CHƯƠNG 10
Ngày đó, đại giá* vừa xuất cung, Ngụy Khuê Nguyên liền tới Thụy thân vương phủ. (* một “hệ thống” bao gồm võng lọng kiệu cờ quạt người hầu.v.v… dành riêng cho vua ngự khi xuất cung.)
“Vương gia.”
“Ân.” Đông Phương Hiên đang ở trong thư phòng viết chữ*, ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, miết đến Duệ Khâu Minh, hắn mở miệng hỏi, “Sao rồi? Hoàng Thượng không mang ngươi đi?” (* luyện thư pháp)
“Hoàng Thượng sớm có lòng hoài nghi với hắn, sao còn có thể mang theo bên người.” Ngụy Khuê Nguyên cười nói.
“Có lẽ Hoàng Thượng cũng đã sớm nghi ngờ chúng ta.” Đông Phương Hiên đặt bút xuống, hai tay vắt sau lưng, đi đến trước mặt bọn họ, nhìn chằm chằm vào Duệ Khâu Minh.
Duệ Khâu Minh hoảng hốt, vội vàng nói, “Hạ quan không tiết lộ điều gì với Hoàng Thượng.” Đông Phương Hiên nhìn hắn thật lâu, bỗng nhàn nhạt cười nói, “Kỳ thật cũng không sao cả, Hoàng Thượng là hạng người gì, ta so với ngươi rõ ràng hơn. Đi đi, vừa uống rượu vừa trò chuyện.”
Một bàn tiệc rượu sớm đã dọn xong, Ngụy Khuê Nguyên thỉnh Đông Phương Hiên ngồi trước, mình vừa rồi ngồi xuống sau, Duệ Khâu Minh chỉ đứng một bên, ngoài ra còn có vài hạ nhân ở một bên hầu hạ.
“Hoàng Thượng chọn lúc này xuất cung, chẳng lẽ đúng như Vương gia sở liệu –” Ngụy Khuê Nguyên kỳ thật vô tâm uống rượu, một mực để tâm đến chuyện này.
“Sao? Ngươi lo lắng?” Đông Phương Hiên nhướng mi nhìn lão.
“Chuyện như thế này, nói không lo lắng là giả …” Ngụy Khuê Nguyên nhìn xung quanh một vòng, chỉ nói một nửa.
Đông Phương Hiên phất phất tay, cho lui hạ nhân, lại nói, “Yên tâm đi, ở đây đều là người của ta, có chuyện cứ nói đừng ngại.”
“Vương gia đối với chuyện này có mười phần nắm chắc?” Ngụy Khuê Nguyên vẫn hạ giọng nói.
Đông Phương Hiên cầm lấy chén rượu, chậm rãi xoay, thanh âm không nhanh không chậm, “Hoàng Thượng vừa xuất cung, đúng là thời cơ tốt nhất, huống hồ… Chiêm tiền cố hậu vĩnh viễn không đạt được đại sự, ngươi nói phải không? Ngụy Thừa tướng?”
“Thế nhưng vừa rồi chẳng phải Vương gia đã nói, Hoàng Thượng đem lòng sinh nghi đối với chúng ta, lần này xuất hành lẽ nào không phải là cố ý?” Ngụy Khuê Nguyên nhíu mày nhìn Đông Phương Hiên hỏi.
“Đương nhiên là cố ý.” Đông Phương Hiên cười lạnh.
Lời này vừa thốt ra, Ngụy Khuê Nguyên không khỏi lắp bắp kinh hãi, “Sao có thể?”
“Ngươi còn nhớ rõ ta đã đề cập qua chuyện đánh cờ?” Đông Phương Hiên đột nhiên lạc chủ đề.
“Nhớ rõ. Tựa hồ ván cuối cùng là Vương gia thắng.” Ngụy Khuê Nguyên hơi gật đầu, con mắt nhìn về phía Đông Phương Hiên, trong lòng khẽ giật mình, hỏi, “Chẳng lẽ — Hoàng Thượng là tại thử Vương gia?”
“Lúc ấy ta còn hoài nghi, nhưng bây giờ hành động của hắn càng thêm khẳng định cho điều ta nghĩ.” Đông Phương Hiên giương mắt nhìn Ngụy Khuê Nguyên, chậm rãi nói, “Sơ hở trên bàn cờ khi đó giống như lần xuất hành này vậy, đều có mục đích, chỉ đợi xem ta có thể nhảy vào hay không .”
“Vương gia ngài còn –” Ngụy Khuê Nguyên nghe hắn nói như vậy, ngược lại càng không minh bạch.
“Nếu như ta chưa nắm chắc toàn bộ, cũng không dám tùy tiện bước ra một bước lớn như vậy.” Đông Phương Hiên không trả lời, ngược lại vừa cười vừa nói.
Ngụy Khuê Nguyên nghi hoặc nhìn hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người vừa cười vừa nói, “Cửu Hoàng tử nói không sai.”
Một người vén mành đi tới, Ngụy Khuê Nguyên nghe thanh âm có điểm quen tai, lại nhìn kỹ, thì ra là Tào công công.
“Kiến quá Tào công công.” Ngụy Khuê Nguyên lắp bắp kinh hãi, vội vã đứng lên vái chào.
Khi Ngụy Khuê Nguyên vừa mới tiến triều làm quan thì Tào công công cũng đã là Tổng quản thái giám, hơn nữa đã trải qua hai đời Hoàng Đế, cho nên Ngụy Khuê Nguyên cũng không thể nói không quen, thậm chí còn có một chút giao tình, dù sao mỗi lẫn lão muốn yết kiến Hoàng Thượng đều phải thông qua Tào công công.
“Ngụy thừa tướng đa lễ.” Thanh âm lanh lảnh của Tào công công, hôm nay sớm đã trở nên già nua .
“Tào công công mời ngồi.” Đông Phương Hiên cũng tỏ ra khách khí, cười làm một cái thủ thế* nói. (* ý nói động tác mời ngồi)
“Tạ ơn Cửu hoàng tử.” Tào công công cũng là người thủ lễ, sau khi tạ ơn mới ngồi xuống.
Ngụy Khuê Nguyên nhìn Đông Phương Hiên, lại nhìn Tào công công, dường như không thể tưởng được vì cái gì hai người kia đột nhiên lại cùng một chỗ.
“Tào công công, hôm nay Ngụy Thừa tướng cũng không phải người ngoài, đem chuyện ngươi biết đến nói cho hắn biết a.” Đông Phương Hiên nhấp một hớp rượu, sau đó nhìn Tào công công vừa cười vừa nói.
Tào công công gật đầu, chuyển hướng Ngụy Khuê Nguyên, “Ngụy Thừa tướng cũng là đương triều nguyên lão, hẳn cũng biết chuyện sau khi tiên Đế băng hà a?”
“Biết là biết rõ, nhưng cũng không biết công công chỉ cụ thể là chuyện nào?” Ngụy Khuê Nguyên vuốt chòm râu, nhíu mày hỏi.
“Vậy ngài có biết người cuối cùng Hoàng Thượng gặp trước khi băng hà là ai?” Tào công công híp mắt lại hỏi.
Ngụy Khuê Nguyên nhớ lại trong chốc lát, sau đó nói, “Tựa hồ là Khuất Chính.”
Khuất Chính là phụ thân của Khuất Bình.
“Không sai.”
“Nhưng… Chuyện này nói lên điều gì?” Ngụy Khuê Nguyên hồi tưởng tình hình ngày đó, đúng là Khuất Chính nói với lão tin Hoàng Thượng băng hà.
“Sau đó có phải là Khuất Chính tuyên đọc một phần chiếu thư?”
“Đúng vậy.”
“Thừa tướng có từng nhìn thấy?”
“Nhìn thấy, xác thực là Hoàng Thượng đại ấn.”
“Hoàng thượng ngọc tỷ quả thực không giả, thế nhưng cũng không phải là Hoàng Thượng tự tay viết…” Tào công công muốn nói lại thôi, nhìn Ngụy Khuê Nguyên.
Ngụy Khuê Nguyên trầm ngâm một hồi, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó không nên nghĩ đến, không khỏi đánh cái giật mình, có chút run rẩy mà hỏi, “Ý công công là… phần chiếu thư đã bị Khuất Chính bóp méo ?”
“Ngụy thừa tướng nói không sai.” Tào công công gật đầu, “Kỳ thực Hoàng Thượng bệnh nặng, để Khuất Chính viết thay cũng là tự nhiên, chỉ là nội dung của chiếu thư…”
Tào công công mục quang lập loè, có vẻ buồn rười rượi , hiển nhiên trong lời nói có… ý tứ khác.
Ngụy Khuê Nguyên nhìn chăm chú Tào công công, ánh mắt tựa hồ muốn xem thấu, ngữ khí cũng trở nên trầm tĩnh, “Chắc hẳn Tào công công đã sớm nghe được nội dung chính thức của chiếu thư.”
“Có thể nói như vậy.” Tào công công gật đầu.
“Nếu như vậy, ngay lúc đó phần chiếu thư phế Thái Tử cũng là giả mạo?” Ngụy Khuê Nguyên vẫn có một tia hoài nghi, chỉ vì chiếu thư kia Ngụy Khuê Nguyên thấy rõ ràng, chữ viết trên mặt thật là Hoàng Thượng tự tay viết.
“Ngụy thừa tướng cũng không nên quên, Khuất Chính còn có một đệ đệ, hắn là một cao thủ hội họa a.” Tào công công nhắc nhở.
Ngụy Khuê Nguyên cúi đầu trầm tư thật lâu, càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi. Dựa vào những hiểu biết của lão về Khuất Chính, người này quyết không làm ra chuyện lừa gạt bực này, nhưng nếu như hắn làm tất cả là vì con trai mình – Khuất Bình, vậy cũng là có lý do.
Nếu quả thật như thế, đó chính là tội lớn khi quân diệt tộc.
Trong lòng Ngụy Khuê Nguyên không khỏi có một tia hưng phấn khó nén, trong mắt đồng thời cũng chớp động hào quang.
Đông Phương Hiên thấy biểu tình của lão liền có thể đoán được tâm tình của lão lúc này, vì vậy lên tiếng, “Đây chính một bí mật thiên đại, lúc trước Tào công công chính là vì bí mật này mới xin từ chức.”
Ngụy Khuê Nguyên trầm ngâm nửa ngày rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhìn hai người chậm chạp không nói tiếng nào.
Thật lâu, lão hạ quyết tâm mở miệng, “Thụy thân vương muốn thần làm như thế nào, cứ việc phân phó là được.”
Đông Phương Hiên thoả mãn gật đầu mỉm cười, có điều đáy mắt dần dần ngưng tụ lại vẻ âm u.
Phủ của Đông Phương Hiên ánh đèn lóe sáng thâu đêm hôm đó, cửa chính đóng chặt, thẳng đến khi sáng sớm, mới có người ngồi kiệu quan từ trong đại viện đi ra.
Hoạ từ trong nhà. Trong kinh thành, ẩn ẩn có âm mưu nhen nhóm, một hồi tinh phong huyết vũ tựa hồ muốn tiến đến.
***
Khuất Bình không cách nào ngủ yên, bắt đầu từ khi Đông Phương Hạo xuất cung, hắn mỗi ngày làm việc cho đến đêm khuya mới hồi phủ, ngủ không đến ba canh giờ liền lại tiến cung, ngoại trừ liệu lý tất cả lớn nhỏ sự vụ trong triều, còn lại trong lòng hoàn toàn trống rỗng hư vô, luôn luôn có một loại dự cảm bất hảo bao phủ lấy hắn. (Thay chồng tề gia!^^)
Hai ngày trước, Tuần phủ Khai Phong có mật chỉ truyền đến, nói Thánh giá đã đến Nhữ Châu, sau khi nhìn thấy Khuất Bình vẫn khá yên lòng, thế nhưng mấy ngày gần đây lại không có bất luận tin tức gì. Thẳng đến hôm nay, lại nhận được tin “Thánh tung không rõ”, Khuất Bình tay khẽ run lên, công báo liền rơi trên mặt đất.
“Đại nhân.” Tần nhi đem chống công báo nhặt lên, nhẹ nhàng gọi hắn.
Khuất Bình phục hồi tinh thần, nhìn một vị quan viên đang đứng trước mặt mình, lên tiếng nói: “Vừa rồi đang nói đến đâu?”
“Hồi bẩm đại nhân, hạ quan vì chuyện Cù Châu thiếu nợ lương thực, nhiều lần bị Hộ Bộ thúc ngân, hơn nữa kho bạc Hà Nam vừa điều về kinh kho, Tư thượng thư muốn mở một phiên thảo luận trong sạch, nhưng đến lúc này cũng một mực không có cái công đạo, hạ quan đành phải đến van cầu gặp đại nhân.”
Khuất Bình chăm chú lắng nghe xong, trầm ngâm nói, “Chuyện này ta cũng biết, Tư thượng thư trông coi Thông Chính sứ nha môn, tất nhiên phải theo như quy củ mà làm việc, ngươi đã tới tìm ta, vậy cũng không thể bảo ngươi cứ như vậy trở về, chuyện Cù Châu thiếu nợ lương thực ta sẽ phân phóngười đi Hộ Bộ điều ngân.”
“Hạ quan tạ ơn Khuất đại nhân.”
Khuất Bình khẽ gật đầu, liền cúi đầu nhìn lại công văn trong tay.
Quan viên đang muốn rời đi, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên thuận miệng hỏi, “Khuất đại nhân, gần đây trong kinh thành có hoạt động gì trọng yếu hay sao?”
Khuất Bình nghe hắn hỏi như vậy, ngẩng đầu lên khó hiểu.
“Hạ quan đến kinh thành đã ba ngày , phát hiện gần đây mỗi ngày đều có rất nhiều người vào kinh, lại không biết là vì chuyện gì?”
Khuất Bình trong lòng cả kinh, âm thầm suy tư một hồi, mới nhàn nhạt nói, “Có lẽ có, bất quá trong kinh thành từ trước đến nay vốn náo nhiệt.”
“Vậy sao? Trước kia hạ quan đến kinh dường như không có nhiều người như vậy.” Quan viên thì thào tự nói rồi cáo lui.
Những lời này, làm cho lòng Khuất Bình nổi lên sóng gió. Hắn cúi đầu trầm ngâm, sau đó phân phó,“Tần nhi, bị kiệu đi thành Bắc Đại doanh.”
***
Hoàng Phủ Khuynh Kình đã ở dưới hành lang đợi thật lâu, gặp quan viên kia vội vàng rời đi, vừa bước lên bậc thang đã gặp Khuất Bình nhíu mày đi ra.
“Đại nhân có việc gấp?”
Khuất Bình sững sờ, lúc này mới nghĩ đến còn có người chờ gặp hắn.
“Hoàng Phủ công tử tới tìm ta, có phải vì việc vận chuyển gạo?” Khuất Bình không trả lời, chỉ hỏi.
“Đúng vậy, đại nhân. Sự tình cùng đã làm thỏa đáng, đặc biệt hướng Khuất đại nhân bẩm báo một tiếng.” Hoàng Phủ Khuynh Kình khẽ khom người nói.
Từ khi Đông Phương Hạo ly cung đến nay, đây là chuyện tốt đầu tiên Khuất Bình nghe thấy, hắn không khỏi giãn ra lông mày, mỉm cười nói, “Rất tốt, Hoàng Phủ công tử quả nhiên nói được thì làm được.”
“Có phải gần đây đại nhân ngày đêm vất vả hay không, nhiều ngày không thấy, người càng xem càng thấy gầy.” Hoàng Phủ Khuynh Kình thoáng đến gần một bước, nhăn lông mày nhìn Khuất Bình, nhẹ nhàng nói ra.
Khuất Bình không nghĩ tới hắn sẽ nói lời này, ngừng trong chốc lát mới lên tiếng, “Đa tạ Hoàng Phủ công tử quan tâm, Khuất Bình trước nay vẫn là như thế .”
Hoàng Phủ Khuynh Kình bất động thanh sắc, mỉm cười lại hỏi, “Đại nhân vừa rồi thần sắc vội vàng muốn đi nơi nào?”
“Ân. Có một số việc muốn đi xử lý.”
“Liệu Khuynh Kình có thể đi theo đại nhân không? Thuận tiện cùng đại nhân hồi bẩm chuyện vận chuyện gạo?”
Khuất Bình nhìn hắn một lúc, gật đầu nói, “Cũng tốt.”
Hai người lên một chiếc xe ngựa, hướng thành Bắc Đại doanh chạy tới.
“Kỳ thật muốn giải quyết chuyện vận chuyển gạo cũng không khó.” Hoàng Phủ Khuynh Kình lúc này nhìn Khuất Bình mà nói.
“A?” Khuất Bình mỉm cười, “Nguyện nghe tỏ tường.”
“Chỉ cần dùng biện pháp mua gạo ngay tại chỗ, có thể tiết kiệm thuỷ vận phiền phức, cũng có thể nhanh chóng hoàn thành chuyện này.”
Nghe Hoàng Phủ Khuynh Kình vừa nói như vậy, Khuất Bình lập tức liền minh bạch , trong mắt cũng không cấm nhiều hơn một vòng thần sắc thưởng thức.
Bởi vì dù sao cũng đều là gạo, mặc kệ ở đâu đưa về cũng đều như nhau, chỉ cần có thể tại Thượng Hải đem gạo giao đủ ngạch, Chiết Giang có thể tại Thượng Hải mua gạo giao đi, liền tiết kiệm chi phí thuỷ vận.
Rất nhiều quan viên nhìn chuyện này, chỉ nghĩ đến số lượng gạo thiếu nợ quá lớn, nhất thời khó có thể chuẩn bị đủ; Hoặc là nghĩ đến chuyển từ vận chuyển đường sông sang vận chuyển đường biển sẽ gặp nhiều cản trở, dù cho chuẩn bị đủ cũng rất khó nói trước chuyện chuyển đền đủ đến kinh thành… Nhưng lại không nghĩ đến chuyện đổi thành vận chuyển đường hàng hải trên thực tế chính là con đường dễ dàng nhất giải quyết hai vẫn đề nêu trên.
Có thể cách nghĩ của chốn thương trường bất đồng với chốn quan trường, nếu muốn được khoáng đạt, cũng phải không câu nệ phương pháp thực hiện.
Cho nên Hoàng Phủ Khuynh Kình có thể lợi dụng hai điểm này, trong thời gian ngắn liền giải quyết vấn đề.
Khuất Bình gật đầu nói, “Xem ra ta thật sự là tìm đúng người.”
Hoàng Phủ Khuynh Kình không khỏi cười cười, sau đó lại lên tiếng, “Đại nhân hẳn là không quên chuyện đã đáp ứng với tại hạ a?”
Khuất Bình cũng nở nụ cười, khóe môi cong lên một đường cong nhàn nhạt, “Khuất Bình tất nhiên sẽ không quên.”
Hoàng Phủ Khuynh Kình nhìn khuôn mặt tươi cười tuyệt mĩ của Khuất Bình, không nói gì thêm.
Thành Bắc quân doanh cách Hoàng cung bất quá ba mươi dặm, chỉ chốc lát đã đi đến .
Khuất Bình cho xe ngựa đứng ở trước quân doanh, sau đó hai người xuống xe.
Vẫn chưa đi tới gần, liền nghe thấy một quân sĩ thủ vệ quát lớn.
“Người nào? Đứng lại.”
Một quân nhân nghe được liền lập tức đi tới, cao thấp đánh giá Khuất Bình cùng Hoàng Phủ Khuynh Kình một hồi, trầm giọng hỏi, “Các ngươi tới làm gì ? Tìm ai?”
Khuất Bình không nói gì, chỉ lấy ra tiểu ấn tùy thân ngày thường dùng để phê duyệt công văn đưa tới,“Đưa cho Thanh Môn xem, hắn sẽ biết rõ.”
Quân nhân tiếp nhận tiểu ấn nhìn nhìn, lại giương mắt nhìn vị này thong dong ưu nhã, khuôn mặt đoan chính trước mắt, tuy đang mặc nhất phẩm quan phục, thế nhưng hắn cũng không nhận ra. Hơn nữa quân doanh cũng có quân doanh quy củ, Thanh Môn sớm đã phân phó, chỉ biết đến lệnh bài, chỉ lệnh, không biết người.
Bất quá người trước mắt thần sắc nội liễm, ẩn ẩn hàm chứa một cổ khí thế uy nghiêm, tựa hồ xác thực lai lịch không nhỏ. Vì vậy hắn để cho bọn họ chờ ở bên ngoài, còn mình vội vàng chạy vào hồi báo.
Thanh Môn này quy củ thật nhiều. Hoàng Phủ Khuynh Kình không khỏi nhíu mày thầm nghĩ.
Hắn nhìn sang Khuất Bình, thấy trên mặt người này không có một tia giận dữ, chỉ nhất phái tự nhiên, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Nhìn thái độ của hắn, ánh mắt của hắn, phảng phất rời xa phàm trần, giống như một kẻ siêu phàm thoát tục cho tới bây giờ cũng không cần vì mọi thứ hỗn loạn trên đời mà hao tâm tốn sức, thế nhưng hắn lại phủ một thân quan phục, thân hãm nặng nề trong quan trường, không thể không nói đây là một loại mâu thuẫn cực đoan, song lại có một loại không hài hòa không gì sánh kịp.
Nhìn hắn, Hoàng Phủ Khuynh Kình không khỏi một hồi thất thần.
Thanh Như Lẫm xem xét tiểu ấn liền biết người đến là ai, tên binh sĩ này cũng là theo như quy củ làm việc, cho nên hắn cũng không nói nặng gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Người này chính là người ta đã đề cập qua với ngươi, Tả thừa tướng .”
Viên binh sĩ không khỏi ngây ngẩn cả người, mờ mịt nhìn theo bóng lưng Thanh Như Lẫm, thật lâu mới hồi phục tinh thần, vội vã đuổi theo.
“Đại nhân.” Thanh Như Lẫm bước nhanh đến trước mặt Khuất Bình, nghênh tiếp hắn tiến vào trong phòng nghị sự của đại bản doanh.
Hoàng Phủ Khuynh Kình không theo vào, chỉ ở trong trướng ung dung uống trà, chờ Khuất Bình cùng Thanh Môn nghị xong việc đi ra.
Hắn hớp một ngụm trà, giương mắt trông thấy viên binh sĩ vừa rồi mang vẻ mặt ngưng trọng canh giữ ở ngoài phòng nghị sự, không khỏi bật cười nói, “Người không biết không có tội, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?”
Viên binh sĩ kia nghe thấy Hoàng Phủ Khuynh Kình cùng hắn nói chuyện, quay sang trừng mắt một cái, “Ta cũng biết, huống hồ, ta nào có… khẩn trương a?”
Hoàng Phủ Khuynh Kình chỉ nhún nhún vai, lại nói, “Quân môn các ngươi thoạt nhìn rất nghiêm túc, chắc hẳn quân kỷ nghiêm minh, nhìn ra được Tả thừa tướng cũng không có vẻ mất hứng .”
Viên binh sĩ nao nao, đột nhiên hỏi, “Ngươi là ai?”
Bởi vì Hoàng Phủ Khuynh Kình không mặc quan phục, nhìn bề ngoài cũng không phải thị tùng của Tả thừa tướng.
“Ta sao?” Hoàng Phủ Khuynh Kình cười cười, “Ta không phải là ai cả.”
Viên binh sĩ nhìn nam nhân trước mắt, người này cùng Khuất Thừa tướng không giống nhau về khí thế, nhưng xem ra đều là những người vô cùng thâm sâu.
Đúng lúc này, thanh âm của Thanh Như Lẫm truyền đến, viên binh sĩ vừa nghe gọi đến mình liền lên tiếng thưa dạ rồi nhấc chân đi vào đại sảnh.
Khuất Bình lúc này ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mục quang đang nhìn về phía hắn, hắn cúi đầu tránh né ánh mắt.
“Còn không mau bái kiến Khuất đại nhân.” Thanh Như lẫm đứng ở bên cạnh Khuất Bình, nói.
“Ty chức bái kiến Khuất… Khuất đại nhân.” Viên binh sĩ lúng ta lúng túng nói, có điều vẫn không có ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Khuất Bình cũng không ngại, chỉ mỉm cười nhìn, chậm rãi nói, “Ngươi chính là con trai của Nghiêm Vân sao? Lớn như vậy!”
Nghe hắn vừa nói như vậy, viên binh sĩ không khỏi hoảng hốt.
Dường như hắn vừa nhớ tới ngày mưa ấy, mưa cùng nước mắt che chắn tầm mắt của hắn, nhưng lại có một vị ưu nhã thiếu niên nhẹ nhàng đưa hắn nâng dậy, dùng ống tay áo sạch sẽ của mình lau đi bùn đất trên mặt hắn.
Chuyện đã cách nhiều năm như vậy, thế nhưng hắn một mực nhớ rõ y nguyên sự kiện kia, chỉ là… lại không nhớ ra ân nhân.
Thế mà ân nhân lại vẫn nhớ rõ danh tự của phụ thân hắn.
Nghiêm Vân đúng là được Khuất Chính cứu, thấy hắn không có chỗ đi lại có chút thân thủ, vì vậy đưa hắn an trí tại đại doanh, đây sớm đã là chuyện quá khứ. Khi đóKhuất Bình nhiều nhất cũng chỉ có mười lăm, sáu tuổi mà thôi.
Hôm nay, Nghiêm Vân từ mấy năm trước bởi vì bệnh tật trở về quê, đem Nghiêm Lâm lưu tại đại doanh.
“Sao vậy?” Khuất Bình thanh âm ôn hòa, cùng khi đó nhiều hơn chút ít trầm thấp lại vẫn ưu nhã như trước.
“Ta…… Ta……” Hốc mắt Nghiêm Lâm nóng lên, hai đầu gối mềm nhũn, đột nhiên quỳ xuống, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
“Ai.” Khuất Bình nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tiến lên nâng Nghiêm Lâm dậy, “Chuyện đều đã là quá khứ, hiện tại ngươi đã trưởng thành, sao còn có thể giống như trước dễ dàng rơi lệ ?”
“Nghiêm Lâm lại không thể nhận ra ân nhân, thật sự là vạn phần đáng chết.” Nghiêm Lâm đưa tay quệt nước mắt.
Khuất Bình cười khẽ, “Lúc đó ngươi khi mới mấy tuổi a, huống hồ cứu người là phụ thân của ta.”
Vậy thì đã sao, có gì phân biệt. Nghiêm Lâm vừa định ngẩng đầu nói, đột nhiên trông thấy nụ cười mỉm như mộc xuân phong của Khuất Bình, không khỏi trong lòng ấm áp, hốc mắt lại đỏ. Hắn vội vã cúi đầu.
“Tốt lắm, nói chính sự a.” Thanh Như Lẫm bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Lâm, không nghĩ tới tiểu tử này ái khóc như vậy, hắn chỉ có thể phân phó, “Nghiêm Lâm, ngươi đem quân sĩ thủ thành mấy ngày trước đây tìm đến.”
“Rõ.” Nghiêm Lâm lên tiếng, lại ngẩng đầu nhìn Khuất Bình một cái rồi mới đi ra khỏi phòng nghị sự.
“Như Lẫm, chuyện vừa rồi ta nói liền giao cho ngươi.” Khuất Bình nhìn Thanh Như Lẫm, chậm rãi nói.
“Xin đại nhân yên tâm, đại doanh nhất định sẽ bảo vệ tốt, không có chút sai lầm.” Thanh Như Lẫm khẳng định.
“Ân, mặt khác quân báo ngoài tám trăm dặm nhất định phải nhanh chóng đưa đến trong tay ta, cho ngươi thủ hạ để ý cẩn thận.” Khuất Bình lại dặn dò.
“Như Lẫm biết rõ.”
Hắn đi ra ngoài đại doanh, Nghiêm Lâm theo ra, “Đại nhân.”
Gió thổi nhẹ nâng lên một góc tay áo Khuất Bình, một đám tóc đen lất phất bay, hắn quay đầu lại.
“Khuất… Đại nhân, ty chức muốn tiễn đại nhân một đoạn đường.” Nghiêm Lâm nhìn Khuất Bình.
Khuất Bình cười nói, “Trở về đi, hảo hảo tập võ, đi theo Thanh Môn tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.”
Nghiêm Lâm nhìn đôi mắt thấu triệt của hắn, đôi mắt thực thâm thúy, không tự chủ được gật gật đầu.
“Đi thôi.”
***
Khuất Bình lên xe lại lẳng lặng nghĩ về tình huống vừa rồi quân sĩ báo cáo, một mực không lên tiếng, Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng không quấy rầy hắn.
Lúc này xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Khi Hoàng Phủ Khuynh Kình vén rèm chuẩn bị xuống xe, bỗng nhìn thấy một bàn tay nắm một thanh kiếm hướng trong xe ngựa đâm tới.
Hoàng Phủ Khuynh Kình theo phản xạ né tránh, lại phát hiện thanh kiếm kia dĩ nhiên là hướng về phía trước ngực Khuất Bình, hắn không khỏi quá sợ hãi, một chưởng đẩy Khuất Bình ra.
Kẻ hành thích một kích thất thủ, kiếm phong vừa chuyển lại hướng về phía Khuất Bình.
Hoàng Phủ Khuynh Kình không chút suy nghĩ liền đứng chắn phía trước Khuất Bình, nhưng đúng lúc này hắn lại nghe thấy sau lưng Khuất Bình kêu lên một tiếng đau đớn, tựa hồ thừa nhận phải một kích rất nặng, nhìn lại, Khuất Bình đã là sắc mặt trắng bệch, thân thể nghiêng về một bên.
Đây là một kiến từ ngoài thùng xe đâm tới, xem ra kẻ hành thích không chỉ có một.
Hoàng Phủ Khuynh Kình tranh thủ thời gian kéo Khuất Bình sang một bên, chính mình thì nhảy ra khỏi xe ngựa.
Sự tình tới quá nhanh, bị một kiếm xuyên thấu bả vai làm cho Khuất Bình đau nhức triệt tâm phế, nắm chặt rèm vải trên cửa sổ, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, hắn cắn răng cường nhẫn, hàm răng bị cắn ra máu.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một danh tự.
— Chẳng lẽ là hắn?
Ngoài xe ngựa có ba kẻ mặc hắc y, mắt thấy một kẻ trong số đó đang giơ kiếm muốn bồi thêm mấy nhát vào trong thùng xe, Hoàng Phủ Khuynh Kình đoạt lấy roi ngựa vung lên, xe ngựa liền lao đi.
Những hắc y nhân kia không nghĩ tới nửa đường giết ra cái Trình Giảo Kim, muốn đuổi theo, lại đều bị Hoàng Phủ Khuynh Kình ngăn cản lại.
Khi quay đầu nhìn lại, xe ngựa đã chạy trốn không thấy bóng dáng.
Ba hắc y nhân thoáng chốc đồng loạt hướng về phía Hoàng Phủ Khuynh Kình tấn công.
Chỉ là bọn hắn tuyệt không ngờ người trước mắt thân mang tuyệt kĩ, dù cho Hoàng Phủ Khuynh Kình tay không tấc sắt, nhưng bọn họ vẫn không cách nào đả thương hắn mảy may.
Hoàng Phủ Khuynh Kình lúc này trong lòng nóng nảy, sau khi đem ba người kia liên tục đánh ngất xỉu, hắn vội vã đuổi theo về hướng chiếc xe ngựa biến mất.
Nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của Khuất Bình vừa rồi, Hoàng Phủ Khuynh Kình không khỏi trong lòng nóng như lửa đốt.
Đuổi theo ra hơn phân nửa quãng đường, Hoàng Phủ Khuynh Kình rốt cục nhìn thấy chiếc xe ngựa đứng ở bên vách núi, hắn đề khí vọt tới trước xe ngựa, xốc rèm vải lên, trông thấy Khuất Bình đã hôn mê ở trong xe, trên vai trái là một mảng lớn đỏ thẫm, miệng vết thương còn đang đầm đìa máu tươi.
Hoàng Phủ Khuynh Kình chỉ cảm thấy trái tim mình co thắt lại, giống như hít thở không thông. Hắn chưa từng nghĩ tới, trừ mình ra, hắn còn có thể để ý đến sinh mạng của một người đến như thế, không phải bởi vì người này là trọng thần triều đình, mà chỉ vì hắn là Khuất Bình. (Si No.4 ra đời! =.=)