưng bàn tay trái ôm trọn ngực
bên trái của nàng do trượt chân lên chân trái nàng hất lên,chiếc váy ngủ tốc
quá đùi,một mảng âm u đen tối mượt mà hiện ra,hắn đưa tay cản lại chân trái ấn
xuống thì bàn tay trượt miết nhẹ vào mảng xuân quang ẩm ướt,cái cảm giác đàn hồi
co giãn ở tay trái truyền tới hắn theo bản năng bóp nhẹ nó,một tiếng ưhm tắc
nghẹn trong họng Ngọc Nhung,kể từ khi nàng bỏ gã chồng rượu chè ở vậy nuôi con
cũng đã 4 năm trời đằng đẵng,bao nhiêu gã đàn ông ve vãn nhưng chưa bao giờ
nàng có ý định gần gũi,nhưng hôm nay cái cảm giác bàn tay thô ráp lạ lẫm chạm
vào hạ thể nàng lại cộng thêm trên dưới cùng công làm cho nàng như có một luồng
điện chạy khắp toàn thân,hai má nàng ửng hồng nóng bỏng,lúc này hạ thân Hắc Thạch
dựng đứng nên,cọ vào đùi ngọc nhung càng làm cho hắn thêm dục vọng tăng cao,bất
chợt hắn cúi xuống hôn lên bờ môi căng mọng hờ hững đang mời gọi của ngọc
nhung,khẽ đẩy lưỡi ra như con rắn cạy hàm răng ngọc trắng đều như hạt bắp hai
chiếc lưỡi quấn lấy nhau trong tiếng thở rốc và gấp gáp,lúc này những ngón tay
phải hắn cũng ngọ ngoạy khám phá hạ mảnh vườn địa đàng bí ẩn của nàng,những
ngón tay như cậu bé tinh ngịch chơi máng trượt cứ lên xuống nhẹ nhàng,bất chợt
bàn tay tay phải của nàng tìm tới cần tăng dân số của hắn,cứ bóp nhả bóp nhả
như bàn tay của những chú kẹo kéo tuổi ấu thơ vẫn thường bóp cái kèn ở đầu thôn
ngày nào,Hắc Thạch bế Bổng ngọc nhung lên,hắn lấy chân gạt cửa phòng đặt ngọc
nhung xuống giường,như một con rắn uốn éo hắn trườn xuống hạ thể của nàng như
tìm kiếm cái mạch ngọt của một lạch đào nguyên chốn tiên giới.một cảnh xuân
quan tràn ngập phòng,tiếng thở dốc tiếng rên rỉ,tiếng nhịp chày lên xuống cối
làm cho cô bé phòng bên ửng hồng khuôn mặt,lăn qua trở lại cũng thao thức cả
đêm.